Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

chương 14: diệp hồng vương tuệ cãi nhau, diệp thanh dương lục cảnh trừng tình tứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thanh Dương mới không để ý đến chị ta:" Em đang đóng cửa sám hối, là em chọc cô nổi giận, là em không tốt, cho nên cần phải kiểm điểm bản thân."

"Muốn kiểm điểm thì về phòng mày mà kiểm điểm, nghe thấy không? "

"Nhưng em không có phòng để kiểm điểm. "

"Mày về gác xép của mày đi, đó mới là nơi dành cho mày!"

"Gác xép đó, sao có thể tính là nơi thích hợp để đóng cửa sám hối? Chung quanh đều hở, không đủ thành tâm, Bồ tát cũng sẽ không tha thứ cho em!"

Vương Tuệ tức giận muốn chạy đến đạp cửa.

Diệp Hồng vội vã ôm chị ta lại:" Không được đạp, trong bụng con còn có em bé đấy! Sao có thể làm động tác này! Hơn nữa, cái cửa này mà bị đạp hỏng, người đi sửa còn không phải mẹ sao, thằng súc sinh Diệp Thanh Dương kia làm gì có tiền!"

"Vậy mẹ cứ để nó ở trong phòng con sao?" Vương Tuệ cả giận nói:" Đều tại mẹ, mẹ đánh thì cứ đánh, để nó vào phòng con làm gì? Phòng của con nó có thể đi vào sao? Nó quanh năm suốt tháng để ở gác xép, sống chung với rác rưởi, bẩn như vậy, còn không sợ làm ô uế phòng con!"

"Tiểu Tuệ con đừng tức giận, sẽ động thai khí, con trước hết cứ vào phòng của mẹ, để mẹ nói chuyện với nó."

Vương Tuệ tức giận liếc nhìn cửa phòng một cái, mắng:" Không biết xấu hổ! Sao lúc ba mẹ mày chết không mang theo cả mày đi! Bây giờ làm cho người ta buồn nôn!"

Chị ta mắng xong, vẫn không cam lòng đi vào phòng của Diệp Hồng nghỉ ngơi.

Diệp Thanh Dương cười lạnh một tiếng, nói đến không biết xấu hổ, ai có thể so với cả nhà Diệp Hồng đây.

Nếu Vương Tuệ còn cần thể diện, chỉ vì muốn đòi lại căn phòng mà nói ra những lời này sao?

Còn nói cái gì mà "Sao lúc ba mẹ mày chết không mang theo cả mày đi!". Uổng công chị ta đang mang thai, thực sự không có ý thức tích đức cho đứa con trong bụng mình chút nào, cũng không sợ sau này chính mình lại sinh ra một con bạch nhãn lang.

Lại nói, loại người này sinh sẽ sinh sẽ đứa trẻ như thế nào, hay là cũng thuộc dạng tam quan bất chính, ảnh hưởng đến an sinh xã hội.

Cậu nhìn cái tủ chất đầy đồ ăn vặt và sữa bò của Vương Tuệ, đã nói tôi không biết xấu hổ, vậy tôi sẽ không biết xấu hổ cho chị xem.

Phòng livestream của Thanh Dương lại get được số hàng hóa thứ hai

Diệp Hồng vẫn còn ở bên ngoài tận tình khuyên bảo, vừa đấm vừa xoa, đạn bọc đường cứ thế tuôn ra ào ào, vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ.

Mà Diệp Thanh Dương đã cắm tai nghe nhét vào lỗ tai, viết vài chữ coi như là làm bài tập về nhà mang tính tượng trưng, sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ bán xong chỗ hàng này, có thể kiếm được khoảng đồng nữa, giấc mơ của Diệp Thanh Dương cũng đã vàng óng.

Diệp Thanh Dương an bình đi ngủ, cả nhà Diệp Hồng lại không được yên ổn như vậy.

Vương Tuệ thấy Diệp Thanh Dương không ra, Diệp Hồng lại không cho chị ta đạp cửa, liền dứt khoát nằm trên giường của Diệp Hồng, tỏ vẻ:" Vậy đêm nay con ngủ ở đây, mẹ và ba ra ngoài ngủ đi."

