Edit: Gà
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói Từ Thanh Xuyên khàn khàn và có hơi vội vàng.
Triệu Thính Khê lập tức nói: “Không sao ạ, không có gì hết,” cô nhìn thời gian, mới hơn năm giờ sáng thôi, gọi người khác vào lúc này rất không thích hợp.
Vừa rồi cô rất muốn nghe giọng nói của anh, nhất thời không khống chế được mới gọi đi. Bây giờ không biết phải giải thích thế nào.
Nói gì bây giờ?
Hỏi anh có phải là người giúp cô giải quyết phiền phức lớn đó không? Có phải rất quan tâm đến cô không? Hình như bây giờ không phải lúc thích hợp hỏi những việc này.
Cô che mặt trách bản thân quá xúc động, đành thuận miệng nói: “Hình như em quên khóa màn hình điện thoại nên chắc bị đụng trúng.” Cô bối rối lè lưỡi, nói thêm: “Anh vẫn chưa dậy sao, anh ngủ tiếp đi ạ, xin lỗi nha!”
Nói xong định tắt máy luôn.
“Khoan đã.” Từ Thanh Xuyên gọi cô.
Triệu Thính Khê thoáng dừng tay, ổn định hơi thở không nói gì.
Nắng ban mai xuyên qua tầng mây phủ một lớp ánh vàng lên mặt đất, cơn gió thoáng qua dịu dàng phớt lên mặt.
Triệu Thính Khê híp mắt, nghe được rõ tiếng vải vóc ma sát và âm thanh từ bên kia.
Từ Thanh Xuyên đứng dậy kéo rèm cửa sổ nói: “Cùng đi ăn sáng nhé? Tôi biết một quán bán cháo đậu đỏ rất ngon, chắc em sẽ thích.”
Anh không nhắc thì thôi, hôm qua cô uống nhiều chẳng ăn được mấy, bây giờ bụng đã réo lên. Triệu Thính Khê thích ăn cháo đậu đỏ mềm nhất, những năm gần đây bận rộn với công việc, nên chưa từng ăn lại, bây giờ anh nhắc đến cháo đậu đỏ khiến cô thèm ghê.
Nhớ hương vị đó quá!
Cô cố gắng nhỏ giọng nói: “Vậy…em rửa mặt trước, anh có thể chờ em không?”
“Sẽ chờ.” Từ Thanh Xuyên nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, em cứ từ từ, chú ý chân bị thương, chuẩn bị xong thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón.”
Triệu Thính Khê rón rén vào nhà vệ sinh, người phụ nữ trong gương hai má ửng hồng, khuôn mặt không giấu được niềm vui. Cô rửa mặt, “E dè chút nào! Bạn học Triệu tỉnh táo lại đi!”
Nhưng bạn học Triệu không thể nào tỉnh táo nổi, cô vừa đánh răng vừa hát.
Ừm, cháo đậu đỏ rất hấp dẫn.
Triệu Thính Khê mặc đồ thể thao, mang mũ lưỡi trai, trang điểm trẻ trung. Nhiệt độ sáng sớm rất thấp, cô vội chà xát hai cánh tay.
Từ Thanh Xuyên đã chờ dưới ký túc xá, thấy cô ra thì nhíu mày, “Sao không mặc nhiều đồ hơn?”
Triệu Thính Khê cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng thì thầm: “Mặc nhiều trông béo lắm.”
Quán ăn nằm trên con phố nhỏ gần trường, quán ăn rất lớn, bên trong đã có nhiều khách hàng ngồi ăn.
Triệu Thính Khê nhỏ giọng cảm thán: “Ôi, mới sáng sớm đã có nhiều khách vậy á?”
Từ Thanh Xuyên theo sau lưng cô nói: “Người dân ở Dần Thành đều biết quán ăn này, hương vị thơm ngon, giá cả phải chăng, nhiều sinh viên cũng đến đây ăn. Trễ chút nữa sẽ không còn chỗ ngồi.”
Hai mắt Triệu Thính Khê mở to, “Ông chủ chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?”
Từ Thanh Xuyên buồn cười nhìn cô, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Triệu Thính Khê tự nhiên nói: “Sau này em già sẽ mở một quán ăn thế này, đồ ăn ngon bổ rẻ phục vụ cho mọi người, còn kiếm được tiền, quá hoàn mỹ.”
Từ Thanh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhân viên phục vụ đang bưng một khay đồ ăn bước nhanh đến, Triệu Thính Khê theo phản xạ định tránh sang một bên, nhưng chân phải vẫn còn yếu, suýt nữa lưng đã đụng vào cạnh bàn.
Từ Thanh Xuyên ở phía sau kịp thời ngăn lại, anh không chút nghĩ ngợi đỡ tay sau lưng cô.
Triệu Thính Khê vịn vào cạnh bàn khó lắm mới đứng vững, cú va vừa rồi khá mạnh, cô vội kiểm tra tay của Từ Thanh Xuyên. Bàn tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, da trắng, cổ tay bị va trúng đỏ ửng rất chói mắt.
