Giáo Y, Cháu Lại Tới!

chương 36: ông nội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vẻ mặt Ôn Ngôn rất bình tĩnh, dáng vẻ trông cũng không giống đang đùa.

Dù sao ngày ngày tiếp xúc cơ thể bệnh nhân như vậy, anh giữ được tâm lí thoải mái là hiển nhiên.

Nhưng anh không ngại, Chu Cát Sa cũng ngại.

Cô mặc kệ cánh tay đau nhức, cương quyết phản đối, muốn tự mình thay quần áo.

Ôn Ngôn nghe thấy câu trả lời thì không tức giận chút nào, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô một lúc, cuối cùng đành quay người bước khỏi phòng, thậm chí còn rất lịch sự đóng cửa.

Chu Cát Sa dời mắt khỏi hướng anh đi, nhìn chằm chằm vào đống quần áo được xếp gọn gàng trên giường.

Cô cắn môi, cố gắng bỏ qua mọi cơn đau truyền đến, việc mặc quần áo vốn mất chưa đến một phút nay đã kéo dài hơn ba phút. Chu Cát Sa cúi người chỉnh nốt chiếc quần bò liền mệt mỏi nằm xuống, tựa như vừa mới đi đánh trận về.

Thật ra cơn đau cũng không kéo dài lâu lắm, Chu Cát Sa nằm trên giường anh tầm mười phút liền có thể đi lại, tuy nhiên động tác vẫn không giống người bình thường.

Cô bước đi qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng bếp.

Hiện tại cũng đã quá trưa, ánh mặt trời chói chang liên tiếp chiếu vào mặt cửa kính. Ôn Ngôn quay lưng về phía cô, bóng lưng mảnh khảnh tựa như phát ra hàng nghìn tia sáng lấp lánh đẹp đẽ, trông như đôi cánh trắng muốt, nếu dùng hai chữ để miêu tả chính là 'thiên sứ'.

'Thiên sứ' Ôn Ngôn tay cầm dao, tay cầm rau, những lát cắt chuẩn chỉnh không ngừng được tạo nên dưới bàn tay khéo léo của anh. Bên cạnh anh là nồi súp đang sôi, hơi nóng cùng hương thơm tinh tế hoà quyện, khiến người ngửi thôi cũng đã đủ để chảy nước miếng.

"Lộp bộp lộp bộp..."

Nồi nước đột nhiên sôi trào, một vài giọt nước đã thoát ra khỏi nắp, chảy xuống nồi, rơi xuống mặt bếp.

Ôn Ngôn vươn tay, định chỉnh lại ngọn lửa thì chạm phải một bàn tay mềm mại khác. Chu Cát Sa từ lúc nào đã đứng bên cạnh anh, chỉnh nhiệt độ giảm xuống, lau vài giọt bị bắn ra ngoài.

"Ngồi ngoài chờ đi, anh tự làm được." Ôn Ngôn nhàn nhạt nói.

Chu Cát Sa mỉm cười lắc đầu :"Em đỡ đau rồi. Hơn nữa..." Cô vươn người sờ lên trán anh, trêu đùa :"Chính anh mới là người cần nghỉ ngơi. Chẳng phải anh bảo em đến đây chăm sóc anh sao, nếu em đã không làm được gì thì thà về kí túc xá đỡ làm phiền anh còn hơn."

Ôn Ngôn nghe thấy vậy quả nhiên biến đổi sắc mặt. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình, yêu chiều xoa đầu :"Ngốc."

Kết quả là hai người nằm hai góc bếp, một người cắt rau thái thịt, một người thêm muối thêm tiêu, không khí im lặng nhưng lại vô cùng hài hoà ấm áp.

Chu Cát Sa cũng không phải đứng lâu. Sau mười phút, nước súp đặc lại, rau củ quả nấu chín, lại thêm những miếng thịt ngon lành, cô lần lượt bê ra ngoài từng món ăn được chỉnh bày đẹp đẽ.

"Ăn đi." Ôn Ngôn múc cho cô bát canh đầu tiên.

Chu Cát Sa hai tay nhận lấy, thổi một hơi rồi nhấp một ngụm. Mắt cô cong cong thành hình vầng trăng khuyết, bộ dạng giống con mèo thoả mãn với chuyến đi săn của mình.

Đáy mắt Ôn Ngôn phản chiếu lên hình ảnh cô, nóng bỏng lại mang theo tia cuồng nhiệt khó che giấu.

Ăn nốt miếng thịt cuối cùng, Chu Cát Sa để yên cho Ôn Ngôn lau mồm cho mình, hôn chụt lên má anh.

"Em cứ như con gái anh vậy." Chu Cát Sa bĩu môi trêu.

Hai vành tai anh đỏ lừ, vô cùng nổi bật trên làn da trắng ngần. Bờ môi mím chặt lạnh lùng nhưng bàn tay lại dịu dàng hơn bất kỳ người nào.

Ôn Ngôn không nói gì, im lặng dọn bát đũa. Chu Cát Sa tự giác cùng anh rửa bát, sau đó hai người ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

Chu Cát Sa nằm gọn trong lồng ngực anh, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình. Ôn Ngôn dựa đầu lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, đeo kính nghiên cứu cuốn sách Y học khó hiểu.

Chu Cát Sa đương nhiên không ngăn cản anh. Việc Ôn Ngôn xin nghỉ được nhiều ngày như vậy đã là kì tích, cô không thể nào cấm anh tiếp thu kiến thức chuyên môn.

Chu Cát Sa ngồi trên đùi anh, mắt nhắm mắt mở xem bản tin thời sự. Đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn rung lên từng đợt.

Chu Cát Sa chưa kịp làm gì thì cả người bỗng dưng bị áp sát bởi cơ thể nóng bỏng cứng rắn. Ôn Ngôn ôm người con gái trong lòng rồi vươn tay ra lấy chiếc điện thoại trên bàn, đưa cho cô.

Chu Cát Sa thấy tên hiển thị liền vội vàng bắt máy.

"Alo, mẹ ạ."

"Vâng, vâng, con xong rồi."

"Ngày mai hả ?" Chu Cát Sa đắn đo nhìn anh.

"Không được rồi mẹ, anh ấy đang phải dưỡng thương."

Ôn Ngôn nghe thấy vậy liền nhướng mày, lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Chu Cát Sa xoa đầu anh, định bảo anh ngoan ngoãn ngồi yên, ai ngờ chiếc điện thoại bỗng dưng trượt khỏi tay.

"Chào bác gái, cháu là Ôn Ngôn đây."

"Không có gì đâu ạ, chỉ là mệt mỏi vì đi đường xa thôi."

"Trùng hợp thật, ngày mai cháu cũng được nghỉ nên cả ngày rảnh rỗi."

"Vâng, vâng. Vậy thì hẹn gặp gia đình vào ngày mai ạ."

Ôn Ngôn vừa cúp máy, Chu Cát Sa liền trợn mắt phồng má giận dữ :"Anh chấp nhận đưa em đi nhà nội ngày mai trọn một ngày ?! Nhưng anh đang bị ốm mà, cơ thể yếu thì nên nghỉ ngơi chứ... Ưm..."

Cánh môi cô đột nhiên bị chặn lại. Hai tay Ôn Ngôn quấn quanh người cô, không cho cơ hội phản kháng.

Chu Cát Sa bị hôn một hồi lâu, đến khi mắt cô hơi mờ đi, cô mới cảm nhận được hai bờ môi tách ra. Cô nằm mềm nhũn trong lồng ngực anh, tuỳ ý để gương mặt anh chạy khắp từ cổ đến tóc mình. Cuối cùng anh dừng lại trước vành tai nhỏ nhắn, cắn nhẹ.

"Đi ngoài thành phố coi như chuyến du lịch nghỉ ngơi, em nỡ lòng nào không cho anh đi ?"

Chu Cát Sa cắn môi :"Nhưng mà... đấy là nhà ông bà nội em. Họ rất nghiêm khắc, em sợ anh cảm thấy không thoải mái."

Ôn Ngôn lắc đầu :"Không sớm thì muộn anh cũng phải gặp, lần này đi coi như gặp gỡ lần đầu, anh muốn chuẩn bị cho tương lai chúng ta."

Tương lai chúng ta...

Cho đến khi Chu Cát Sa đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, đầu óc cô vẫn quanh quẩn những từ ngữ buổi chiều.

Nghĩ đến cảnh sau này anh và cô một nhà, tâm tình cô lại bồn chồn khó tả. Có một chút lo lắng, một chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả là hạnh phúc.

Phải, cô thực sự chắc chắn với việc chọn người đàn ông này.

Chỉ cần là anh, vậy cho dù là nơi núi non hiểm trở, cô cũng sẽ đồng ý.

"Nếu em gặp vấn đề gì thì nói với anh." Không biết từ lúc nào, Ôn Ngôn đã đứng tựa bên thành cửa phòng tắm, khoanh tay nhìn cô.

Chu Cát Sa chưa trả lời vội, cô nhanh chóng sục miệng, nhả ra, lau mồm rồi cuối cùng mới dám đối mặt với anh.

"Không, không có. Em có thể ngủ ở bất kỳ nơi nào cho dù có tồi tàn đến mấy, anh đừng lo." Chu Cát Sa dịu dàng trả lời.

Ôn Ngôn nhướng mày, gương mặt đẹp trai đột nhiên lộ vẻ không cam lòng, giọng nói mang theo chút nũng nịu :"Em... Em chắc chắn không muốn ngủ cùng anh đấy chứ ? Anh sẽ không làm gì đâu."

Tâm tình cô vừa mới tốt lên được đôi chút liền nhanh chóng hạ xuống. Cô giơ nắm đấm trước mặt anh, nghiến răng ken két, nhả từng từ chậm rãi :"Em, rất, ổn, anh, mau, đi, ngủ, đi, nếu, không, đừng, trách, em, mạnh, tay !"

Ôn Ngôn nghe thấy giọng điệu giận dữ trong lời nói của cô, không cam lòng cũng biến thành tạm chấp nhận. Anh vươn người hôn chụt lên má cô, nói một câu chúc ngủ ngon rồi quay người rời phòng.

Chu Cát Sa bĩu môi tuy nhiên tay lại liên tục sờ má mình, ánh mắt hạnh phúc vô cùng.

———

"Con bé ở nhà con có làm phiền con không ?" Chu mẹ quan tâm hỏi.

Ôn Ngôn đánh tay lái, lắc đầu đáp :"Không ạ, Cát Sa giúp cháu rất nhiều, cháu còn phải cảm ơn em ấy."

Chu mẹ cùng Chu ba nghe thấy vậy đều cười hài lòng, nói :"Vậy thì tốt rồi."

Chu Cát Sa ngồi ghế lái phụ, quay đầu nhìn vẻ mặt vui vẻ của bố mẹ, khoé môi bất giác cong lên.

Cô kể cho bố mẹ cô về chuyến đi làm việc đầu tiên của mình, kể từ hoàn cảnh ở tới việc thu hình khó khăn nhường nào, tất cả đều kể lại một cách chi tiết ngoài trừ việc mất tích của vị ứng cử viên.

Ôn Ngôn bên cạnh cũng không hé lời nào, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô một cách trìu mến.

Chiếc ô tô chạy được hai tiếng thì đi qua một cánh đồng lúa bát ngát. Từng thửa ruộng khoác lên mình sắc vàng rực rỡ, kéo dài tận chân trời mênh mông.

Chu Cát Sa nhìn con đường trước mặt, sau đó lại nhìn cánh đồng lúa, một cảm giác quen thuộc ùa về.

"Chỗ này... có vẻ quen quen." Cô buột miệng nói.

Chu mẹ ngắm nhìn bông lúa vàng ươm ngoài cửa sổ, che miệng cười khúc khích :"Đương nhiên là quen rồi, chỗ này ngày xưa ông bà ở, con thường xuyên cùng các bạn đi chơi ở khu vực này. Nhưng kể từ khi người ta mở rộng nghĩa trang, âm khí nặng, mọi người đều chuyển đến trong làng như bây giờ."

Chu Cát Sa à lên, tuy nhiên mày vẫn nhíu lại. Điều cô cảm thấy quen, hình như còn là một chuyện khác, một chuyện liên quan đến một người...

Ôn Ngôn im lặng nghe cuộc đối thoại, ánh mắt đôi lúc mang theo vẻ sâu xa bí ẩn.

Chiếc xe theo biển chỉ dẫn đi qua con đường bê tông dừng lại trước một khoảng sân rộng. Mọi người xuống xe, người thì xách túi, người thì cầm quà, cùng nhau đứng đợi trước cổng một ngôi nhà rất to.

"Ông bà ơi, các cháu về rồi này !" Chu ba gọi to.

Chưa đầy mười giây sau, cánh cửa gỗ đột ngột bật ra. Một ông gia tầm bảy mươi tuổi đứng đằng sau cười, từng cái nếp nhăn đều dãn ra vì hạnh phúc.

"A ! Cuối cùng cũng về, làm chúng tôi chờ đợi mãi." Ông nội Chu Cát Sa không nhịn được cười tươi.

Ông cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa, giọng điệu lo lắng :"Sao lại gầy thế này, ở thành phố ăn không ngon sao ? Về đây ông chăm cho ăn ngon mặc sướng, cần gì quay về thành phố..."

Biết là ông đang đùa nhưng Chu Cát Sa vẫn rất cảm động. Bố cô là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em ruột nhưng lại có rất nhiều anh em họ.

Ông nội đặt kỳ vọng rất lớn vào bố cô, điều đó ai cũng biết. Vậy nên khi mẹ cô đẻ cô ra, hơn nữa còn không có ý định đẻ tiếp, họ hàng nhà cô đều thầm khinh bỉ.

Đẻ được con gái thì có ích gì ? Dòng họ nhà Chu chỉ có thể trông cậy vào con trai Chu gia, con gái tuyệt đối không có giá trị.

Nhưng ông bà nội bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán, thậm chí vì cô là con gái mà cưng chiều nhiều hơn, hận không thể coi cô như công chúa mà phục vụ.

Chính vì thái độ bằng mặt mà không bằng lòng của một số họ hàng mà Chu ba hiếm khi quay về quê, có quay về cũng chỉ đến nhà ông bà nội Chu Cát Sa.

Lần bất đắc dĩ duy nhất chính là lúc Chu Cát Sa còn học cấp một, vì mới khởi đầu công việc nên bố mẹ cô thường xuyên bận rộn, trong ba năm liên tiếp mùa hè nào cũng gửi cô sang nhà ông bà nội.

Nhưng hơn ai hết, ba mùa hè đó đã giúp Chu Cát Sa cảm nhận được ai yêu quý mình thực lòng, ai giả dối, còn giúp cô kết bạn được nhiều bạn mới, và đặc biệt nhất cô có được thân thủ võ thuật vô cùng mạnh mẽ, trở thành một trong những điều khiến cô kiêu ngạo.

Ông nội quan tâm hỏi han cháu gái rượu của mình, ánh mắt đột nhiên liếc về phía chàng trai cao lớn đằng sau.

"Đây hẳn là... Ôn Ngôn ?" Giọng điệu ông nội trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhưng không quá lộ liễu, đuôi mắt nhếch lên dò xét, Ôn Ngôn cảm thấy ông nội cô gái mình yêu quả nhiên là một người không đơn giản như lời đồn.

Nhưng sống sót trên thương trường bao nhiêu năm, Ôn Ngôn đã quá quen với tình cảnh hiện tại.

Anh chỉ đơn giản cong môi một cách đúng mực, lễ phép nói :"Vâng, cháu chào ông nội, cháu là bạn trai của Chu Cát Sa. Lần đầu tiên gặp mặt, cháu có chút quà biếu ông." Anh giơ một gói quà được bọc lại tinh tế.

Chu Cát Sa căng thẳng quan sát biểu hiện của ông nội, chỉ sợ trên đó hiện lên tia không hài lòng. Nhưng cô lo lắng cũng vô ích, bởi ngay sau đó ông nội đã cười tươi trở lại, thậm chí còn thân thiết vỗ vai Ôn Ngôn, nói :"Khách sáo gì chứ, dù sao sau này cũng là người một nhà. Cát Sa, chúc mừng cháu đã tìm được một người tốt !"

Chu Cát Sa ngơ ngác, ngay cả Chu ba lẫn Chu mẹ cũng phải lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Duy chỉ có Ôn Ngôn bình tĩnh cảm ơn, nắm tay Chu Cát Sa cùng nhau bước vào sân. Chu mẹ cùng Chu ba lần lượt theo sau, ai ai cũng có vẻ hạnh phúc.

"Bà nội đang đi hái táo ngoài vườn, chắc tiếng nữa mới về." Ông nội ngồi xuống ghế, uống một chén trà.

Nhà ông bà nội cô có một khu vườn riêng cách đây một cây số, trong đó có không ít loài cây trái. Cứ đến mùa thu hoạch các cây đua nhau ra quả, quanh năm nhà ông bà nội cô đều có trái cây tươi để ăn. Thỉnh thoảng họ lại gửi cho con cháu ngoài thành phố, nhất là nhà Chu Cát Sa, dường như họ chưa bao giờ phải ra ngoài siêu thị mua hoa quả.

"Cháu có muốn đi dạo quanh đây không ? Lâu lắm mới về một lần, đi ôn lại kỉ niệm cũng vui." Ông nội hiền dịu hỏi.

Chu Cát Sa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, háo hức gật đầu.

"Được ạ, cháu đi ra ngoài tầm nửa tiếng rồi sẽ quay về ngay."

"Ôn Ngôn đi cùng con bé, có gì thì bảo vệ nhau nhé." Ông nội vẫn chú ý tới sự an toàn của cháu gái mình đầu tiên.

Bốn người còn lại đột ngột lộ ra vẻ mặt cười gượng gạo.

Nếu để ông nội biết cháu gái bé nhỏ của mình sau chín tháng học võ của anh hàng xóm đã có thể đánh bại bốn, năm tên đàn ông to con thì không biết ông còn lo lắng như bây giờ hay không ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio