“Giáo thảo cũng chẳng ưa gì tôi.
Tôi đoán khi cậu ta biết được tôi lại vẫn làm bạn cùng phòng của mình, ẩn dưới cái bản mặt cứng đơ ấy chắc là cả trăm lời chửi thề dành cho tôi.
Thằng nhóc này tám chín phần còn muốn lao vào đánh tôi nữa cơ.”
.
Bạn cùng phòng tôi là giáo thảo trong truyền thuyết.
Là loại từ khi sinh ra đã mang theo vầng sáng của Mary Sue, đi đến đâu cũng sẽ có những tiếng thét chói tai cổ vũ. Hồi cấp ba tôi và cậu ta không may học cùng một lớp, còn xui xẻo tới mức phải ngồi chung một bàn. Quà và thư tình các bạn nữ gửi cho cậu ta nhét đầy cả bàn học, lại còn đút tất vào chỗ tôi.
Khó chịu hết sức, vậy nên tôi rất ghét cậu ta.
Cậu ta còn có cái biệt danh cực kì não tàn, gì mà “Hoàng tử băng giá” đó. Nhớ lần đầu nghe thấy cái tên này tôi rùng mình một phát, da gà da vịt rơi xuống chắc đủ quấn ba vòng quanh Trái Đất luôn mất.
Hôm khai giảng ở trường đại học, lúc vô tình nhìn thấy cậu ta trong sân trường, tôi đã cảm thấy rất chi là không đúng rồi.
Tới khi đụng phải nhau ở phòng ngủ, trước mắt tôi tối sầm lại.
Thế nhưng dù có chấp nhận được hay không, tôi cũng vẫn phải đi học.
Trong phòng ngủ này Giáo thảo nhỏ tuổi nhất nhưng mọi người vẫn luôn gọi cậu ta là Lão Đại, bởi vì nếu đi theo vị “anh lớn” này thì sẽ có rất nhiều bạn nữ vây xung quanh, còn được nhiều cô gái mời bọn họ đi ăn.
Có mình tôi là khịt mũi coi thường loại chuyện này.
Không phải vì tôi ghen tị với cái mặt và độ hot của cậu ta đâu. Chỉ có điều tôi tin chắc rằng tài năng mới là nấc thang để đi lên đỉnh cao trong đời sống.
Hừ, mặt thì làm được gì? Có thể dùng để quẹt thẻ hả? Hay là giành được học bổng đây? Cả việc đứng nhất lớp trong các kì thi nữa?
Tôi vô thức chế nhạo.
Tên giường trên nghiêng người, phô ra quả đầu hói và bầu trán rộng, mang theo vẻ mặt khó xử, nói: “Lão Tam này, mặt đẹp thật sự có thể dùng để quẹt thẻ đấy nhé.”
Vị hotboy trường này đi đến đâu cũng có người muốn cho không cậu ta mà chẳng lấy tiền.
“Hơn nữa còn có thể lấy cả học bổng……”
À ừ, học kỳ cậu ta đoạt được học bổng toàn phần.
“Tới thi cũng xếp nhất lớp nữa đó……”
Thôi đủ rồi.
Mẹ nó chứ.
.
Giáo thảo cũng chẳng ưa gì tôi.
Tôi đoán khi cậu ta biết được tôi lại vẫn làm bạn cùng phòng của mình, ẩn dưới cái bản mặt cứng đơ ấy chắc là cả trăm lời chửi thề dành cho tôi.
Thằng nhóc này tám chín phần còn muốn lao vào đánh tôi nữa cơ.
Từ cả một quá trình quan sát cẩn thẩn tôi mới rút ra được kết luận này đó, nếu không chờ tới lúc mình bị đánh cũng chẳng hiểu vì sao.
Lúc phòng chúng tôi đi ăn chung, Giáo thảo cứ luôn nhìn lén tôi, sau đó còn giả vờ săn sóc đưa cho tôi một tờ giấy ăn.
Không thì trên đường đi về, cậu ta lại như vô tình va phải tôi, nắm cả tay ông đây nữa.
Mỗi lần như vậy, tôi sẽ nhéo lại tên này.
Sau đó cậu ta liếc tôi với một ánh mắt kỳ quái mà tôi đoán là khinh miệt. Có điều, người kia chưa lần nào đánh lại tôi.
Tôi tức đến mức nhéo mạnh hơn nữa, thế mà cậu ta còn cười.
Cười cái quần què.
Nhà tắm ở miền Bắc là nhà tắm công cộng, đâu đâu cũng thấy cánh tay trần trụi, chim lớn chim con phân bố khắp nơi.
Khi tôi đang xoa xoa tắm tắm như thường lệ thì lại cảm nhận được có người nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Tôi mau chóng quay đầu, một lần nữa đối diện với ảnh mắt của người nào đó.
Ánh mắt ấy ngập tràn một ngọn lửa cháy hừng hực, chắc chắn là rất muốn tiến lên đánh tôi mấy cái.
Lần này tôi đã chẳng thể coi như không thấy gì được nữa. Tôi mặt không đổi sắc nhìn lại, cả hai đấu mắt chừng mười phút, trong đầu tôi đã hiện lên cảnh hai người tay đấm chân đá, tôi đạp cậu ta ngã xuống, đang ngắm nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của vị hotboy trường này.
Bỗng nhiên, dưới ánh mắt lạnh nhạt của tôi, Giáo thảo lại mỉm cười rồi bước đến.
Tôi chuẩn bị tư thế phòng thủ xong rồi đây.
Cậu ta cúi đầu nhìn tôi: “Cậu có muốn tớ kỳ lưng cho không?”
Tôi: “…… Không cần không cần.”
Ây dà, tên đàn ông xảo quyệt này.
Đừng tưởng là tôi không biết cậu đang nghĩ gì.
.
Sau khi đoán ra mưu đồ gây rối của Giáo thảo, tôi đã search trên mạng những ví dụ tương tự.
Càng xem càng thấy chấn động lòng người.
Gì mà cầm dao giết người, phanh thây, hạ độc, giấu kim……
Hình như Giáo thảo sẽ không làm vậy đâu nhỉ.
Cho nên, để cảnh cáo Giáo thảo, khiến cậu ta biết rằng tôi đã nhìn thấu mánh khóe nhỏ ấy của cậu ta, tôi quyết định xuống lầu mua một cân xoài, loại quả cậu ta ghét nhất, sau đó cố ý ném cho người nào đó hai quả.
Cậu ta nhận lấy, ánh mắt phức tạp.
Tôi hài lòng quay lại chỗ ngồi, chuẩn bị bắt đầu viết luận văn.
Ai ngờ đâu cậu ta ăn xoài rồi.
Ai ngờ đâu người này lại còn bị dị ứng xoài chứ.
Buổi tối, khi tôi còn chưa kịp có phản ứng gì thì cậu ta đã bắt đầu nôn. Lão Nhị với Lão Tứ đi ra ngoài rồi, sau khi yếu ớt nôn xong, còn rây một chút lên người tôi, cậu ta ôm lấy bả vai tôi, nhỏ giọng nói: “Hình như tớ bị dị ứng xoài hay sao ấy……”
Cậu ta nói bên tai tôi, khí nóng cứ thế phun vào, tôi giật mình vì ngứa, lại nghe người kia nói thế mà càng hoảng tợn. Trong giây lát, vô số trường hợp chết vì dị ứng lướt qua đầu khiến tóc gáy tôi dựng ngược hết cả, nhanh chóng nâng người xuống dưới lầu.
Trên đường đến bệnh viện ngồi taxi, Giáo thảo vẫn cứ ôm chặt cổ tôi, không tim không phổi cười cười.
Cảm giác áy náy xen lẫn với tâm tình muốn bóp chết thằng cha này chiếm lấy tôi.