Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Khương Duật Bạch quay đầu lại: “Tìm được chưa?”
“Hả?” Lục Cẩm Duyên nhất thời không kịp phản ứng, dường như ngay cả đầu óc cũng mụ mị luôn rồi.
“Không phải vào kiếm đồ à?” Khương Duật Bạch xoay cả người qua, ánh mắt rơi vào gương mặt của hắn, “Hình như cậu nóng lắm thì phải, có cần giảm nhiệt độ điều hòa không?”
“Không cần!” Lục Cẩm Duyên giật mình bừng tỉnh, sải bước thật dài, nhanh chóng leo lên giường nằm, “Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây!”
Khương Duật Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Hôm qua cậu có bảo muốn dạy tôi chơi bóng rổ, bao giờ cậu rảnh?”
Thân thể đang chuẩn bị nằm xuống thoáng cứng đờ, Lục Cẩm Duyên bất chấp trả lời: “Tôi thế nào cũng được, tùy thời gian của cậu.
”
Vốn là hắn chủ động giành lấy cơ hội này, giờ mà tự nhiên đổi ý, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.
Hơn nữa lật lọng cũng không phù hợp với tác phong làm việc trước sau như một của hắn.
Khương Duật Bạch không nhận ra thanh âm thiếu tự tin của hắn, chỉ hơi suy nghĩ: “Vậy mai nha, tối mai tôi rảnh.
”
Lục Cẩm Duyên: “Được…”
Nhá nhem tối hôm sau, Khương Duật Bạch đúng hẹn đến sân bóng rổ.
Trận đấu bóng rổ vẫn đang tiếp diễn, một vài thành viên ngồi lẻ tẻ trên khán đài đang reo hò trầm trồ khen ngợi từng hồi.
Khương Duật Bạch cầm chai nước suối vừa xuất hiện đã có người phát hiện ra cậu: “Hệ thảo!”
Những người khác nghe thế đồng loạt quay đầu lại nhìn chăm chú, thậm chí còn có người còn nhiệt tình đứng lên: “Hệ thảo, tới xem anh Lục tập luyện hả?”
Vẻ ngoài của Khương Duật Bạch cực kỳ xuất chúng, khiến người khác đã gặp là rất khó quên, vả lại hôm liên hoan câu lạc bộ, anh Lục đã bảo vệ mỹ nhân khoa Mỹ Thuật này đến mức nào, mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Khương Duật Bạch dừng bước, cố gắng vượt qua sự mất tự nhiên trong lòng, gật đầu với mọi người xem như chào hỏi.
“Chào anh!” Một người cao to trong đó chủ động lại gần cậu, nở một nụ cười tám răng tiêu chuẩn, “Lại gặp rồi, lần này đã nhớ ra em chưa?”Nụ cười đẹp là nụ cười hở răng trên.
Dù sao cậu ta cũng từng làm người mẫu ký họa cho cậu, lần này Khương Duật Bạch dĩ nhiên nhận ra, mỉm cười: “Chào cậu, nhớ chứ.
”
Trình Mạnh Khang cười ha ha, hỏi: “Anh đến tìm anh Lục sao?”
Khương Duật Bạch gật đầu: “Ừm.
”
“Anh Lục vẫn chưa chơi xong trận, anh ngồi đây chờ một lát nha!” Trình Mạnh Khang lấy tay phủi phủi chỗ ngồi.
Khương Duật Bạch nói cảm ơn rồi ngồi xuống, ánh mắt quét về phía sân bóng rổ, đoạn nghe thấy đối phương hỏi: “Anh tìm anh Lục có chuyện gì không?”
“Tôi muốn học chơi bóng rổ, cậu ấy đồng ý rảnh sẽ dạy tôi.
” Khương Duật Bạch không hề giấu giếm, trả lời rõ ràng.
“Anh muốn học chơi bóng rổ sao?” Trình Mạnh Khang ngồi nhích lại gần, nhiệt tình đề cử bản thân, “Nếu anh Lục không rảnh thì để em dạy anh nha!”
“Không cần.
” Trên đầu hai người vang lên một giọng nói trầm thấp, “Tôi rảnh.
”
Trình Mạnh Khang sững sờ, nhanh chóng đứng dậy: “Anh Lục.
”
Lục Cẩm Duyên vừa chơi bóng xong, mồ hôi ướt đẫm mái tóc xuôi theo xương mày mà chảy xuống, mặt không cảm xúc bảo: “Cậu đi tập bóng được rồi.
”
Trình Mạnh Khang gật đầu liên tục: “Được, em đi tập bóng liền!”
Tuy Lục Cẩm Duyên không phải đội trưởng đội bóng, nhưng thành viên trong đội không hiểu sao vẫn hơi sợ hắn.
Khương Duật Bạch với tay lấy chai nước bên cạnh đưa cho hắn: “Nghỉ ngơi chút đi.
”
Lục Cẩm Duyên nhận lấy chai nước, ngồi xuống bên cạnh cậu, ra vẻ thuận miệng hỏi: “Tiểu Trình nói gì với cậu?”
“Không nói gì cả.
” Khương Duật Bạch nhàn nhạt trả lời.
Lục Cẩm Duyên “chậc” một tiếng, không hỏi gì thêm, vặn nắp ra ngẩng đầu uống hết nửa chai nước.
Các thành viên đã hoàn thành xong buổi huấn luyện hôm nay, theo nhau tập trung đến khán đài gần đó.
“Anh Lục, tối nay đi nhậu không?” Đội trưởng đội bóng rổ Triệu Bằng lên tiếng mời.
“Đúng đấy đúng đấy! Cùng đi đi!”
“Dẫn theo hệ thảo xinh đẹp nữa.
”
Mấy thành viên la hét ồn ào.
Khương Duật Bạch rũ mi mắt xuống, cầm điện thoại không nói gì.
“Được rồi, đừng ồn nữa, mọi người đi ăn đi.
” Lục Cẩm Duyên đứng dậy, “Thích ăn gì thì ăn, về đây tôi thanh toán cho.
”
Đúng như dự đoán, sự chú ý của mọi người nhanh chóng đổi hướng: “Woao woao woao! Anh Lục uy vũ!”
“Hadilao! Tôi muốn ăn Hadilao!”
…
Danh vọng của Lục Cẩm Duyên ở trong đội không chỉ nhờ vào kỹ thuật dẫn bóng của hắn, mà một phần còn vì hắn vung tay thật sự quá hào phóng.
Tuy hắn làm việc luôn khiêm nhường, cũng ít khi khoe của, nhưng nhìn cách ăn mặc và mấy đôi giày bóng rổ bản giới hạn của hắn là biết, hoàn cảnh gia đình hắn chắc chắn không hề tầm thường, thế nên mọi người cũng yên tâm thoải mái ăn mà ăn nhờ ở đậu.
Đuổi các đội viên đi rồi, Lục Cẩm Duyên mới bước xuống bậc thang, cúi người nhặt một quả bóng rổ lên, vẫy tay với cậu: “Qua đây.
”
Khương Duật Bạch đứng dậy, hít sâu một hơi, sau đó theo chân hắn ra giữa sân.
“Cậu thuận tay phải đúng không?” Lục Cẩm Duyên điều khiển quả bóng bằng một tay, “Bây giờ chúng ta sẽ tập động tác dẫn bóng cơ bản trước.
”
Dẫn bóng với hắn đã sớm thành bản năng, muốn bóng trong tay như thế nào thì nó sẽ như thế ấy, nhưng để Khương Duật Bạch hiểu rõ được mấu chốt cơ bản, hắn phải vừa kiên nhẫn giải thích, vừa dẫn bóng làm mẫu.
Khương Duật Bạch vô cùng chăm chú nhìn theo động tác của hắn, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ.
“Cậu thử làm tôi xem.
” Lục Cẩm Duyên giơ tay lên, nhẹ nhàng ném bóng cho cậu.
Khương Duật Bạch giật mình, vô thức duỗi hai tay ra bắt bóng, nhận lấy nó như thể đang ôm vật quý vào lòng, ánh mắt hơi mơ màng.
Lục Cẩm Duyên thoáng thấy phản ứng đáng yêu của cậu, cúi đầu cười thành tiếng: “Cậu định ôm bóng mãi hả?”
Khương Duật Bạch xốc lại tinh thần, hai má đỏ ửng vì ngượng ngùng, bắt chước theo động tác của hắn đập bóng xuống đất.
Nhưng không biết tại sao, quả bóng nghe lời trong tay Lục Cẩm Duyên, qua đến tay cậu lại vô cùng nặng nề, đập xuống đất cũng chẳng thèm bật ngược về, cậu chỉ đành cúi người nhặt bóng lên.
Đập vài cái rồi mà vẫn thế, cậu sắp gục ngã luôn rồi.
“Bóng không bật lại.
” Cậu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Cẩm Duyên, giọng nói mang theo chút tủi thân không dễ phát hiện.
Lục Cẩm Duyên nào chịu được công kích như vậy, trái tim hơi ngứa ngáy, nhịn không được tới gần: “Nào, chúng ta thử lại nhé.
”
Dứt lời bèn nhặt bóng lên, kiên nhẫn làm mẫu động tác một lần nữa, giải thích cho cậu về cách dẫn bóng.
Mất cả buổi trời, cuối cùng Khương Duật Bạch cũng học được cách dẫn bóng tại chỗ, nhưng cứ di chuyển là quả bóng lại không nghe lời chạy đi mất.
Cậu giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, không khỏi nhụt chí: “Sao mà chơi bóng rổ khó vậy, hay do tôi ngốc quá?”
“Cậu ngốc chỗ nào? Học nhanh thế cơ mà.
” Lục Cẩm Duyên nghiêm túc khen ngợi, vì không muốn đả kích sự tích cực của cậu, hắn đề nghị, “Dẫn bóng cần phải tập luyện trong thời gian dài, giờ tôi sẽ dạy cậu ném bóng nhé?”
Khương Duật Bạch hơi mở to mắt, “Được không?”
“Được chứ sao không.
” Lục Cẩm Duyên mỉm cười, tiện tay ném bóng vào rổ.
Khương Duật Bạch: “…”
Đừng có tùy ý như vậy được không, sẽ làm cậu sinh ra ảo giác chuyện này dễ ợt đấy…
“Nào, thử xem.
” Lục Cẩm Duyên đưa bóng cho cậu, tiếp tục giải thích về tư thế hai tay ném bóng vào rổ.
Khương Duật Bạch lắng nghe, vô cùng tin tưởng dùng sức ném bóng, ngờ đâu quả bóng còn chẳng chạm đến được bảng bóng rổ.
Nụ cười trên môi Lục Cẩm Duyên càng sâu hơn, đi tới bên cạnh cậu, thị phạm lại tư thế ném bóng chính xác.
Khương Duật Bạch tập trung tinh thần, quả bóng lại rời khỏi tay cậu, tiếc là vẫn không chạm vào khung rổ được.
“Tốt hơn lần đầu nhiều rồi.
” Lục Cẩm Duyên nhặt bóng ném cho cậu, “Thử lại đi.
”
Khương Duật Bạch mấp máy môi, đôi mắt kiên định chăm chú nhìn khung rổ phía trước, tiếp tục nhắm vào đó mà ném.
Cậu không có thói quen từ bỏ dễ dàng, một khi cậu đã quyết định học cái gì đó, nhất định sẽ kiên trì đến khi học được mới thôi.
Lục Cẩm Duyên cũng không ngại phiền, nhặt bóng cho cậu hết lần này đến lần khác, cứ như thế hơn mười lần mới nghe một tiếng “bộp”, quả bóng bất ngờ lọt qua khung rổ.
Khương Duật Bạch giật mình vài giây, giọng điệu phân vân: “Nãy là… vào rồi hả?”
Vẻ mặt Lục Cẩm Duyên lộ ra sự mừng rỡ, trả lời khẳng định: “Đúng! Tiểu Bạch, cậu ném vào rồi!”
“Thật sự vào rồi kìa!” Khương Duật Bạch dang hai tay ra, vui vẻ xoay người độ, ôm lấy người bên cạnh, “Cảm ơn cậu nhé, Lục Cẩm Duyên!”
Chớp mắt, Lục Cẩm Duyên như bị sét đánh, tim đập nhanh hơn, đầu óc quay cuồng.
Thân thể ấy lao vào trong lòng hắn, sau khi vận động xong mùi hương lại càng nồng nàn dễ chịu hơn, khiến cho hắn nhất thời váng đầu hoa mắt, như bị ma ám giơ tay lên ôm lấy eo cậu.
Quả nhiên, nhỏ y hệt như trong tưởng tượng, một tay có thể ôm trọn…
“Ơ! Xin lỗi cậu!” Cảm nhận được vòng tay sau lưng, Khương Duật Bạch bừng tỉnh khỏi sự kích động, giãy giụa khỏi hắn, liên tục lui về sau mấy bước, “Tôi xúc động quá, thật xin lỗi.
”
Mải mê đắc ý nên đã quên mất phải đúng mực.
Lục Cẩm Duyên không phải Đông Đông, hắn là trai thẳng kỳ thị đồng tính.
“Tôi…” Lục Cẩm Duyên vẫn đang giữ tư thế ôm nhau, giọng nói sượng trân đến nghẹn lại, miễn cưỡng nhả ra hai chữ, “Không sao.
”
Khương Duật Bạch giấu đi sự hân hoan hiếm thấy của mình, nhẹ nói: “Hôm nay học đến đây nha, chúng ta đi ăn thôi.
”
Tối đó, Lục Cẩm Duyên mơ một giấc chiêm bao khó tả.
Trong mơ, hắn đẩy cửa phòng tắm ra, Khương Duật Bạch đứng trong hơi nước mờ ảo quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp long lanh ấy như biết nói, muốn hắn tiến lên phía trước, lại gần thêm chút nữa…
Hắn quả thực đã làm theo, nhìn chằm chằm tấm lưng trắng không tì vết như bị ma ám, rồi từ từ đưa tay nắm lấy vòng eo dẻo dai nhỏ nhắn của cậu.
Xúc cảm mềm mại như bông, thích đến không tưởng nổi, ngón tay hắn như muốn chìm sâu vào trong đó, hắn không kìm chế nổi nữa, dùng sức đè người ấy xuống nền gạch ướt đẫm trong phòng tắm…
Bừng tỉnh khỏi cơn mơ trong tích tắc, Lục Cẩm Duyên thở dốc, đầu óc trống rỗng, mãi sau mới nhận ra được mình đã làm trò gì ở trong mơ.
Hắn dùng ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm giường trên, cho đến khi nhịp đập con tim dần khôi phục lại bình thường mới cẩn thận trở mình xuống giường, đi vào phòng tắm.
Hắn đang lúng túng thay quần lót ra, thì ngờ đâu những cảnh tượng trong giấc mơ ấy lại tự động hiện ra trong tâm trí hắn lần nữa…
“Đệt…” Cậu Lục ưu nhã thân sĩ trước giờ nay lại nhịn không được mà chửi thề.
Hắn bị điên rồi sao?.