Tiểu Hoa từ nhỏ đã là bảo vật trong tay các thầy cô, ai ai cũng yêu quý.
Đứa trẻ này chậm lớn, so với các bạn nam trong lớp khác đều thấp hơn một cái đầu, dáng vẻ vừa xinh xắn vừa khôi ngô, trí óc cũng thông minh, lúc cái đầu nấm nhỏ kia chớp mắt nhìn giáo viên, đến cô giáo nghiêm khắc nhất cũng phải mềm lòng.
Theo lý thuyết, trẻ con ở độ tuổi này rất dễ bị cô lập, đặc biệt là những đứa trẻ được giáo viên coi trọng hơn, nhưng Tiểu Hoa không giống vậy, quan hệ của hắn với các bạn nam trong lớp rất tốt. Giáo viên chủ nhiệm rất ngạc nhiên, thường nhìn qua cửa sổ quan sát hắn mấy lần, phát hiện Tiểu Hoa sau khi tan học liền biến thành bộ đang người sống chớ gần, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Nhưng sau đó lại nhìn thấy các nam sinh khác đi ngang qua sẽ tiện tay có hắn một chút quà vặt, cô cũng không ngờ vực nữa, rút ra kết luận Tiểu Hoa được hoan nghênh bởi vì khuôn mặt của cậu bé rất đẹp.
Mẹ Tiểu Hoa đến trường đón hắn mấy lần, mỗi lần đều mang bánh kẹo đến cho các bạn học, sự nhiệt tình cùng bề ngoài xinh đẹp của mẹ Tiểu Hoa giúp con trai kéo không ít thiện cảm.
Bị ảnh hưởng bởi mẹ hắn, dáng vẻ không thích tiếp xúc với mọi người của Tiểu Hoa trong mắt người khác lại biên thành tính cách hướng nội, không thích giao tiếp với người lạ, trái lại còn được bạn bè trong lớp bảo vệ nhiều hơn.
Vì vậy, Tiểu Hoa chính thức trở thành đoàn sủng của lớp.
Đoàn sủng: là người được tất cả những người khác trong nhóm chiều chuộng, yêu thương, bảo vệ.
Năm lớp năm, nhà trường tổ chức lễ kỉ niệm sáu mươi năm thành lập trường, yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục, giáo viên chủ nhiệm nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để học sinh của mình duễn kịch "Công chúa Bạch Tuyết", gọi Tiểu Hoa đến giúp cô phụ trách chương trình, điều động cả lớp phối hợp tập luyện.
Tiểu Hoa suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng sắp xếp danh sách tham gia vở kịch, triệu tập học sinh sau mỗi buổi học ở lại trường một lát, tranh thủ thời gian tiến hành dàn dựng và luyện tập.
Sau hai ngày cuối tuần, luyện tập vô cùng thuận lợi, chẳng qua sang tuần tiếp theo, giáo viên chủ nhiệm phát hiện trạng thái của cô bé đóng vai Bạch Tuyết không ổn lắm, sau khi luyện tập xong liền gọi cô bé vào văn phòng, hỏi thăm tình hình một chút.
Không ai biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ là sau hôm ấy giáo viên chủ nhiệm luôn cảm thấy đau đầu, hai ngày sau bèn gọi Tiểu Hoa đến gặp mình.
Tiểu Hoa từ lời của cô giáo biết được, trong nhà nữ sinh đóng vai Bạch Tuyết gần đây xảy ra chuyện, mẹ cô bé nằm viện rất lâu, cô bé không có tâm tình nào mà diễn kịch, còn hỏi hắn trong lớp còn ứng viên nào phù hợp hay không.
"Cô ơi, chắc là không kịp đổi nữa." Tiểu Hoa có chút lo lắng.
Giáo viên chủ nhiệm mới dạy ở trường này được hai, ba năm, còn rất trẻ, gặp phải chuyện này không tránh khỏi bối rối, thở dài nói:" Chỉ còn một tuần nữa... Nếu không thì, bạn học Hàn, con thử một chút xem có được không..."
Đây là một yêu cầu quá đáng, giáo viên chủ nhiệm biết rõ.
Nhưng trước mắt ngoại trừ Tiểu Hoa thì không còn ai phù hợp, Tiểu Hoa toàn bộ quá trình đều theo dõi vở kịch này, so với hắn thì không có ai hiểu rõ nhân vật và tình huống trên sân khấu như vậy đâu.
Nhưng cho dù Tiểu Hoa có đáng yêu xinh đẹp hơn nữa, hắn cũng là nam sinh.
Giáo viên chủ nhiệm vừa nói xong liền hối hận, không nghĩ tới Tiểu Hoa vậy mà lại gật đầu nói:" Con có thể."
Giáo viên chủ nhiệm:" Con nghĩ kĩ chưa?"
Tiểu Hoa không hiểu được phân vân trong lòng cô giáo:" Rồi ạ, không sao đâu cô giáo, con có thể."
Tiểu Hoa thật sự cảm thấy mặc váy cũng không phải chuyện gì to tát.
Hắn có một bà mẹ thích chưng diện, còn có một gương mặt đáng yêu tinh xảo, mẹ làm sao lại chưa cho hắn mặc váy vài lần, cho dù phần lớn chỉ là mặc thử một lần cho đỡ nghiền thôi.
Cho nên Tiểu Hoa đối với chuyện mặc váy không có gì để phản kháng, hơn nữa nếu mẹ hắn biết hắn mặc váy biểu diễn kịch, chắc chắn sẽ rất vui, nói không chừng còn mang máy quay đến quay lại toàn bộ vở kịch. Huống chi bây giờ chỉ có hắn là sự lựa chọn tốt nhất, còn có thể giúp lớp giải quyết một vấn đề, thật tốt.
Giáo viên chủ nhiệm thấy Tiểu Hoa xác thực không có gì khó chịu, thở phào nhẹ nhõm.
Ngày diễn ra lễ kỉ niệm thành lập trường, Tiểu Hoa mặc váy công chúa màu xanh lam, giáo viên chủ nhiệm còn cố ý thặt cho hắn một cái nơ bươm bướm.
Bởi vì vở kịch có rất nhiều người, một căn phòng nghỉ ngơi hoàn toàn không đủ, hơn nữa bọn họ còn phải thay quần áo, giáo viên chủ nhiệm để nữ sinh sang phòng bên cạnh, phòng này để lại cho nam sinh.
Trong phòng nghỉ ầm ĩ một trận, mấy nam sinh vây quanh Tiểu Hoa, la hét muốn vén váy hắn.
Một bạn nam nói:" Thật ra tớ muốn làm việc này từ rất lâu rồi, nào nào nào, đừng khách khí với cậu ta, lên đi!"
Những người khác liền cười ầm lên.
Mấy đứa trẻ đang đánh lộn hoàn toàn không nghĩ tới, khi bọn chúng còn đang giằng co, một nam sinh mặc đồng phục đột nhiên chạy vào chắn trước mặt Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa:"???"
Tiểu Thảo hai tay chống nạnh:" Làm cái gì đó? Bắt nạt một cô gái mà không thấy xấu hổ hả?"
Các bạn nam:"Cô gái?"
Tiểu Thảo hừ hừ hai tiếng nói:" Tôi thấy các cậu còn phải biểu diễn cho nên sẽ không đánh các cậu đâu, lần tới còn để cho tôi thấy cảnh này, các cậu cứ chờ ăn đòn đi."
Dứt lời, Tiểu Thảo xoay người, móc trong túi ra hai viên kẹo, cưỡng ép nhét vào lòng bàn tay Tiểu Hoa, vỗ vỗ đầu Tiểu Hoa đang trợn mắt há mồm, để lại một bóng lưng tiêu sái, hiên ngang rời đi.
Mấy đứa trẻ trong phòng nghỉ ngơi trợn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, một bạn nam nuốt nước bọt nói:" Có phải... cậu ta nhầm cậu là con gái rồi không?"
Tiểu Hoa giở khóc giở cười:" Chắc vậy."
Mọi người vỗ bàn đập ghế, cười xỉu.
"Cậu ta học lớp nào vậy? Đùa nhau hả?" Một bạn nam vừa cười vừa lau khoé mắt:" Nhưng mà bộ dạng này của cậu thật sự rất giống nữ sinh, lớp chúng ta không tìm được cô gái nào hoàn hảo như cậu."
Tiểu Hoa cất hai viên kẹo vào trong túi của mình:" Tôi biết cậu đang mơ ước nhan sâc của tôi."
Một bạn nam khác đã cười chán chê, nhớ tới cái gì đó lại nói:" Tôi biết cậu ta đó, là học sinh mới chuyển đến lớp bên cạnh."
Một cậu khác gãi đầu:" Cậu nói nhu vậy, hình như tôi cũng có chút ấn tượng."
"Lớp nào?" Tiểu Hoa đột nhiên hỏi.
Bạn nam:" Lớp Ba."
Tiểu Hoa như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Sau khi biểu diễn xong, tất cả học sinh tham diễn đều phải ở lại vệ sinh hội trường.
Tiểu Hoa đang quét sàn, trong lúc lơ đáng liếc mắt một cái liền thấy phía sau sân khấu có một người đàn ông đang chụp ảnh cho Tiểu Thảo.
Ánh đèn hơi mờ ảo, Tiểu Hoa chỉ nhìn một chút, sau đó thu tầm mắt lại.
Lớp Ba nằm ở cuối hành lang, cạnh cầu thanh, bình thường mọi người không thường xuyên đi qua lớp Ba, trừ khi đi vệ sinh.
Ấn tượng của Tiểu Hoa đối với Tiểu Thảo từ "Anh hùng cứu mỹ nhân trong phòng nghỉ" biến thành "Hai viên kẹo mùi vị không tệ lắm".
Hắn từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, nghe nói là di truyền từ cha hắn, nhưng mẹ hắn luôn khống chế lượn đồ ngọt mà hắn ăn, bà vừa sợ con trai bị sâu răng, vừa sợ ăn đồ ngọt quá nhiều không tốt cho sức khoẻ.
Đặc biệt là ăn đồ ngọt rất dễ mập, mập rồi sẽ không đẹp nữa.
Nói cách khác, tuy Tiểu Hoa thích ăn kẹo nhưng lại không được ăn nhiều.
Bởi vậy, địa vị của Tiểu Hoa trong lòng Tiểu hảo được nâng lên rất cao, Tiểu Hoa rất mong đợi có thể gặp lại Tiểu Thảo.
Đến lúc đó có thể giải thích cho cậu về giới tính của hắn, tránh cho Tiểu Thảo tiếp tục hiểu lầm.
Tiểu Hoa nghĩ như vậy, nhưng hắn thật sự không ngờ tới, lần gặp gỡ tiếp theo lại là ở trước cửa nhà vệ sinh.
_____________________________
Editor: Đợi edit xong phiên ngoại mình sẽ beta lại tất cả các chương, mình có một tật xấu là type xong sẽ không bao giờ đọc lại vì vậy không tránh khỏi có lỗi chính tả hoặc nhầm lẫn, nếu các bạn đọc có thấy chỗ nào sai sót cứ cmt để mình sửa nhé. Cảm ơn moi người rất nhiều (~ ̄³ ̄)~