Kí túc xá của học sinh đội Bảy ở ngay dưới kí túc xá của Diệp Thanh Dương.
Hành lang quá hẹp, lúc này đội hình đã sớm tản đi, Bách Nhạc ghé vào bên người Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng, phổ cập kiến thức cho Diệp Thanh Dương :" Đây là lớp Năm ban khoa học tự nhiên."
"Lớp chọn à?" Diệp Thanh Dương nói.
"Đúng, cho nên học sinh lớp đó cũng rát xem thường chúng ta, dù sao thì lớp chúng ta và lớp Chín cũng là hai lớp phổ thông duy nhất ở ban khoa học tự nhiên."
Diệp Thanh Dương cảm thấy cũng chẳng có gì:" Bọn họ cũng chẳng phải lớp chuyên."
"Hừ, lớp chuyên coi thường lớp chọn, lớp chọn coi thường lớp phổ thông, đây không phải vẫn là luật bất thành văn à?"
"Lớp chuyên cũng được, lớp chọn cũng không sao, chắc chắn cũng có có người học không tốt, như lớp chúng ta đây chắc chắn sẽ có người học tốt, hơn thua nhau phải so sánh trước cửa phòng thi."
"Có thì có, nhưng ít lắm, hơn nữa cũng không giỏi hơn quá nhiều." Bách Nhạc thở dài:" Học tập mà, quả thật là chuyện rất khó."
Diệp Thanh Dương nghe xong ngước mắt nhìn y, cậu là thiên tài, kỹ năng học tập từ cái nhỏ nhất cũng đã thông thạo từ lâu, cho dù bây giờ lên lớp không nghe giảng, nhưng thứ cần biết thì vẫn biết.
Đối với Diệp Thanh Dương mà nói, học tập chưa bao giờ là một chuyện khó, càng không phải một chuyện quá vất vả, giống hệt như ăn cơm, vừa đơn giản mà không phí sức.
Cho nên cậu không thể hiểu được tâm tình học tra của Bách Nhạc, chẳng qua do thiết lập tính cách của cậu lúc này cũng là học tra, cho nên Diệp Thanh Dương cũng phải phối hợp gật đầu phụ họa:" Đúng vậy."
Lục Cảnh Trừng liếc mắt nhìn cậu, thầm nghĩ, với cái thành tích kia của cậu, học tập đối với cậu mà nói quả thật rất khó khăn.
Đội trưởng đội Bảy lúc này cũng đã chạy tới kí túc xá của lớp Năm, mở cửa phòng đầu tiên, cùng huấn luyện viên Hứa bước vào.
"Phòng này sạch sẽ đấy." Huấn luyện viên Hứa nói.
"Đúng là rất sạch sẽ. " Đội trưởng đội Bảy phụ họa:" Chăn cũng gấp không tồi."
Huấn luyện viên Hứa soi mói:" Cái này mà gọi là không tồi? Gấp y như cái bánh mì vậy."
Đội trưởng đội Bảy mỉm cười:" Đội trưởng đội Một, trình độ đến thế này ông còn nhìn không vừa mắt, có thể thấy học sinh lớp ông còn làm được tốt hơn."
Học sinh đội Bảy cũng bất mãn nói:" Đội trưởng đội Một, thầy không thể vì chung em không phải học sinh của thầy mà trêu chọc chúng em nha, cái này chẳng phải gấp rất tốt sao?"
Huấn luyện viên Hứa không nói, vỗ vỗ cái chăn bên cạnh mình:" Cái này mà gọi là tốt? Em xem góc kia đi, có thẳng chút nào không, cho điểm đã là nhân nhượng lắm rồi."
Học sinh đội Bảy lập tức ỉu xìu.
Diệp Thanh Dương nghe học sinh trong lớp xì xào bàn tán:" Huấn luyện viên của chúng ta nghiêm khắc quá, như vậy mà chỉ được điểm, khó trách hôm qua lớp chúng ta gần như cả lớp đều không hợp lệ."
Đội trưởng thấy ông nói vậy, ngược lại cũng không giận, chỉ nói:" Tôi cảm thấy vẫn tốt mà, cho điểm đi, nào, sang phòng khác."
Kiểm tra xong xuôi, khiến huấn luyện viên Hứa hài lòng cũng chỉ có một phòng duy nhất, những phòng khác hoặc là miễn cưỡng, hoặc là không hợp lệ.
Học sinh đội Bảy bị ông phê bình như vậy, khó tránh khỏi có chút tức giận, trên mặt cười hì hì chờ xem học sinh lớp kia gấp thế nào, trong lòng lại chỉ mong đám Diệp Thanh Dương mất mặt.
"Nghiêm sư xuất cao đồ, đội trưởng đội Một nghiêm khắc như thế, học sinh lớp ông chắc đều gấp rất tốt đúng không?" Đội trưởng đội Bảy nói.
Huấn luyện viên Hứa :...
Nếu như nói đội Bảy trong mắt đông là miễn cưỡng hợp lệ, vậy thì lớp bọn họ toàn bộ đều không hợp lệ.
Huấn luyện viên Hứa đau đầu, cũng không biết hôm nay lớp trưởng đã gấp cho mấy phòng, nếu chỉ gấp cho mỗi phòng của cậu thì tỉ lệ đạt chậu của đội Bảy nhất định sẽ cao hơn!
Huấn luyện viên Hứa quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng, chỉ thấy Diệp Thanh Dương mỉm cười ôn nhu, còn Lục Cảnh Trừng vẫn treo trên mặt biểu cảm xem thường.
"Được rồi." Huấn luyện viên Hứa thở dài:" Đến kiểm tra lớp chúng ta đi."
Học sinh đội Bảy lập tức vọt lên trước, từng người từng người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang như chuẩn bị hành hung đám Diệp Thanh Dương thành đầu chó.
Làm huấn luyện viên nhìn thấy mà ghét bỏ, với dáng vẻ kia của Diệp Thanh Dương, học sinh của ông chưa chắc đã thua đâu.
Mọi người đều là học sinh trong trường, ai còn không biết ai cơ chứ! Hơn nữa chuyên môn của ông là huấn luyện, đám học sinh lớp Mười này học tra đến mức nào ông còn không rõ ư?
Huấn luyện viên Hứa dựa theo số thứ tự phòng, bắt đầu mở cửa phòng đầu tiên.
Cửa vừa mở ra, đón lấy là một tràng cười không chút lưu tình của đám học sinh đội Bảy.
"Huấn luyện viên Hứa, thầy xem chăn của phòng này đi, còn không bằng lớp em đâu." Có học sinh to gan nói.
Học sinh đội Bảy đều nở nụ cười, giống như khoe khoang mà nhìn lớp Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương :...
Giữ vững, các người tốt nhất là cứ giữ vững nụ cười này đi, lát nữa nếu có thẹn quá hóa giận thì sẽ xấu hổ lắm đấy.
Đội trưởng đội Bảy ho khan một tiếng, lên giọng chỉ bảo:" Cười cái gì mà cười, đối xử với các bạn học kém hơn mình các em phải làm thế nào, còn không mau vỗ tay cổ vũ."
Học sinh đội Bảy thuận thế vỗ tay, còn lớn tiếng hô:" Một hai ba, ba hai một, gấp chăn như rác rưởi. "
Lục Cảnh Trừng thiếu chút nữa đã lao lên cho mỗi đứa một đấm, may mà Diệp Thanh Dương tay nhanh mắt lẹ, cản hắn lại:" Anh Lục, đừng kích động, bớt giận bớt giận."
Lục Cảnh Trừng "hừ" mạnh một tiếng, hung tợn trừng hàng người kia.
Đội trưởng đội Bảy cũng nhíu mày:" Ai nói? Tôi dạy các em hô như thế à?"
Ông nhìn học sinh lớp mình quét mắt một lượt:" Đều là chiến hữu với nhau! Thi đấu thì được, chửi bới là điều cấm kị! Còn nói thêm một câu nữa, cái chống đẩy."
Mấy nam sinh đứng trong hàng lập tức câm miệng, chỉ là vẫn không cam tâm.
Huấn luyện viên Hứa thấy vậy cười nói:" Đội trưởng đội Bảy, học sinh khóa này của không không ổn rồi."
Ông nói xong, cho điểm, sau đó xoay người đi sang phòng khác.
Phòng tiếp theo so với phình trước đó thì khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là khá hơn một chút thôi, huấn luyện viên Hứa nhìn, trong lòng phiền muộn, học sinh lớp ông nhìn qua cũng rất thông minh, tại sao ở phương diện gấp chăn lại không có chút thiên phú nào vậy?
Huấn luyện viên Hứa bất đắc dĩ, tâm tình phức tạp, mở cửa phòng tiếp theo.
Kết quả, ông vừa mở cửa ra đã thấy vô cùng kinh sợ!
Sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc chỉnh tề, quan trọng nhất là, tám cái giường, chiếu chăn gấp gọn gàng không khác gì cắt từ sách giáo khoa dán lên.
Huấn luyện viên Hứa lập tức nở nụ cười, làm bộ nói:" Ồ, phòng này cũng không tệ lắm."
Đội trưởng đội Bảy và học sinh đội Bảy kinh ngạc nhìn căn phòng trước mặt, khó có thể tin nổi.
Đội trưởng đội Bảy đi tới giường gần nhất, nhìn đi nhìn lại cái chăn trên giường:" Đội trưởng đội Một, đây thật sự là do học sinh của ông gấp à? Không phải ông lén lút gấp đấy chứ?"
Huấn luyện viên nhìn đội trưởng đội Bảy đầy khoe khoang :" Ông nói thế là sao, học sinh lớp ông không gấp được, ông cũng cho là học sinh lớp tôi không gấp được à, tôi nói cho ông biết, lớp chúng tôi ngọa hổ tàng long đó."
Đội trưởng đội Bảy không tin.
Ông nhìn kĩ một chút, nói:" Đây là một người gấp đúng không? Tám cái giường giống nhau ngư đúc!"
"Đều học từ tôi mà ra, sao có thể không giống nhau như đúc được." Huấn luyện viên Hứa phát biểu hùng hồn.
Đội trưởng đội Bảy càng không tin:" Vậy ngược lại tôi muốn xem xem, phòng tiếp theo cũng là học sinh của ông, có phải cũng gấp giống nhau y như đúc không."
Huấn luyện viên Hứa :...
Huấn luyện viên Hứa âm thầm liếc nhìn Diệp Thanh Dương một cái, lớp trưởng, rốt cuộc là em gấp chăn có mấy phòng, em có thể cho tôi chút thông tin được không?
Diệp Thanh Dương vẫn duy trì nụ cười bình thản.
Huấn luyện viên Hứa mệt tim, không thể làm gì khác ngoài nhìn Lục Cảnh Trừng, Lục Cảnh Trừng lúc này đang dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, bộ dạng vô cùng khốc suất cuồng bá duệ.
Huấn luyện viên Hứa vừa nhìn hắn lập tức đã yên tâm.
Cái tên này đến bá giờ vẫn tự tin như thế, nhất định là cảm thấy lớp bọn họ nhất định sẽ thắng, vậy có khả năng Diệp Thanh Dương không chỉ gấp cho một phòng.
Cho nên huấn luyện viên Hứa yên tâm tiếp tục mở cửa một căn phòng khác.
Vẫn là kết quả làm người ta kinh hỉ.
Đội trưởng đội Bảy nhìn tám cái chăn trước mặt giống hệt tám cái chăn ở phòng vừa rồi, cả người đều bối rồi.
Học sinh bây giờ năng lực mạnh như vậy sao? Còn chưa qua luyện tập, một phòng đạt chuẩn vô cùng ngay ngắn còn chưa nói, cả hai phòng đều như kí túc xá của đội quân danh dự, chuyện gì xảy ra thế này?
Học sinh đội Bảy cũng cảm thấy khó mà tin nổi, lớp mười này là công xưởng chế biến đậu phụ đúng không? Sao có thẻ từng miếng từng miếng đều chỉnh tề như vậy được?
Huấn luyện viên Hứa rất hài lòng cho điểm, thiếu điểm là vì khiêm tốn.
Đội trưởng đội Bảy vẫn không tin, tiếp tục kiểm tra, sau đó ông đã thấy đây quả thật là anh em sinh ba.
Đúng, chăn màn phòng thứ ba cũng giống hai phòng trước y như đúc...
Đội trưởng đội Bảy :...
Học sinh đội Bảy :...
Huấn luyện viên Hứa cố ý nói:" Học sinh lớ tôi cũng không tệ lắm, từng ngươi từng người đều rất có tài."
"Đội trưởng đội Một, ông thành thật khai báo đi, thật sự là học sinh lớp ông gấp à?"
"Không phải thì sao?"
"Tô không tin, vừa mới huấn luyện được hai ngày, ông còn chưa cho học sinh luyện tập chuyên môn, sao có thể gấp được như vậy? Lại còn là ba phòng giống nhau như đúc? Hẳn là bên trong có ấn tình gì đó, hoặc là lớp ông thật sự ngọa hổ tàng long."
"Vậy ông muốn thế nào?" Huấn luyện viên Hứa cười nói.
"Chúng ta kiểm tra ngay tại hiện trường được chứ?" Đội trưởng đội Bảy chỉ vào giường nói:" Chúng ta chọn một người đại diện, trực tiếp thực hiện thế nào?"
Huấn luyện viên Hứa thầm nghĩ, ông đang tự rước bực vào thân đấy à? Nếu ông muốn chọn hai người tôi còn phải do dự, nhưng chỉ chọn một người thì tôi còn do dự cái gì.
"Được thôi." Huấn luyện viên Hứa thở dài:" Nhưng mà đội trưởng đội Bảy này, ông cũng không cần giãy giụa làm gì, lượt này vừa nhìn qua đã biết lớp tôi chắc chắn sẽ thắng, nhìn tình huống một chút, lớp tôi như thế này, lớp ông thì sao, nếu ông đã muốn thi thì tôi cũng tiếp, chỉ là đến lúc đó nếu đã thua cuộc thì cũng đừng lôi kéo những lớp khác đi so tài nữa."
"Thi trước đi rồi nói." Đội trưởng đội Bảy nói, gọi lớp trưởng lớp kia ra khỏi hàng.
Huấn luyện viên Hứa nhìn vậy, cũng thật trùng hợp quá:" Vậy chúng tô cũng gọi lớp trưởng đi, lớp trưởng. "
Diệp Thanh Dương còn chưa động đậy đã bị bạn học cùng lớp đẩy lên phía trước.
Diệp Thanh Dương quay đầu lại, chỉ thấy mọi người sáng mắt nhìn mình, suýt chút nữa đã thét to:" Cố lên, làm chết cậu ta!"
Diệp Thanh Dương nhìn dáng vẻ kích động của mọi người, cảm thấy tinh thần tập thể của lớp mình thật sự rất mạnh mẽ.
Đội trưởng đội Bảy nhìn Diệp Thanh Dương từ trên xuống dưới một lượt, cười nói:" Rất thanh tú..."
Diệp Thanh Dương cười cười:" Tạm tạm thôi ạ."
Đội trưởng đội Bảy vươn tay xới tung chăn màn, gọi hai người đến đứng chung một chỗ:" Đến đây đi, hai bạn lớp trưởng."
Học sinh đội Bảy lập tức hô to cổ vũ cho lớp trưởng lớp mình.
Bạn học của Diệp Thanh Dương thấy vậy, cũng vội vã hét Diệp Thanh Dương cố lên.
Diệp Thanh Dương nghe tiếng hò reo của bọn họ, cánh tay nâng lên đặt xuống, chỉ một chốc đã gấp chăn gọn gàng.
"Xong." Cậu đứng thẳng người, nhích qua một bên.
Lớp trưởng đội Bảy lúc này vẫn còn đang gấp, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần lại đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, vừa quay đầu nhìn suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
Mẹ nó còn thi thố cái gì nữa! Nếu cậu ta được coi là thành thục thì đối phương đã tiến hóa đến giới hạn cao nhất rồi!
Rõ ràng là đấu không lại!
Đội trưởng đội Bảy nhìn cái chăn giống hệt mấy cái chăn khi nãy, rốt cuộc cũng hiểu ra.
Náo loạn nửa ngày, đúng thật là ngọa hổ tàng long, lão đại của công xưởng sản xuất đậu phụ ở ngay đây này!