.
Lời chúc mừng năm mới từ điện thoại truyền đến.
Gia đình giáo thảo có thói quen thức đêm vào ngày Tết, năm nay cũng không ngoại lệ.
Một nhà bốn người ngồi trên ghế salon, trong TV chiếu chương trình mừng năm mới, mẹ giáo thảo xem rất vui vẻ, ba giáo thảo ngồi bên cạnh vợ bóc hạt dưa, em trai lật xem một quyển sách tiếng Anh dày như từ điển Tân Hoa Ngữ, giáo thảo A đại ngồi nghịch điện thoại cùng bạn trai ăn gà.
Trong TV, MC đang hưng phấn đếm ngược, sau đó pháo hoa nổ lên, trên màn hình tràn ngập những ngôi sao lộng lẫy.
Mẹ giáo thảo biệt nữu kéo cánh tay đang bóc hạt dưa của chồng đến trước mặt, lấy cái lắc tay hôm trước đeo lên tay ông.
Ba giáo thảo ngẩn người, không nói một lời liền đi vào phòng, lúc trở lại trên tay còn có một hộp quà nhỏ.
Ông trực tiếp đi đến trước mặt vợ, mím môi nở nụ cười, mở hộp quà ra.
Là một hộp trang sức chưa một cái vòng ngọc, ba giáo thảo đeo nó cho bà, thấp giọng nói gì đó, chỉ là âm thanh quá nhỏ, lẫn vào trong tiếng TV.
.
Ba mẹ cậu mỗi lần kỉ niệm đều như thế, giáo thảo A đại và em trai ba đầu khiếp sợ sau đó là ước ao, bây giờ nhìn thấy trong lòng cũng không gợn sóng, yên lặng gặm cẩu lương.
Em trai không thèm ngẩng đầu, khép sách trực tiếp chạy về phòng.
Trong điện thoại, giáo hoa S đại thấy bạn trai đột nhiên không có động, hỏi:" Làm sao vậy?"
Giáo thảo A đại hừ hừ hai tiếng:" Không có gì!"
Chỉ là đột nhiên thấy chua răng.
Còn có... Đột nhiên muốn gặp anh.
.
A đại và S đại cùng khai giảng học kì mới sau ngày tháng giêng, đêm giao thừa giáo thảo A đại bị kích thích, hận không thể đến trường khai giảng ngay lúc này, vội vàng tìm cớ trở về trường gặp bạn trai.
Mà cậu đã quên bạn trai mình mấy ngày nay đã xuất ngoại.
Bộ dạng khác thường này vẫn chưa bị ba mẹ phát hiện thì em trai cậu đã nhìn ra.
Em trai trầm ngâm chốc lát:" Yêu đương làm tư duy con người ta hỗn loạn."
Giáo thảo A đại:" Em không có người yêu, em biết cái gì!"
"Em bất cứ lúc nào cũng có thể có." Em trai mở điện thoại di động, cho anh trai xem lịch sử nhắn tin dài dằng dặc của mình.
Giáo thảo A đại:"..."
ĐM, thằng nhóc này rất được hoan nghênh.
Em trai cất điện thoại:" Cho em số điện thoại của Hàn tiên sinh đi."
Giáo thảo A đại ĐM một tiếng, lập tức cảnh giác:" Em lấy số điện thoại làm gì?"
Em trai:" Tâm sự."
Giáo thảo A đại:" Em với anh ấy thì tâm sự cái con khỉ gì!"
.
Đòi số điện thoại bị từ chối, em trai khẽ nhíu mày, không hỏi nữa, suy nghĩ một chốc, thoả hiệp.
"Vậy hỏi anh cũng được." Em trai nói:" Tốt xấu gì cũng là chị dâu tương lai, tâm sự tình cảm của hai người được không?"
Giáo thảo A đại liếc nó một cái:" Từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó đi, đừng có cả ngày bám theo anh hỏi vớ vẩn, có năng lực hóng hớt không bằng về phòng làm cho anh hai đề nữa đi."
Em trai:" Nếu anh không nói, em có thể lên diễn đàn xem."
Giáo thảo A đại:"..."
Mấy em gái trên diễn đàn rất khủng khiếp, mấy ngày nay rảnh rỗi cậu có lên xem mấy lần, đám người đó còn có thể dựa vào một ít chi tiết nhỏ mà đoán ra gian tình giữa cậu và giáo hoa S đại, bát bát quái quái một trận, cứ như chính mắt nhìn thấy, bổ não đến mức giáo thảo A đại phải hoài nghi nhân sinh.
Còn nữa, não bổ vẫn chưa là gì, mấy người đó còn gào lên đoán xem cậu vào giáo hoa S đại làm bao nhiêu tư thế, dùng hết bao nhiêu bao, nội dung hoàn toàn cấm trẻ em dưới tuổi, chả khác nào xông vào một cái club cao cấp.
Để cho em trai nhìn thấy đống hỗn loạn này, còn không bằng trực tiếp nói cho nói.
Giáo thảo tức giận cốc đầu em trai hai cái, đem chuyện giữa hai người tóm tắt nói cho nó biết.
Sau khi nghe xong, em trai suy nghĩ hồi lâu, lầm bầm phun ra hai chữ.
"Kỳ quái."
Giáo thảo A đại khó hiểu:" Cái gì kỳ quái?"
Đương nhiên là kỳ quái, tại sao giáo hoa S đại lạnh lùng cao ngạo trong lời đồn lại chủ động trêu đùa anh trai nó.
"Hàn tiên sinh là người bản địa?" Em trai không trả lời, hỏi ngược lại.
Giáo thảo A đại gật đầu:" Đúng vậy."
.
Người bản địa?
Nó nhớ, ngày trước ba mẹ đưa nó ra nước ngoài chữa bệnh, giao anh trai cho cậu chăm sóc một thời gian.
Hình như cậu đưa anh trai nó đến Nhất Tiểu học.
Mà Nhất Tiểu cũng ở thành phố mà Hàn tiên sinh sống.
Thêm nữa Hàn tiên sinh nói hắn đã gặp anh trai từ trước, mà anh nó nói là không nhớ rõ.
Em trai luôn cảm thấy có chút không ổn, một suy đoán hoàn toàn không có khả năng xảy ra đột nhiên xuất hiện trong đầu nó.
... Không trùng hợp như vậy chứ?
Em trai đầu đầy hoài nghi.
.
Trường học của em trai khai giảng sớm, sau khi về trường nó còn rất nhiều chuyện phải làm, bởi vậy qua năm mới chưa được mấy ngày đã phải lên máy bay.
Ngày tiễn nó ra sân bay, công ty của ba giáo thảo có việc, giáo thảo A đại và mẹ cậu đảm nhận trọng trách đưa nó đi.
Em trai ôm mẹ một cái, lại đi tới gần giáo thảo A đại ôm lấy cậu nhỏ giọng kêu:" Anh."
Giáo thảo A đại nhéo nhéo gáy nó:" Ừ, có gì thì nói đi."
Lời trong lòng đã lên đến miệng, nó lại do dự, quyết định không nói ra.
Em trai thở dài:" Thôi, không có chuyện gì."
Dù sao điều này cũng chỉ là suy đoán của nó.
Huống hồ, chuyện như vậy, nó lười quản.
Em trai buông cậu ra, không quay đầu lại, nhanh chân bước vào sân bay.
Để lại giáo thảo A đại đầy mặt đều là dấu chấm hỏi:"???"
Cậu cảm giác như mình.đã để lỡ thông tin gì đó rất quan trọng.
.
Em trai đi rồi, giáo thảo A đại cả ngày ở nhà chỉ toàn ăn cơm chó của ba mẹ, vô cùng nhớ giáo hoa S đại, xưa nay chưa bao giờ nhớ hắn đến vậy.
Mà bởi vì vấn đề lệch múi giờ, cậu với giáo hoa S đại không liên lạc được nhiều.
Mỗi lần cúp điện thoại xong giáo thảo A đại lại lăn lộn trên giường đến phát điên.
May là, rất nhanh đã đến ngày khai giảng.
Giáo thảo A đại tươi vui hớn hở, nhnah chóng thu dọn đồ đạc, vui vii vẻ vẻ về trường.
.
Giường số hai cũng vì muốn sớm được gặp bạn gái, trở lại cùng thời điểm với giáo thảo A đại, ký túc xá vừa mở cửa đã chạy ngay vào.
Cậu ta đang trò chuyện điện thoại với bạn gái, cửa kí túc xá truyền đến âm thanh mở khoá, giáo thảo A đại kéo vali bước vào.
Giường số hai trợn mắt ngoác mồm.
Giường số hai:" Sao cậu trở về sớm vậy?"
Phải biết là ở kí túc xá của bọn họ, người trở lại muộn nhất luôn là giáo thảo A đại.
Giáo thảo A đại tiện tay nhét quần áo vào trong tủ, nghe vậy liền ha ha mấy tiếng, nhe răng nói:" Cậu về sớm làm gì thì lão tử cũng về làm cái đó."
Giường số hai:"..." OK.
.
S đại khai giảng muộn hơn A đại hai ngày.
Giáo thảo A đại cắm rễ trong kí túc xá chờ bạn trai về trường.
Nhưng cậu còn chưa đợi được tin tốt từ giáo hoa S đại, lại nhận được tin xấu từ giường số ba.
Giường số một về nhà ở với cháu gái một kì nghỉ đông, cả người đều toả ra hiền lành hoà ái, ánh mắt nhìn giáo thảo A đại cũng toát lên tình thương của cha khó mà giải thích được:" Cũng không có gì, để tụi tôi giúp cậu nhớ lại."
Giáo thảo A đại:" Nhớ lại cái gì?"
Giường số ba e thẹn nở nụ cười:" Cuộc đánh cược của chúng ta!"
"Đánh cược? Không phải đã xong rồi sao?..." Giáo thảo A đại nói mãi, khiôn mặt đột nhiên cứng đờ, không nói được nữa.
Giường số hai khẳng định ý nghĩ trong đầu cậu:" Không sai, còn một điều cuối cùng, mặc váy đi vòng quanh thư viện."
Giáo thảo A đại nghiến răng nghiến lợi:" Lão tử không có sở thích mặc váy!"
Giường số ba nghiêm túc:" Giáo hoa S đại cũng không có sở thích mặc váy mà. Cậu thua cuộc rồi chẳng lẽ muốn nuốt lời. Không chơi nổi hả?"
Đúng rồi cmn không chơi nổi.
.
Giáo thảo A đại:"... Nhưng tôi không có váy."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, như đoán chắc rằng cậu sẽ nói vậy.
Giường số một:" Việc này cậu đừng lo."
Giường số hai:" Tuy lúc trước đã nói tự chuẩn bị váy, nhưng chúng tôi đã đoán được cậu sẽ không chuẩn bị, cho nên đã góp tiền mừng tuổi, giúp cậu mua một cái, váy ren mà đen nha, dài qua đầu gối, che ngực che cả jj, đặc biệt hợp với cậu."
Giường số ba:" Mọi người đều là anh em, không cần cảm ơn, đừng khách khí."
Giáo thảo A đại:"..."
Ngay cả váy cũng chuẩn bị rồi?
Bạo kí của lão tử nhịn không nổi, hiện tại liền đánh chết mấy người....