5.
Không biết tại sao, một đám nam sinh lớp tôi ngồi bệt dưới đất uống nước, chỉ có Giang Bạc Tự sắc mặt ảm đạm đi về hướng cửa ra.
Không có người nào đưa khăn mặt và nước cho cậu cả, cũng chẳng ai quan tâm đến cậu.
“Bạn học Giang!”
Tôi chạy mấy chục mét mới đuổi kịp được cậu ta, thở hổn hển đưa nước qua: “Uống miếng nước đi này.”
Giang Bạc Tự dường như có hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Cầm đi mà!”
Tôi kín đáo ép buộc cậu ta nhận lấy.
Tròng mắt cậu nhìn chai nước ngọt kia một chút, cũng không tiếp tục từ chối nữa.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, tôi cố ý đến xem cậu đó, cố lên nha.”
Trên bãi tập nổi lên một cơn gió, khiến sợi tóc ướt đẫm trên trán cậu ta run lên nhè nhẹ.
Giang Bạc Tự nhìn tôi một chút, trong mắt không chút cảm xúc.
“Đã kết thúc rồi.” Cậu nói.
Cái gì? Kết thúc?
Tôi quay đầu nhìn, mới phát hiện có mấy người đang thu lại tấm tỉ số.
Lớp tôi thua ban hai với tỉ số vô cùng chênh lệch.
Khó trách sắc mặt Giang Bạc Tự lại ảm đạm thế.
“Chuyện này cũng đâu thể trách cậu được!”
Tôi quay đầu, Giang Bạc Tự đã đi được một quãng xa.
Tôi vội vàng đuổi theo sau.
“Không trách cậu, vốn là cậu tới cứu trận đấu mà, thua cũng chẳng liên quan gì đến cậu hết!”
Giang Bạc Tự không đáp lại tôi, im lặng bước về phía trước.
“Cậu ăn cơm chưa? Chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Giang Bạc Tự không để ý đến tôi.
“Không thì sáng mai tôi mang bữa sáng cho cậu nhé? Bánh đậu đỏ dưới nhà tôi ăn rất ngon đó!”
Cậu ta bắt đầu thấy phiền, ngừng bước chân: “Bạn học này, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Tôi cũng vội dừng lại.
“Chỉ là cảm thấy cậu rất rất tốt, muốn trở thành bạn của cậu mà thôi, làm quen chút nhé? Tôi tên Hạ Kim Triều.”
Giang Bạc Tự hít một hơi thật sâu, giọng điệu lạnh lùng: “Thứ nhất, tôi biết cậu là Hạ Kim Triều. Thứ hai, tôi không cần bạn bè. Giờ thì tôi đi được chưa?”
“Sao lại có người không cần bạn được chứ!” Tôi nhếch miệng cười đầy chân chó. “Vậy tôi đơn phương làm bạn với cậu có được không?”
Cậu ta chắc hẳn là thấy tôi không cíu nổi nữa.
Thở dài rồi quay người rời đi, chân bước còn nhanh hơn.
“Bạn học Giang, bạn học Giang!”
…
Tôi ồn ào với Giang Bạc Tự cả chặng đường, cho tới khi đến phòng dụng cụ cạnh sân bóng, cậu ta vào trong lấy cặp sách.
Người bên trong rất nhiều, tôi không chen vào được nên đành ngậm miệng đứng bên ngoài chờ.
Mấy nam sinh chung khối đứng bên cạnh nhìn tôi cười: “Này, cậu đang theo đuổi Giang Bạc Tự đấy à?”
Tôi không quen bọn họ, đột nhiên bị hỏi đến nên hơi hoảng.
“Làm gì có chứ, bạn cùng lớp quan tâm nhau chút thì có sao đâu.”
“Quan tâm cậu ta?”
Khóe miệng nam sinh kia hơi giật giật: “Tôi khuyên cậu vẫn nên tránh xa cậu ta ra chút.”
Hô hấp tôi hơi trì trệ.
“Vì sao chứ?”
“Cậu biết tại sao cậu ta chuyển trường không?”
Tôi lắc đầu.
“Cậu không biết? Không biết thì thôi vậy. Tóm lại, tên nhóc đó là Thiên Sát Cô Tinh, ai đụng phải cậu ta coi như người đó xui xẻo, không tin thì cứ thử xem.”
Nam sinh ấy đeo balo lên, vừa cười nói với chúng bạn vừa đi mất hút.
Tôi ngạc nhiên nhìn họ đi xa dần, trong lòng như có một tảng đá lớn ném vào mặt hồ phẳng lặng, sóng đánh cuồn cuộn.
Quay đầu lại, mới phát hiện Giang Bạc Tự đã đi ra.
Tôi không biết cậu ta ra từ khi nào, có nghe thấy những lời nam sinh kia nói hay không.
Nhất thời đứng sững tại chỗ, chẳng biết nên nói gì mới phải.
Giang Bạc Tự nhìn lướt qua tôi, im lặng đeo balo lên, cụp mắt xuống, giấu thật sâu cảm xúc của mình.
“Đừng đi theo tôi nữa, cảm ơn.”
Cậu ta đi ngược chiều gió về phía cổng trường, bóng lưng cô đơn tựa tro bụi.
Trực giác đột ngột mách bảo tôi, không thể cứ nhìn cậu ta rời đi như vậy được.
“Giang Bạc Tự!”
Tôi không biết trước khi cậu ta chuyển trường đến đây đã xảy ra những gì.
Tôi chỉ biết là, làm gì có chuyện đến gần Giang Bạc Tự sẽ gặp xui xẻo chứ.
Cậu ta rõ ràng là điềm lành mà!
Tôi hướng về phía bóng lưng Giang Bạc Tự lớn tiếng hô: “Sáng mai tôi sẽ mang cho cậu bánh đậu đỏ á nha!”
Cậu ta hơi khựng lại.
Rồi cứ thế không quay đầu mà biến mất trong biển người.