Cô cầm lấy cổ tay anh vẻ mặt lo lắng: “Anh cử động xem có bị thương chỗ nào không?”
Đầu ngón tay của cô hơi lạnh, giống như móng vuốt của chú mèo nhỏ nắm lấy cổ tay anh. Đôi con ngươi của Từ Thanh Xuyên trở nên thâm thúy, anh trở tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
Rất nhỏ, rất mịn màng, nhưng lòng bàn tay hơi lạnh.
Triệu Thính Khê khẽ nhếch môi, cứng đờ cả người.
Từ Thanh Xuyên nhanh chóng buông tay, “Còn cử động được, không cần lo đâu.” Anh quan sát chân phải của Triệu Thính Khê sau đó nhẹ giọng nói: “Em bị thương chân phải, tôi bị thương tay phải, hình…cũng hợp lắm.”
Triệu Thính Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai ửng đỏ.
Sau khi tìm được một vị trí ưng ý, Từ Thanh Xuyên gọi vài món ngon nhất quán.
Triệu Thính Khê suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Chính anh là người đã giúp làm sáng tỏ tin đồn từ công ty của Lâm Hàn Phi đúng không?”
Động tác trong tay Từ Thanh Xuyên thoáng dừng lại, anh ngước mắt lên cười khẽ, “Vẫn bị em phát hiện.”
Những suy đoán được anh thừa nhận, trong lòng Triệu Thính Khê gợn sóng lăn tăn, cô nắm chặt ngón tay hỏi: “Tại sao vậy? Tại sao phải giúp em?”
Từ Thanh Xuyên đặt đũa xuống rồi đối mặt với cô, “Bởi vì tôi thích.”
Triệu Thính Khê ngừng thở.
Anh thích?
Thích gì cơ?
Thích giúp người làm niềm vui hay thích…
Cô không dám nghĩ nhiều, tim đập nhanh đến mức thở có chút khó khăn.
Từ Thanh Xuyên đan hai tay chống lên bàn, cười ôn hòa, “Tôi nghĩ chúng ta không xem như xa lạ, tiện tay giúp nhau là chuyện nên làm.” Anh khẽ nghiêng đầu nói thêm: “Hôm đó tôi mạo hiểm đội trời mưa to đi tìm người xử lý phiền toái cho em, kết quả ngày hôm sau em hỏi tôi không đi quán nước có phải đi hẹn hò không khiến tôi hơi giận.”
Giáo sư luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng nhẹ giọng trách cứ khiến Triệu Thính Khê không chống đỡ nổi, hai má cô ửng đỏ nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi anh, vậy hôm nay em mời nhé?”
“Cô Triệu à, em đừng keo kiệt thế chứ!” Từ Thanh Xuyên bật cười, dùng chất giọng hấp dẫn thêm chút dịu dàng, “Tôi giúp em giải quyết phiền toái suýt nữa đã hủy một bộ phim, em chỉ mời tôi ăn sáng thôi sao?”
Triệu Thính Khê cúi đầu nhỏ không dám nhìn anh, tỏ ra hào phóng nói: “Ôi thật sao! Anh muốn em mời gì cũng được, anh quyết định đi.” Cô vội múc một thìa cháo ăn, vừa mềm vừa đặc, không biết ông chủ bỏ thêm đường hay sao mà ngọt đến tận đáy lòng.
Bàn kế bên có hai cậu trai trông dáng vẻ như nam sinh, một người trong đó lên tiếng chào hỏi Từ Thanh Xuyên.
Triệu Thính Khê nhìn bóng lưng của nam sinh đó một lúc lâu, Từ Thanh Xuyên gõ lên bàn hỏi: “Em quen sao?”
“Nhớ ra rồi,” Triệu Thính Khê bừng hiểu, “Đó là sinh viên khoa y đúng không? Hôm qua em có xem cậu ấy chơi bóng, lúc ghi bàn đẹp trai kinh khủng khiếp.”
Từ Thanh Xuyên: “Em thích bóng rổ?”
Triệu Thính Khê định nói thật ra cô không thích bóng rổ, chỉ thích xem người đẹp trai vui vẻ chơi bóng, nhưng cô nghĩ lại vẫn nên gật đầu thôi. Vì chứng minh không phải mình mê trai cô còn bổ sung thêm: “Chơi bóng tốt lắm, vừa rèn luyện vừa tăng chiều cao nữa.”
Từ Thanh Xuyên không lên tiếng.
Triệu Thính Khê hỏi: “Anh…không chơi bóng rổ hả?”
Từ Thanh Xuyên ngước nhìn, “Ừm chơi bóng ra nhiều mồ hôi, tôi không thích lắm.”
Triệu Thính Khê hiểu ngay.
Kiểu người làm nghiên cứu khoa học như giáo sư Từ thường không hay vận động, nhưng nếu nói mình không chơi thì mất mặt lắm.
Cô tự nhiên gật đầu, rất tri kỷ không vạch trần.
Quay về phòng ký túc nghỉ ngơi một lúc thì đến giờ học, sáng nay tiết học bắt đầu muộn, lúc tan lớp Thái Đồng đến tìm Triệu Thính Khê và Đới Phi.
“Trưa nay có trận đấu bóng rổ, khoa mình đấu với khoa lập trình, mọi người có muốn đi xem không?”
“Muốn muốn.” Triệu Thính Khê vội nói: “Nhất định phải cổ vũ cho khoa mình!”
Đới Phi: “Tiên nữ tham gia đội cổ vũ, chỉ cần cười nhẹ với đổi thủ một cái thôi đủ khiến họ bị mê hoặc, rồi đứng xếp hàng cung kính mời đội mình ném bóng vào rổ.”
Triệu Thính Khê vừa đắc ý vừa nắm lấy tay áo của cô ấy: “Được rồi, chúng ta phải khiêm tốn!”
Sau khi ăn trưa xong thì về phòng nghỉ ngơi một lúc mới ra sân bóng xem trận đấu.
Sân bóng hôm nay náo nhiệt hơn hôm qua, từ xa đã trông thấy khắp nơi toàn người với người, sân bóng bị vây kín đến mức không thể chen lọt.
Triệu Thính Khê xúc động: “Độ hot của hai khoa này cao vậy à!”
“Không phải bị trận đấu hấp dẫn đâu,” Thái Đồng khó hiểu gãi gãi đầu, “Theo lý thì không thể có nhiều người đến xem như vậy. Haiz, chúng ta đến hơi trễ, chắc không tìm được chỗ tốt rồi.” Cô ấy vừa nói vừa nhìn đám người chen chúc.
Ba người nhanh chân đến sân bóng, mọi người vây quanh ồn ào náo nhiệt.
“Cậu tỉnh táo lại ngay, cậu đến đâu xem trận đấu chứ không phải xem trai đẹp!”
“Đúng đó đúng đó, tôi không thể khống chế được đôi mắt của mình! Nhưng không hiểu sao tôi vui quá chừng, ha ha ha ha..”
“Ôi, đằng kia, ai giữ bóng vậy nhỉ, tránh ra để tớ ngắm trai đẹp nha!”
Triệu Thính Khê nhìn theo đám người, thấy được Từ Thanh Xuyên mặc đồng phục trắng tinh đứng giữa sân bóng, chân mang giày thể thao màu lam nhạt, bên cạnh còn có các giáo sư khác và nam sinh, họ đang làm nóng người.
Thái Đồng: “!!!”
Đới Phi: “!!!”
Triệu Thính Khê: “!!!!!!!”
Dáng người Từ Thanh Xuyên rất tiêu chuẩn, chân dài vai rộng, bắp thịt đầy đủ không quá thô kệch. Mặc đồ cầu thủ vào mang lại cảm giác thiếu niên trẻ tuổi, rất dung hòa với đám nam sinh bên cạnh.
Bình thường đều thấy giáo sư Từ mặc sơ mi quần âu, các bạn học làm sao chống cự nổi kiểu kích thích như thế này, trận đấu còn chưa bắt đầu, người xem bên ngoài sân càng ngày càng đông, thỉnh thoảng còn la hét.
Đới Phi: “Trận đấu cho phép cả giáo sư ra sân nữa hả?”
Thái Đồng rướn cổ lên nhìn, “Cho phép đó, nhưng trước đây giáo viên không muốn tham gia, không biết mấy thầy giáo này bị gì nữa.”
Hôm nay khoa thiên văn và khoa lập trình tranh giải, khoa thiên văn thuộc học viện vật lý. Song phương đều cử hai thầy giáo ra sân, xem như công bằng rồi.
Triệu Thính Khê nhìn người trong sân rồi mím môi, tim đập nhanh không thôi.
Sáng nay cô vừa khen con trai chơi bóng rổ, giờ anh lại tham gia tranh giải.
Cô vô thức nắm chặt vạt áo, trong lòng dâng lên nỗi ngọt ngào vô tận. Triệu Thính Khê ôm hai má nóng bỏng, giấu đi khóe miệng sắp cong đến tận chân trời của mình.
Người đàn ông mặc đồ trắng trong sân nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại bên này sau đó nhanh chóng quay đầu về.
Từ Thanh Xuyên đánh bóng, từ từ lui về sau vạch ba điểm. Anh giơ bóng lên cao, tay phải dùng sức lưu loát ném bóng ra xa, bóng bay thành một đường cong hoàn hảo, rơi vào rổ rồi đạp mạnh xuống đất.
Các bạn học vây xem rối rít vỗ tay la hét.
Triệu Thính Khê cố gắng kiềm lại nụ cười của mình.
Đẹp trai quá chừng!
Đẹp trai quá!
Cô chen chút vào đám đông rồi cùng hô vang với mọi người: “Thầy Từ, em yêu thầy!”
Người đàn ông áo trắng đưa bóng cho trọng tài, nhìn góc nghiêng có thể thấy được nụ cười bên khóe môi của anh.