Diệp Hồng và Vương Việt tối qua đã ngủ ở ghế sô pha, hôm nay có nói thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ ghế sô pha được nữa.

"Tiểu Tuệ, hay là chúng ta ngủ chung đi, cái giường này lớn, chứa được cả ba người chúng ta."

Vương Tuệ từ khi vào ở trong nhà Diệp gia, đã quen ngủ một người một phòng, chưa từng nghĩ tới phải chen chúc với người khác, tất nhiên không muốn.

"Cái giường này có gì mà lớn? Con thấy cũng chỉ bằng giường trong phòng con thôi. Đừng nói nữa, trong bụng con còn có em bé, ba mẹ ngủ với con, nhỡ đâu tư thế ngủ không chuẩn làm ảnh hưởng đến em bé thì sao?"

Chị ta nhìn ba mẹ của mình, nhíu mày nói:" Phòng của anh không phải vẫn trống sao? Bây giờ anh ấy không ở đây, ba mẹ ngủ giường anh ấy không được à?"

Vương Việt nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, lấy trong tủ đầu giường ra chìa khóa phòng của Vương Phàm, nói với Diệp Hồng:" Tiểu Tuệ nói đúng, hôm nay chúng ta cứ ngủ trong phòng Tiểu Phàm đi."

Diệp Hồng không còn cách nào, bà ta không muốn ngủ ghế sô pha, cũng không muốn ngủ trên gác xép, chỉ có thể đến phòng chả Vương Phàm.

Bà ta thở dài, trong lòng tự an ủi chính mình, may mà Diệp Thanh Dương chiếm phòng ngủ của Vương Tuệ, không phải phòng bà ta.

Vương Tuệ nhìn hai người đi ra, lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười.

Ngược lại, Diệp Hồng tâm không cam tình không nguyện mở cửa phòng ngủ của Vương Phàm.

Nhìn phòng ngủ của con trai mình, lại nhớ đến mình phải vào đây ngủ tất cả là do Diệp Thanh Dương làm hại.

Chỉ cảm thấy tức giận vô cùng, hận không thể cắn chết Diệp Thanh Dương ngay tại chỗ.

Đứa trẻ này không phải vẫn ủ rũ thiếu sức sống đấy ư?

Tại sao hai ngày nay đột nhiên lên tinh thần, phát bệnh thần kinh như vậy?

Diệp Hồng cau mày, chỉ cảm thấy thời kì trưởng thành của thiếu niên thật khiến người ta đau đầu.

Diệp Thanh Dương ngủ ngon giấc, nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng đã tỉnh rồi.

Lúc này cả nhà Diệp Hồng còn chưa dậy.

Diệp Thanh Dương đánh răng rửa mặt, chuẩn bị mở tủ lạnh tìm gì đó để ăn.

Kết quả vừa ra khỏi phòng đã thấy Diệp Hồng như hung thần ác sát đứng trước mặt mình.

"Chào buổi sáng. " Diệp Thanh Dương cười nói.

Diệp Hồng cười lạnh một tiếng, cầm cây chổi sau lưng đánh về phía cậu.

Phòng vệ sinh cách phòng ngủ của Diệp Hồng không xa, Diệp Thanh Dương nhanh tay mở chốt cửa chạy vào lúc này mới phát hiện Vương Tuệ vẫn đang ngủ trên giường Diệp Hồng.

Cậu sửng sốt một chút, rất nhanh đã suy nghĩ minh bạch đầu đuôi mọi chuyện.

Cậu chiếm phòng ngủ của Vương Tuệ, loại người chỉ biết đến lợi ích cá nhân như Vương Tuệ, sao không thể chiếm phòng ngủ của mẹ mình?

Diệp Thanh Dương quay đầu lại, thấy Diệp Hồng đã đuổi đến đây.

Trong lòng cậu có dự định, cố gắng đợi đến khi Diệp Hồng lại gần mới chạy đến bên giường ngủ.

Lúc chạy đến cạnh giường, cậu giả vờ vấp một cái, hai tay chống lên giường, một chân quỳ trên mặt đất.

Diệp Hồng thấy cơ hội đã tới, không nói hai lời vung chổi lên đánh cậu.

Diệp Thanh Dương chờ đúng lúc này, cậu linh hoạt xoay người một cái, rời khỏi giường.

Một chổi không hề sai lệch đánh lên đùi Vương Tuệ.

Diệp Hồng đánh Diệp Thanh Dương không hề lưu tình, chỉ hận không thể đánh cậu đến kêu cha gọi mẹ, xả giận cho mình.

Cho nên một chổi này giáng xuống làm cho Vương Tuệ còn đang say ngủ đau đến bừng tỉnh.

Diệp Hồng không ngờ bà ta sẽ đánh vào người con gái, nhất thời có chút giật mình.

Vương Tuệ vừa mở mắt ra đã thấy mẹ cầm chổi nhìn mình, mà bắp đùi của mình thì đau rát.

Thế này rồi còn cái gì không hiểu?

Vương Tuệ tức giận nói:" Mẹ làm gì vậy? Mẹ điên rồi sao?"

Diệp Hồng đang chuẩn bị giải thích, Diệp Thanh Dương đã cướp lời:" Chị không sao chứ? Em bé trong bụng chị không sao chứ?"

"Cô!" Cậu quay đầu về phía Diệp Hồng, giọng điệu mang theo ba phần khiển trách, bảy phần bi thương:" Sao cô có thể ra tay với chị như vậy! Trong bụng chị còn có em bé đó! Nhỡ đâu đánh vào con trai của chị thì làm sao bây giờ? "

Vương Tuệ và Diệp Hồng nghe thấy vậy, vừa nghĩ đã thấy sợ hãi.

Vương Tuệ lâm tức vùng chăn ngồi dậy, cầm lấy gạt tàn thuốc lá trên tủ đầu giường ném về phía Diệp Hồng.

"Mẹ điên rồi sao? Con đang mang thai cháu ngoại của mẹ đấy! Mẹ muốn phá hủy cháu trai của mình ư?"

Diệp Hồng bị chị ta ném vào chân, cũng không màng đến đau, vội vã giải thích:" Tiểu Tuệ, không phải mẹ muốn đánh con, mẹ muốn đánh là thằng vô sỉ Diệp Thanh Dương này cơ mà."

Bà ta nói, lại nội giận trong lòng, vung cây chổi lên đuổi theo Diệp Thanh Dương, hận không thể lột da cậu.

Diệp Thanh Dương mới không sợ bà ta, chân còn đi giày trực tiếp nhảy lên giường.

Diệp Hồng hai mắt tối sầm lại:" Mày xuống dưới ngay cho tao! Không được làm bẩn giường của tao!"

Diệp Thanh Dương làm bộ sợ sệt:" Con không dám, cô đừng đánh con, con sai rồi."

Diệp Hồng thấy cậu không xuống, cũng cởi dép lê nhảy lên giường, thề phải đánh được Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương thấy bà ta lên giường, cố ý chạy về phía Vương Tuệ.

Diệp Hồng vội vã đuổi theo.

Diệp Thanh Dương vượt qua cẳng chân Vương Tuệ, nhảy một cái, xuống giường.

Diệp Hồng thấy cậu muốn chạy ra ngoài, cất bước đuổi theo, kết quả lại giẫm phải chân Vương Tuệ.

Vương Tuệ tức giận đẩy bà ta ngã luôn trên giường.

Vương Tuệ xoa chân mình, mắng:" Mẹ không nhìn thấy sao? Con vẫn còn sống sờ sờ ngồi đây này! Mẹ không thể đi đường vòng à?"

"Mẹ chỉ vội vàng muốn bắt Diệp Thanh Dương. " Diệp Hồng giải thích :" Tiểu Tuệ con không sao chứ? Mẹ xoa xoa cho con."

Vương Tuệ cười lạnh một tiếng, đẩy tay bà ta ra.

"Bây giờ con không sao, nhưng một cuốc nữa thì không biết được. Mẹ cứ như thế nữa, người gặp chuyện không chỉ có con mà còn có đứa bé trong bụng đấy!"

"Mẹ không cố ý." Diệp Hồng vừa nói vừa định sờ bụng Vương Tuệ.

Nhưng Vương Tuệ vẫn còn nổi nóng, căn bản không cho bà ta sờ'" Mới sáng sớm đã đánh con lại còn giẫm vào chân con, con thấy mẹ còn phiền hơn thằng phế vật Diệp Thanh Dương kia nữa đấy! Nó còn không đạp con, mẹ thì sao? Mẹ vậy mà lại giẫm con!"

Vương Tuệ tức giận cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ rưỡi, nhất thời vừa tức giận lại còn thêm oan ức.

"Mẹ còn ngồi đây làm gì? Còn chưa đi ra ngoài? Nếu đứa bé trong bụng con không được ngủ ngon giấc, tất cả đều là tại mẹ!"

Diệp Hồng sốt ruột vội vàng xuống giường, còn không quên giúp Vương Tuệ đắp chăn:" Tiểu Tuệ con ngủ đi, mẹ không làm phiền con nữa, đừng nóng giận đừng nóng giận, con còn đang mang bầu, đừng để động thai."

"Còn không phải do mẹ!" Vương Tuệ quay đầu, không để ý đến Diệp Hồng nữa.

Diệp Hồng ngượng ngùng rời khỏi phòng ngủ của mình, vừa ra khỏi cửa đã chuẩn bị tìm Diệp Thanh Dương tính sổ.

Nhưng bà ta tìm khắp nhà cũng không thấy cái bóng của Diệp Thanh Dương.

Rõ ràng, Diệp Thanh Dương đã đi học rồi.

Lối đi bộ yên tĩnh, Diệp Thanh Dương đeo cặp sách, mang theo một cái túi, uống từng ngụm sữa bò Phúc Tử .

Thời gian này, chỉ có cửa hàng tiện lợi và quán bán đồ ăn sáng đã mới cửa.

Người đi trên đường không nhiều, đa số là học sinh.

Diệp Thanh Dương nhìn chiến lợi phẩm trên tay mình, tâm tình cực kì sung sướng.

Thừa dịp mẹ con Diệp gia còn đang đấu tranh nội bộ, cậu liền cầm toàn bộ đồ ăn vặt trong tủ mang đi.

Không phải nói cậu không biết xấu hổ sao? Vậy cậu không biết xấu hổ cho chị ta xem.

Đồ của nhà mình, không thể nói là ăn trộm không?

Đương nhiên không thể, đây gọi là tài sản xã hội chủ nghĩa.

Lúc Diệp Thanh Dương tới trường học đã là giờ , còn mười phút nữa là vào học.

Có nữ sinh nhìn thấy cái túi trong tay cậu, hỏi:" Diệp Thanh Dương, hôm nay bán cái này sao?"

Diệp Thanh Dương gật đầu :" Đúng vậy."

"Có cái gì thế?" Nữ sinh tò mò:" Có sữa chua không? Tớ muốn uống sữa chua, nhưng sáng nay đi học sớm quên mua rồi."

Diệp Thanh Dương không có sữa chua, nhưng cậu có sữa bò Phúc Tử.

"Sữa bò Phúc Tử có được không?"

"Được." Nữ sinh rất dễ nói chuyện :" Bao nhiêu tiền?"

"Giá gốc năm đồng, chỗ tớ lấy bốn đồng."

Nữ sinh lập tức thêm Weixin của cậu, gửi đến một cái hồng bao đồng.

Những nữ sinh khác cũng thấy, lục tục kéo đến bàn cậu, mua sữa bò.

Có người còn chọn thêm một ít bánh mì và bánh quy nhỏ trong túi.

Đến khi còn lại một hộp sử bò cuối cùng, Diệp Thanh Dương từ chối không bán cho nữ sinh trước mặt, hỏi cô nhìn xem còn muốn mua thứ nào khác hay không.

Nữ sinh không hiểu:" Sao không bán cho tớ, cậu giữ lại hộp này làm gì? Tự mình uống hả?"

Diệp Thanh Dương lắc đầu.

"Vậy sao không bán cho tớ?"

Trước khi chuông vào học vang lên, Lục Cảnh Trừng vừa đúng giờ tiến vào lớp đã nghe thấy câu này.

Lại nhìn, hay lắm, Diệp Thanh Dương lại bắt đầu bán hàng.

Cậu ta là tiểu hành gia bán hàng sao? Sớm như vậy đã mở cửa rồi?

Cũng chuyên nghiệp thật đấy !

Lục Cảnh Trừng không nói hai lời, đi tới trước mặt bọn họ, tỏ vẻ "Các cậu đang chắn đường của tôi".

Diệp Thanh Dương vội vã nhường đường, Lục Cảnh Trừng liếc mắt nhìn cậu, lại quay đầu nhìn nữ sinh.

"Không muốn bán là không muốn bán, cô quan tâm lý do làm gì, cô còn muốn ép mua ép bán à."

Nữ sinh nghe vậy cũng không nói gì nữa, oan ức trở về chỗ.

Lục Cảnh Trừng lúc này mới cất bước tiếp tục đi.

Diệp Thanh Dương vội vàng chạy theo.

Đợi đến khi Lục Cảnh Trừng về chỗ ngồi xuống, một giây sau đã thấy trên bàn mình nhiều hơn một thứ.

Là một hộp sữa bò Phúc Tử.

Bao bì màu xanh lục, còn có hình vẽ phúc tử tinh thần phấn chấn cong mắt cười với hắn.

Lục Cảnh Trừng :...

Lục Cảnh Trừng ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Dương :" Cậu bán còn thừa à?"

Diệp Thanh Dương lắc đầu :" Cái này đặc biệt để lại cho cậu, vừa nãy nữ sinh kia muốn mua, tôi chỉ còn một hộp cuối cùng, thế nên không bán, để lại cho cậu."

Trong lòng Lục Cảnh Trừng không tự giác có chút vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng kiềm chế, giả bộ không quan tâm.

Ngạo kiều nói'" Coi như nể tình cậu thành tâm, tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy."

Diệp Thanh Dương cũng không vạch trần hắn, mở cái túi trong tay ra, hỏi:" Có thích ăn thứ gì không? Cho cậu chọn trước, cậu chọn xong rồi tôi mới bán."

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu, dâng lên xúc động muốn kiềm chặt khóe môi sắp cong lên.

Hắn nhìn trong túi một hồi, lấy mấy gói bánh quy và một chút đồ ăn vặt mình thích, hỏi:" Cậu lấy những thứ này ở đâu?"

Diệp Thanh Dương cười nói:" Bí mật."

Cậu ghé sát vào tai Lục Cảnh Trừng :" Sau này sẽ nói cho cậu biết."

Lục Cảnh Trừng có chút không hiểu:" Đây là bí mật? Cậu có dùng phương pháp đứng đắn không đó?"

"Đương nhiên rồi, đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn được nữa, không rõ lai lịch mà tôi để cho cậu ăn sao?"

Cũng đúng, Diệp Thanh Dương thích hắn như vậy, chắc chắn sẽ không lấy tang vật cho hắn.

Hắn nghĩ thế, cũng không hỏi nữa.

Diệp Thanh Dương thấy hắn chọn xong, cầm túi trở về chỗ ngồi của mình.

Chuông vào học buổi sáng đúng giờ vang lên, Trần Nguy chạy trong tiếng chuông vào lớp.

Vừa ngồi xuống đã thấy trên bàn Lục Cảnh Trừng có mấy gói đồ ăn vặt, còn có một hộp sữa bò.

Cậu ta vừa vươn tay muốn lấy sữa bò, Lục Cảnh Trừng đã cản lại.

Trần Nguy không nói gì, không còn cách nào khác ngoài lấy bánh quy, kết quả bị Lục Cảnh Trừng đánh một cái vào tay.

"Mày làm cái gì vậy? Tao còn chưa ăn cơm mà!"

"Tao cũng chưa ăn cơm!" Lục Cảnh Trừng hình hồn nói, mở hộp sữa bò, xé gói bánh quy.

"Chia cho tao một chút thì chết à."

Lục Cảnh Trừng liếc mắt nhìn cậu ta, thầm nghĩ, đây là bữa sáng tình yêu, tình yêu có thể chia cho mày sao?

Không thể!

Cho nên hắn không thèm quan tâm đến bạn cùng bàn của mình chết hay sống, tâm tình sung sướng ngồi ăn một mình, thậm chí còn cảm thấy sữa bò này còn ngọt hơn sữa bình thường hay uống nữa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio