Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

chương 23:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thanh Dương :...

Diệp Thanh Dương cảm thấy trên đầu mình đang chậm rãi mọc ra một dấu hỏi chấm to đùng.

Tại sao phải lau tay...?

Cậu không cầm đồ ăn, cũng không chạm vào chỗ nào không sạch sẽ.

Cậu quay đầu nhìn Lục Cảnh Trừng, thấy Lục Cảnh Trừng đang trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, không thể làm gì hơn là mở túi khăn ướt, lấy một tờ lau lay tay.

Lục Cảnh Trừng thấy cậu lau tay xong, lúc này hỏa khí trong người mới dịu đi đôi chút.

Trần Nguy cạn lời:" Mày làm gì vậy? Mới nắm tay thôi đã thành cái bộ dạng này? Ai không biết còn tưởng trên tay Trương Dã có bệnh dịch!"

Lục Cảnh Trừng cười lạnh:" Sự tồn tại của nó bây giờ chính là bệnh dịch!"

Lại dám nắm tay Diệp Thanh Dương, dao của hắn đâu rồi???

Hắn muốn chặt gãy móng heo của Trương Dã ngay lập tức!!!

Nhắm rượu cũng không thèm, trực tiếp ném đi!

Trần Nguy tặc lưỡi:" Mày quản trời quản đất còn quản không cho Diệp Thanh Dương kết bạn với người ta? Tao thấy Diệp Thanh Dương và Trương Dã nói chuyện rất vui vẻ đấy."

"Đó là vì tao không có mặt." Lục Cảnh Trừng ăn nói hùng hồn :" Nếu tao mà ngồi cạnh Diệp Thanh Dương, trong mắt cậu ấy chỉ có tao thôi, Trương Dã Vương Dã Triệu Dã gì gì đó chỉ là không khí."

"Mày tự luyến quá rồi đấy."

Lục Cảnh Trừng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nói mày thì biết cái gì?

Tình cảm Diệp Thanh Dương dành cho tao thẳng nam như mày làm sao hiểu được.

Cậu ấy thích tao đến không chịu nổi.

Một tên Trương Dã tính là gì, Diệp Thanh Dương hoàn toàn không để vào mắt.

Hắn nghĩ như thế, tay gửi tin nhắn Weixin cho Diệp Thanh Dương :[ Chốc nữa lúc xuống xe xếp hàng, cậu cố gắng bám theo người tôi mà đi nhé.]

Diệp Thanh Dương không có ý kiến :[Được.]

Lục Cảnh Trừng thấy cậu dứt khoát lưu loát đáp ứng, ngay cả lý do cũng không hỏi, nhất thời ngồi thẳng lưng, đuôi khổng tước cũng sắp xòe ra rồi.

"Thấy gì không?" Hắn giơ màn hình hiển thị cuộc hội thoại trên Weixin ra trước mặt Trần Nguy :" Cậu ấy vô cùng vô cùng tin tưởng nghe lời tao, nguyện ý để cho tao quản."

Trần Nguy:...

"Tao thấy không phải Diệp Thanh Dương nguyện ý để mày quản, mà là mày nguyện ý đi quản cậu ấy thì có."

Lục Cảnh Trừng không thừa nhận:" Tao không có, tao không phải, mày đừng có nói bừa. Tao chỉ cảm thấy cậu ấy vừa nghèo vừa đáng thương cho nên mới tình cờ vươn cánh tay chính nghĩa ra thôi. Châm ngôn chữ kia nói thế nào nhỉ? Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, chuyên nghiệp, thành tín, thân mật. Thân mật đấy, mày hiểu không?"

Trần Nguy :" Tao cũng chưa từng thấy mày than mật như vậy với người nào khác."

"Còn không phải bởi vì những người khác chỉ ái mộ tao thôi sao? Diệp Thanh Dương đâu có giống, cậu ấy thích tao thích đến không phải tao thì không được. Tao cũng phải phối hợp thân mật một chút, làm toát ra ánh sáng của chủ nghĩa xã hội đúng không?"

Trần Nguy cười lạnh hai tiếng, tao tin mày cái con khỉ.

Rõ ràng là mày và cậu ấy đều không bình thường!

Cái gì mà thích đến mức không phải mày thì không được chứ, nếu mày đối xử với cậu ấy vô tình như gió thu cuốn trụi lá vàng, cậu ấy còn thích mày được sao?

Rõ ràng là mày đang cho cậu ấy cơ hội, để cậu ấy tiếp tục thích mày.

Tâm cơ!

Không biết xấu hổ!

Lần đầu tiên Trần Nguy cảm thấy thằng bạn thân của mình quá mức không đơn thuần như vậy.

Sau một tiếng rưỡi, xe dừng tại trại huấn luyện của huyện bên.

Diệp Thanh Dương và mọi người cùng nhau xuống xe.

Trương Dã nói tạm biệt với Diệp Thanh Dương, chào cô Trình một tiếng, sau đó xách thí chạy về lớp mình.

Diệp Thanh Dương theo lời dặn dò của Lục Cảnh Trừng, đi về phía hắn.

Không bao lâu, huấn luyện viên Hứa phụ trách lớp bọn họ đã đứng trước mặt, cho mọi người xếp hàng về kí túc xá cất đồ đạc.

Kí túc xá ở đây tám người một phòng.

Diệp Thanh Dương đi phía sau Lục Cảnh Trừng, đang chuẩn bị vào chung thì huấn luyện viên Hứa lên tiếng ngăn cản nói:" Em vào phòng khác, phòng này đủ người rồi."

Diệp Thanh Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Cảnh Trừng đã tay nhanh mắt lẹ đẩy người đi trước hắn ra ngoài, kéo Diệp Thanh Dương vào trong.

"Huấn luyện viên, có người chen hàng, bạn học này vừa nãy không phải đứng trước em, nhân lúc em không để ý đã chen vào."

Bạn học tên Lý Siêu:???

Lục Cảnh Trừng nhìn Trần Nguy liếc mắt ra hiệu, Trần Nguy ngay lập tức phụ họa:" Đúng vậy, Lý Siêu, sao cậu đột nhiên lại xuất hiện phía sau tôi thế, rõ ràng là Lục Cảnh Trừng và tôi đi cùng nhau."

Lý Siêu không hiểu ra sao:....

Nhưng cậu ta rất thức thời mà lùi về sau một bước:" Vậy tôi xin lui, mời các cậu!"

Trần Nguy cười cười, quay đầu nhìn Lục Cảnh Trừng đang lôi kéo Diệp Thanh Dương, tiếp tục đi vào trong phòng.

Mấy người này quan hệ với nhau rất tốt, bây giờ lại còn ở chung kí túc xá nhất định mỗi ngày đều phải biểu diễn tấu hài một lần, huấn luyện viên Hứa thấy vậy, cũng không nói gì nữa, tiếp tục dẫn học sinh khác đi chia phòng.

Diệp Thanh Dương đứng trong phòng kí túc xá, nhìn một lượt bảy người bạn cùng phòng trước mặt. Lục Cảnh Trừng, Trần Nguy, Bách Nhạc, Đổng Dục, Trương Phong, Lưu Ninh và Lý Lan.

Ba người sau cậu không quá quen, nhưng mà không sao, cậu và Lục Cảnh Trừng ở chung là được rồi.

Lục Cảnh Trừng là nam thần trường học kiêm giáo bá, nhìn trước nhìn sau một vòng, chọn một giường ở tầng trên bên cạnh cửa sổ.

Trần Nguy thấy vậy liền chọn ngay cái giường bên dưới hắn.

Bách Nhạc và Đổng Dục lấy giường bên cạnh.

Diệp Thanh Dương không muốn ngủ tầng trên, cậu ngại phiền phức, cho nên sau khi Lưu Ninh chọn cái giường đối diện Trần Nguy, cậu chỉ có thể nằm đối diện Đổng Dục.

Mọi người rất nhanh đã phân chia giường ngủ xong, lúc đang tán gẫu thì nghe thấy huấn luyện viên hô to'" Tất cả học viên! Sau mười phút, tập hợp dưới lầu!"

Lục Cảnh Trừng vừa mới nằm xuống, nghe xong lập tức ngồi dậy, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, có chút buồn bực.

Lý Lan xuống giường, ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dương hỏi:" Tập hợp làm gì vậy?"

"Ai biết đâu." Đổng Dục nằm đối diện lười biếng nói.

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút:" Chắc là phát quân phục đấy."

Cậu nói đến đây hai mắt đã sáng ngời, nhìn về phía mọi người:" Các cậu mang thắt lưng không?"

"Thắt lưng?" Lý Lan nghi ngờ nói:" Cô giáo cũng không bảo phải mang thắt lưng mà, không phải chỉ cần mang quần áo để thay giặt và đồ dùng cá nhân thôi sao?"

"Đúng vậy, tôi nhớ cô giáo nói những thứ này ở cửa hàng trong trại huấn luyện đều có, chúng ta không mang cũng không sao, bây giờ có thể đi mua không?"

"Mua thì chắc chắn là mua được, nhưng mà đồ trong trại huấn luyện đắt lắm."

Diệp Thanh Dương cười cười, xoay eo, mở vali của mình ra, cạch một tiếng vang lên, trên tay cậu là bảy cái thắt lưng mới tinh.

"Các anh em! Các vị bằng hữu! Huấn luyện quân sự, quần áo chính là quan trọng nhất! Quần lớn hơn size phải làm sao đây? Eo quá rộng phải làm sao đây? Một cái thắt lưng giúp mọi người giải quyết tất cả phiền phức! Nhìn màu sắc này xem, đen kinh điển, lại nhìn chất liệu xem, rất là dai! Không cần đồng, không cần đồng, chỉ đồng thôi, mang thắt lưng cao cấp về nhà! Số lượng có hạn tới trước được trước! Mại dô mại dô!"

Mọi người:...

Diệp Thanh Dương cầm thắt lưng đến trước mặt Lục Cảnh Trừng, đặc biệt chọn một cái cậu thích nhất đưa ra:" Cho anh Lục, miễn phí. "

Lục Cảnh Trừng vươn tay nhận lấy, chỉ thấy trên nút thắt lưng có khắc một con khổng tước đang ngẩng đầu.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Diệp Thanh Dương :" Nhìn thấy không?! Nam thần cũng nói nhìn rất đẹp! Phiên bản mới dành cho mùa thu, hot trend năm nay! Thắt lưng giống của nam thần, chỉ còn một cái duy nhất!"

Lục Cảnh Trừng :...

Hắn còn chưa nói nhìn rất đẹp, được không?

Hắn xưa nay cũng chưa từng dùng cái thắt lưng nào nhỏ hơn bốn chữ số được không?

Chuyện này làm sao có thể trắng trợn bịa đặt như thế?

Lục Cảnh Trừng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dương, chỉ thấy bọn Lý Lan Trương Phong đang nhìn lại hắn.

Lục Cảnh Trừng :???

Nhìn hắn làm gì, còn chờ hắn lên tiếng à?

Nghĩ cũng đừng nghĩ, được không?

Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng, hàm hồ nói "Ừ", hận không thể cầm thắt lưng trên tay ném vào đầu Diệp Thanh Dương.

Hừ, chưa có sự cho phép mà đã dám biến hắn thành công cụ kiếm tiền, người mấu miễn phí, đúng là gan to bằng trời!

Ai cho cậu dũng khí vậy!

Lý Lan lúc này mới kịp phản ứng, nhớ tới thời điểm lúng túng lúc huấn luyện quân sự ở sơ trung, không khỏi thốt ra:" Vậy mà tôi lại quên mất, cái quần kia đến hai Lý Lan mặc cũng vừa, nào, Diệp Thanh Dương, tôi mua một cái, nếu không lát nữa phát quân phục, tôi lại phải chạy đến cửa hàng của trại huấn luyện, quá phiền phức."

Cậu ta nói xong câu này, những người khác cũng phản ứng lại, lục tục cùng mua, rất nhanh đã bán hết một nửa.

Diệp Thanh Dương hưng phấn cất số thắt lưng còn lại vào một cái túi lớn, còn xếp thêm vào mấy cái thắt lưng dành cho nữ sinh.

"Đi thôi, xuống lầu tập hợp đi."

"Cậu xuống lầu bán thắt lưng thì có." Lý Lan cười nói.

Diệp Thanh Dương cười hì hì:" Vì nhân dân phục vụ mà."

Lý Lan thấy vậy, vươn tay định khoác vai cậu cùng nhau xuống lầu, kết quả tay còn chưa chạm vào người Diệp Thanh Dương, Lục Cảnh Trừng đã nhanh tay kéo biểu tượng mặt trời trên mũ cậu một cái, lôi ra xa Lý Lan.

Lý Lan :???

Lý Lan trong mắt tràn đầy khó hiểu, chỉ thấy nam thần trường học sắc mặt khó coi đang trừng cậu ta:" Đi cho hẳn hoi, khoác tay khoác chân còn ra thể thống gì! Đây là trại huấn luyện quân sự, phải có dáng dấp của quân nhân, cậu tập luyện nhiều lắm, một lần không đủ, phải hai lần.

Lý Lan :...

Lý Lan lập tức sinh lòng kính ngưỡng, đối phương đúng là nam thần trường học, tư tưởng giác ngộ không hề giống nhau! Vừa mới vào trại đã bị hun đúc thành như vậy! Đúng là tấm gương sáng cho mọi người!

Cậu ta gật đầu, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Lục Cảnh Trừng thấy Lý Lan đi rồi lúc này mới buông mũ Diệp Thanh Dương ra, còn không quên nhắc nhở cậu:" Cậu thận trọng một chút, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Là cậu ấy chủ động khoác vai tôi, tôi cũng chưa đáp lại mà." Diệp Thanh Dương giải thích.

"Người ta chủ động thì cậu né đi." Lục Cảnh Trừng dạy dỗ:" Đừng quá bị động, chẳng khác nào đang ngầm thừa nhận sự chủ động chả đối phương, cho nên cậu phải tự mình tránh né, hiểu không?"

Diệp Thanh Dương không hiểu lắm, nam sinh kề vai sát cánh đi cùng nhau không phải rất bình thường sao?

Nhưng mà nghĩ lại, Lục Cảnh Trừng có bệnh sạch sẽ, có lẽ hắn cảm thấy như vậy không tốt lắm, thôi thì cũng được.

Cậu gật gật đầu:" Tôi biết rồi."

Lục Cảnh Trừng hài lòng:" Tay."

Diệp Thanh Dương vẻ mặt khó hiểu, giơ tay ra.

Lục Cảnh Trừng nắm lấy véo một cái, bây giờ mới cảm thấy cục đá chặn ngang trong lòng mình nhỏ đi không ít.

"Đừng nắm tay với người khác, ai biết được tay người ta có vi khuẩn hay không?"

Diệp Thanh Dương nở nụ cười, lắc lắc tay hắn:" Lúc cậu nói lời này cần phải buông tay trước đã."

Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu đúng là chiếm được tiện nghi còn ra vẻ.

Hắn đã nắm tay cậu rồi, trong lòng Diệp Thanh Dương không biết là có bao nhiêu vui vẻ đây, còn làm bộ làm tịch nói như thế.

Chắc chắn là cố ý!

Nhìn cái vẻ mặt tươi cười kia xem, cười không nhìn thấy Tổ Quốc luôn!

Chiếm được tiện nghi còn ra vẻ!

Lục Cảnh Trừng cảm thấy mình là đại nhân không cần chấp tiểu nhân, nói:" Tôi là người khác à?"

Diệp Thanh Dương cười nói:" Đúng vậy, cậu là VIP."

Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, trong lòng nghĩ cậu cứ mừng thầm đi, tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu cũng nên thỏa mãn!

Hắn thấy Diệp Thanh Dương trong mắt toàn là ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu, lại còn cười nữa, nhìn cái bộ dạng vui vẻ ngốc nghếch này xem...

Ngu ngốc!

Sao lại ngốc thế nhỉ!

Dễ thỏa mãn như vậy?

Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu thầm mến hắn quả thật cũng quá không dễ dàng.

Quá thấp kém rồi!

Diệp Thanh Dương cùng Lục Cảnh Trừng nắm tay nhau xuống lầu.

Đúng, là nắm tay nhau, Diệp Thanh Dương cảm thấy hành động này rất ngây thơ.

Nhưng Lục Cảnh Trừng vẫn không buông tay, Diệp Thanh Dương cũng ngại nói với hắn, mãi cho đến khi xếp đội hình hắn mới chậm rãi buông ra.

Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương, tỏ vẻ " Trước tiên cứ như vậy đi, bây giờ là tốt rồi, đừng lộ liễu quá."

Diệp Thanh Dương có chút mờ mịt, còn chưa hiểu hết ý tứ của Lục Cảnh Trừng thì đã nghe huấn luyện viên hô "Nghỉ".

Diệp Thanh Dương mang theo túi dừng lại.

"Điểm số." Huấn luyện viên Hứa nói.

"Một", "Hai", "Ba"...

Rất nhanh đã đến số cuối cùng, "Năm mươi bốn!"

"Toàn bộ học sinh chú ý, quay trái, đi đều bước!" Huấn luyện viên hô.

Diệp Thanh Dương xoay theo mọi người, đồng thời đi về phía trước.

Quả nhiên là đi nhận quân phục.

Diệp Thanh Dương còn chưa nhận đến tay đã thấy mấy nữ sinh líu ra líu ríu càm ràm :" Cái này to quá, có ai có cỡ không đổi cho tôi đi."

" có không?"

"Rộng quá trời rộng luôn."

Diệp Thanh Dương nghe gọi tên, đã đến lượt cậu nhận quần áo, huấn luyện viên phát quần áo nhìn cậu một lượt, đưa cho cậu một bộ quân phục.

Diệp Thanh Dương nói cảm ơn, sau khi nhận lấy liền chạy tới chỗ Lục Cảnh Trừng, mặc thử.

Hoàn hảo, rất vừa người.

Mặc dù quần có hơi rộng, thường thì đều như thế, đeo thắt lưng vào là được rồi.

Cậu vừa mới buộc xong thắt lưng đã nghe thấy một âm thanh tràn ngập bi thương cách đó không xa.

"Trời ạ, sao cái quần này lại lớn như vậy, hai người cũng mặc vừa luôn."

"Tôi cần thắt lưng, làm sao bây giờ, ở đây có thể mua thắt lưng không?"

"Tôi nhớ giáo viên nói ở đây có một cửa hàng, cũng không biết có bán thắt lưng không, sao không có ai nhắc tôi mang theo vậy?"

Diệp Thanh Dương hai mắt sáng ngời, hướng về đám người đang oán giận nhiệt tình nói:" "Các bạn học, tất cả nam sinh nữ sinh xin hãy chú ý, tiểu thiên sứ Thanh Dương tung cánh đến giúp mọi người đây ~"

Nam sinh:...

Nữ sinh :....

Diệp Thanh Dương lấy cái túi của mình nhanh chóng mở nút, lôi ra một đống thắt lưng, hét:" OMG, nhìn xem đây là cái gì? Vật dụng vĩ đại nhất thế kỉ , không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày.... Thắt lưng! Bạn còn đang ưu sầu vì không có thắt lưng? Bạn còn đang phiền não vì quần quá rộng? Có nó rồi, mọi rắc rối của bạn sẽ được quét sạch! Hồi sinh chính mình huấn luyện thoải mái, bảy ngày hạnh phúc! Không cần đồng, không cần đồng, chỉ đồng thôi, mang thắt lưng cao cấp về nhà! Số lượng có hạn, tới trước được trước, mại do mại dô! "

Huấn luyện viên phát quần áo:...

Huấn luyện viên phụ trách:...

Mấy huấn luyện viên còn chưa kịp phản ứng, nam sinh nữ sinh đã nhào về phía Diệp Thanh Dương.

"Tôi một cái, chuyển khoản Weixin. "

"Tôi cũng muốn một cái, trả tiền mặt."

"Diệp Thanh Dương, tôi là khách quen, cho tôi chọn trước."

Không bao lâu, thắt lưng trên tay Diệp Thanh Dương đã bán xong.

Còn có mấy người không mua được vẫn đang vây quanh hỏi cậu:" Thật sự hết rồi sao? Diệp Thanh Dương cậu tìm lại một chút được không?"

Diệp Thanh Dương mở tay ra:" Thật sự hết rồi, tôi chỉ chuẩn bị mười mấy cái thôi, không mua thêm."

Những người này bấy giờ mới than thở rời đi.

Huấn luyện viên Hứa nhìn Diệp Thanh Dương quơ nhẹ cái túi trên tay, nhất thời bị cậu làm cho tức cười.

Khá lắm, trẻ con bây giờ đều như vậy sao?

Ở trại huấn luyện mà cũng buôn bán được, còn hấp dẫn nhiều học sinh như thế, đây là lần đầu tiên trông thấy.

Huấn luyện viên nhìn Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, thằng nhóc này cũng có chút thú vị.

Diệp Thanh Dương bán thắt lưng xong, huấn luyện viên thấy mọi người cũng đã nhận đủ quần áo, dẫn bọn họ đến dưới kí túc xá nói:" Hiện tại đã đến giờ ăn cơm, mọi người về kí túc xá thay quần áo, lấy hộp cơm, sau đó đến đây tập hợp đi ăn. Cơm nước xong thì nghỉ ngơi, buổi chiều hai giờ, bắt đầu huấn luyện chính thức. "

"Cho các em mười lăm phút, bây giờ là rưỡi, đúng giờ phút có mặt tại đây."

"Rõ." Mọi người đồng thanh trả lời.

"Giải tán!"

"Vâng."

Huấn luyện viên Hứa sửa lại:" Không được hô 'Vâng', phải hô 'Giết'."

Đám học sinh lập tức sửa lời:" Giết!"

"Đi thôi."

Đám học sinh trong nháy mắt đã tản đi, đi vào kí túc xá.

Diệp Thanh Dương theo mọi người về phòng, Trần Nguy mở cửa, tất cả vội vàng thay quần áo, cầm hộp cơm đi xuống lầu.

Nhà ăn ở trại huấn luyện đương nhiên không tốt lắm, dù sao thì huấn luyện quân sự vốn là rèn luyện tâm tính của học sinh, làm cho bọn họ trải qua đắng cay để quý trọng ngọt bùi.

Chỉ là cái này đối với Lục Cảnh Trừng mà nói thì cũng quá đắng rồi.

Lục Cảnh Trừng ăn xong một bữa cơm, cũng không ăn được mấy miếng, hộp cơm như còn nguyên vẹn.

Trần Nguy thấy vậy, khuyên hắn:" Đại gia à, ngài tốt xấu gì cũng phải ăn nhiều một chút, buổi chiều còn phải huấn luyện đấy,mày không ăn cơm mà chịu được sao?"

Lục Cảnh Trừng lời ít ý nhiều:" Ăn kiêng."

Trần Nguy :...

Diệp Thanh Dương khuyên nhủ:" Không sao, tôi mang theo đồ ăn cho anh Lục, anh Trần cậu không cần lo lắng."

Lục Cảnh Trừng :!!!

Trần Nguy:...

Bách Nhạc tò mò hỏi:" Tiểu Diệp Tử cậu mang theo cái gì?"

"Một ít đồ ăn vặt." Diệp Thanh Dương nói.

"Vậy chia cho tôi một chút được không?"

Lục Cảnh Trừng đạp cho y một phát:" Không nghe thấy là mang cho tao sao, liên quan gì đến mày?"

"Tao ăn chực một chút thôi, tao cũng ăn kiêng mà."

"Vậy mày nhịn đói đi." Lục Cảnh Trừng thập phần tàn khốc nói.

Bách Nhạc không thể tin được :" Thế mày không đói à?"

Hỏi rất hay!

Lục Cảnh Trừng nở nụ cười:" Có người mang đồ ăn cho tao nha~"

Bách Nhạc :...

Bách Nhạc không muốn cùng loại người mang bộ mặt ghê tởm này nói chuyện.

Ăn một mình thì thôi đi, con mẹ nó lại còn khoe khoang!

Bách Nhạc ăn cơm trong hộp đột nhiên cảm thấy cơm cũng không ngọn nữa.

Lục Cảnh Trừng không quan tâm Bách Nhạc nghĩ cái gì, chờ Diệp Thanh Dương ăn xong liền cùng cậu về kí túc xá.

"Anh Lục với Diệp Thanh Dương là quan hệ gì thế?" Lưu Ninh hỏi.

Trần Nguy liếc mắt nhìn y, suy nghĩ một chút, cẩn thận nói:" Chắc là bạn bè."

"Hình như quan hệ rất tốt? Trước đây cũng chưa từng nghe nói đâu."

"Hiện tại thì không tồi." Bách Nhạc xen mồm vào.

"Vậy sau này thì sao?"

Thế thì phải xem bọn họ đi thẳng tắp hay là đi đường vòng, Bách Nhạc nghĩ tới đây bất giác cảm thấy thằng bạn thân của mình hình như cũng không thẳng lắm.

Hi vọng thằng bạn thân của y không phải thẳng nam kiểu Schrödinger.

Không nuôi mèo, cũng đừng giàu có quá.

Nhà vật lý Schrödinger nổi tiếng với thí nghiệm và thuyết con mèo lượng tử, nghiên cứu về vật lý lượng tử và sự chồng chập giữa sống và chết. Thí nghiệm con mèo lượng tử của Schrödinger còn được gọi là thí nghiệm mèo sống - mèo chết khi mà hai trạng thái chết và sống cùng tồn tại trên một cơ thể mèo, các bạn có thể tìm hiểu thêm qua GG, ở đây nói về Schrödinger và con mèo ý chỉ bạn Trừng gay mà không gay, nửa cong nửa thẳng, bật đèn vàng cho em Dương =)))))

Lục Cảnh Trừng tạm thời không phải Schrödinger và Diệp Thanh Dương vẫn chưa bị Schrödinger chọn phải bây giờ đang cùng nhau trở về kí túc xá.

Diệp Thanh Dương mở vali của mình ra, hỏi hắn:" Cậu ăn cái gì? Mì, bánh quy hay bánh mì?"

Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, nói hắn muốn mì ăn liền.

Diệp Thanh Dương biết thân thế đại thiếu gia của Lục Cảnh Trừng, vì vậy chủ động giúp hắn cho mì vào bát.

Sau đó cầm bình nước của kí túc xá, nói :" Tôi đi lấy nước."

Lục Cảnh Trừng cũng không cảm thấy có gì không ổn:" Đi đi."

Diệp Thanh Dương đến cuối hành lang lấy nước nóng, sau khi trở lại thì giúp Lục Cảnh Trừng pha mì, xong xuôi mới đi rửa hộp cơm của mình.

Đến khi những người khác về kí túc xá, còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi mì tôm thơm phức, cái bụng chẳng ăn được bao nhiêu trong nháy mắt càng đói hơn.

Lý Lan trực tiếp đi vào mua của Diệp Thanh Dương hai gói, chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.

Lục Cảnh Trừng cơm nước xong xuôi, cầm hộp cơm đến nhà ăn rửa.

Diệp Thanh Dương sợ hắn rửa không sạch, còn cho hắn một chai nước rửa chén nhỏ, nói:" Dùng cái này rửa."

Lục Cảnh Trừng "Ồ" lên một tiếng.

Bách Nhạc bắt đầu trêu chọc:" Tiểu Diệp Tử cậu giúp Lục đại thiếu gia một tay đi, nó ở nhà ăn cơm toàn được người khác hầu hạ thôi."

Lục Cảnh Trừng nghe thế lườm Bách Nhạc một cái:" Mày nói nhiều quá đấy!"

Nói xong liền nhận lấy chai nước rửa chén từ Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi theo hắn.

Lục Cảnh Trừng xấu hổ:" Cậu đừng nghe Bách Nhạc nói bậy, sao tôi có thể không biết rửa chén chứ? Tôi có bị ngu đâu."

Diệp Thanh Dương cười nói:" Không sao, tôi chỉ thấy hơi chán cho nên mới đi theo thôi, nói chuyện với cậu một chút cũng vui mà."

Lục Cảnh Trừng thấy cậu nói như vậy, lập tức

»

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio