Giáo Y, Cháu Lại Tới!

chương 38: tập võ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Có phải khung cảnh nơi đây rất xinh đẹp ?" Chu Cát Sa tung tăng đi về phía đằng trước, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại hỏi anh.

Hai người đi bộ trên con đường nằm giữa hai cánh đồng, mùa lúa chín vàng trải dải hai bên, mỗi khi có cơn gió nhẹ liền lung lay từng ngọn khiến nó ngả về phía trước, tạo thành một cảnh sắc đẹp khó quên.

Đầu óc Ôn Ngôn thoát ra khỏi ký ức, quay trở về thực tại.

Anh nghiêng đầu, dịu dàng mỉm cười nói :"Ừ, rất đẹp."

Chu Cát Sa lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, bước chân sáo đi trên con đường đã rải bê tông, bắt đầu kể cho anh những chuyện của ngày xưa :"Lúc trước, chỗ này có tiệm bán hoa của cô họ em. Rất đẹp, rất thơm, như lạc vào khu vườn trong truyện cổ tích. Ngày xưa em hay giúp cô em trông cửa hàng, mà lúc ấy mới lớp một, lớp hai thôi. Cảm giác như là một người lính gác cai quản cả vườn hoa..."

Ôn Ngôn cho đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn không hiểu hết những suy nghĩ kỳ cục của cô, nhưng bởi vì là cô, nên cái gì anh cũng thấy đáng yêu hết.

Hai người trò chuyện được một lúc thì Chu Cát Sa dẫn anh đi vào một con đường đất nho nhỏ bên phải. Con đường dẫn đến một con ngõ vắng vẻ, xung quanh đều là cây trái ra hoa ra quả, hương thơm ngào ngạt.

"Giới thiệu với anh, đây là khu vườn nhà em." Chu Cát Sa háo hức chỉ cho anh những trái xoài căng mọng treo lủng lẳng trên cây.

"Còn đây là..." Cô lấy tay đẩy cánh cửa gỗ chắn giữa đường và khu vườn, phong cảnh đằng sau đẹp đến mức khó tin.

Ở giữa là con đường được trải lát bằng đá trắng đi từ đầu đến cuối vườn, hai bên hai hàng cây, cứ cách chục mét lại đổi một loại, từ xoài, nhãn, vải đến đu đủ. Phía xa là hàng cây thấp nhỏ trồng cà chua, xà lách, cùng rất nhiều loại rau củ khác. Bóng hình nho nhỏ xuất hiện cạnh hàng cây táo, đang vươn tay ra hái những quả táo ngon lành nhất.

"Nữ hoàng của khu vườn !" Chu Cát Sa nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh chiếu thẳng vào bóng lưng người đàn bà đã quá tuổi trung niên.

"Bà nội, cháu về rồi đây !"

Bà nội Chu Cát Sa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền dừng tay lại, sững sờ quay người. Bà hơi nheo đôi mắt đã già, ngay khi xác định đây đúng là cháu gái rượu của mình liền vội vàng đặt rổ hoa quả xuống, bước chân đến bên cô.

Chu Cát Sa không muốn bà phải vận động mạnh liền tự giác chạy vào lòng bà, dụi dụi lên mái tóc bạc nửa đầu.

"Mấy tháng rồi không gặp, Cát Sa của bà lớn quá rồi !" Bà nội không nhịn được cảm thán, bao nhiêu sự yêu thương chiều chuồng đều bộc lộ hết trong từng ánh mắt, cử chỉ.

Ôn Ngôn tận mắt nhìn thấy một màn như vậy, đặc biệt là vẻ mặt thoả mãn như chú mèo con rúc vào lòng người lớn, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn.

Chu Cát Sa của anh chính là như vậy, xứng đáng được hưởng mọi sự tốt đẹp hạnh phúc trong cuộc đời.

Chu Cát Sa được bà xoa đầu một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, hướng mặt vào Ôn Ngôn, hỏi :"Đố bà biết đây là ai ?"

Bà nội Chu Cát Sa từ đầu đã để ý đến người đàn ông tuấn tú khí chất bất phàm xuất hiện bên cạnh cháu gái mình. Bà cũng không làm mất thời gian, thoải mái nói :"Cháu rể của bà, đúng không ?"

Ôn Ngôn trong lòng vui sướng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Mắt anh lén lút đảo qua người cô, chỉ sợ thấy một khuôn mặt bối rối căng thẳng. Nhưng sự thật lại khiến anh rất ngạc nhiên, Chu Cát Sa đỏ mặt ngượng ngùng nhưng tuyệt đối không phủ nhận hay có hành động gì trốn tránh.

Điều này làm Ôn Ngôn vui không nói nên lời, trong lòng xúc động xen lẫn mong chờ, tựa như bác sĩ Ôn trầm tính đã biến mất, chỉ còn lại bóng dáng cậu thanh niên lần đầu biết yêu.

"Cháu chào bà, cháu là Ôn Ngôn." Anh lễ phép giới thiệu ngắn gọn vài câu về bản thân mình.

Bà nội gật gù hài lòng, càng ngắm lại càng thích, tuyệt đối yên tâm giao cháu gái mình cho một người như vậy. Ôn Ngôn muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, quan trọng nhất là anh thực sự yêu Chu Cát Sa, chỉ cần quan sát cái ánh mắt khi nhìn cô liền có thể rút ra bao sự nóng bỏng cùng nồng cháy của tình yêu.

Hơn nữa bóng dáng của anh tạo cảm giác rất quen thuộc, có lẽ đây chính là các cụ tổ tiên báo hiệu cháu gái mình đã tìm đúng người.

Bà nội hái xong trái cây để chuẩn bị tiếp đón gia đình con trai của mình, ba người liền quay trở về con đường làng vừa nãy đi về nhà.

Sắp về tới cổng sân, họ bỗng nhiên nghe thấy nhiều tiếng hô cùng một lúc, cả nam lẫn nữ, vừa đều lại vừa khỏe khoắn.

"Một, hai, một, hai ! Mạnh lên, dứt khoát hơn nữa !"

Chu Cát Sa mắt sáng lên, phấn khích quay sang hỏi bà :"Lẽ nào là..."

Bà nội gật đầu, nhẹ nhàng nói :"Cháu đã lâu chưa về, có muốn ra chào hỏi không ?"

Cô phấn khích đồng ý, giúp bà nội mang hoa quả đến giữa sân nhà rồi mới nắm tay anh dẫn đi ra chỗ phát ra tiếng hô lúc nãy.

Tiến lại gần hơn, quang cảnh trước mặt khiến người ta ngỡ ngàng.

Hai chục bóng hình, có lớn có nhỏ, tất cả đều khoác nên bộ đồng phục tập võ màu trắng. Mọi người quy củ xếp thành hàng, từng động tác đều tăm tắp theo tiếng hô. Đứng đằng trước là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ quần áo giống hệt các cô học trò phía dưới, tuy nhiên khí thế mạnh mẽ phát ra đã đủ để thể hiện anh khác biệt với mọi người.

Thầy giáo Triệu nghiêm mặt, lặng lẽ quan sát từng động tác của học sinh. Anh thấy chỗ nào không đúng liền bắt học sinh đó dừng lại, biểu diễn mẫu một đoạn, khi nào học sinh hiểu rồi mới cho tập tiếp.

Đây là lớp học võ của làng, già trẻ gái trai đều có thể đăng ký học, hơn nữa học phí lại hoàn toàn được miễn.

Chu Cát Sa lịch sự gõ vào cánh cửa gỗ đúng ba lần, khi ánh mắt cùng vị thầy giáo trẻ chạm nhau cô liền mỉm cười vui vẻ.

"Anh Triệu, lớp học đông vui quá." Cô khen thật lòng.

Vẻ mặt vị thầy giáo vốn đang cứng đờ, nay nhìn thấy cô liền biểu hiện ra cảm xúc giống như con người. Anh bỏ chiếc còi trên tay xuống, bước chân tiến đến phía hai người, giọng nói run run :"Cát Sa, con nhóc này, sao bây giờ mới chịu về."

Chu Cát Sa lè lưỡi, chấp hai tay trước ngực tỏ vẻ hối lỗi :"Công việc bận quá, mãi mới có khoảng thời gian nghỉ hiếm hoi, vậy nên chỉ nghĩ đến việc về quê gặp mọi người."

Anh Triệu xúc động không nói nên lời, anh vươn bàn tay đầy vết chai sạn lên, định xoa đầu cô như một thói quen. Chu Cát Sa nhìn thấy hành động đó liền nhanh chóng vươn tay ra bắt, từ xoa đầu thân thiết lại trở thành cái bắt tay lịch sự.

"Quên nói với anh, hôm nay em đi cùng một người rất đặc biệt." Chu Cát Sa tự giác nghiêng người một chút, để thân hình cao ráo của Ôn Ngôn hoàn toàn bộc lộ trước mặt mọi người.

Các bạn trẻ cùng mấy cô cậu thanh niên từ lâu đã dừng tập, tò mò ngó nghiêng nhìn về phía ba người. Ánh mắt vừa mới chạm đến gương mặt góc cạnh của Ôn Ngôn, trái tim các bạn nữ liền đập thình thịch.

Họ sinh ra ở làng quê, sống và lớn lên cũng ở đó nốt, gần như ai cũng có làn da bánh mật căng tràn đầy sức sống. Vậy nên đột nhiên xuất hiện một anh chàng cao ráo thư sinh vừa trắng trẻo lại siêu cấp đẹp trai, mọi người đột nhiên rất kích động. Thầy giáo Triệu thấy hành động trốn tránh của Chu Cát Sa, tâm trạng ảm đạm đi rõ rệt. Anh che bớt sự lúng túng của mình bằng cách quát học sinh quay trở về tập. Chỉ khi nào hai chục con người đứng tại vị trí của mình xếp theo từng hàng, tiếp tục tập các động tác khó nhằn, anh mới xấu hổ hướng về phía hai người, gượng cười :"Đây là... bạn trai của em ?"

Chu Cát Sa khoác lấy tay Ôn Ngôn, như một chú chim sẻ nhỏ nép vào lòng anh mà cọ cọ vài lần.

Ôn Ngôn cong môi nhìn loạt hoạt động của cô, cảm thấy rất đáng yêu.

Anh hướng mắt về phía thầy giáo Triệu, tự giới thiệu :"Tôi là bạn trai Chu Cát Sa, tên Ôn Ngôn."

Ngắn gọn, súc tích.

Thầy giáo Triệu nuốt nước bọt, trong chốc lát liền trở về dáng vẻ già dặn như bình thường. Anh đột nhiên hỏi cô :"Cát Sa, lâu lâu mới có dịp trở về, em có muốn giúp anh dạy bọn nhóc này một buổi không ?"

Anh biết cô từ nhỏ, rất quen thuộc với từng sở thích của cô. Chu Cát Sa trên đời này, có hai thứ không thể chối từ, đầu tiên là nghệ thuật văn học, thứ hai... là võ.

Quả nhiên nghe thấy lời đề nghị hấp dẫn như vậy, Chu Cát Sa vội vàng gật đầu, đồng ý ngay lập tức.

Cô bỏ tay khỏi người Ôn Ngôn, bảo anh đứng đây trong chốc lát, còn mình vòng qua sân sau vào phòng để đồ, tìm kiếm bộ quần áo chuyên dụng. Tất cả hành động đều rất tự nhiên, dường như cô trở về những ngày hè thời cấp một, mỗi ngày đều sang nhà anh Triệu tập võ.

Còn lại Ôn Ngôn mặt đối mặt với thầy giáo Triệu, bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.

Vị thầy giáo để tay sau lưng, đảo mắt muốn tìm một đề tài nói chuyện thì Ôn Ngôn đã mở miệng trước, hỏi :"Chu Cát Sa hồi còn nhỏ ở lớp học của anh như thế nào ?"

Anh Triệu mím môi suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được lắc đầu mỉm cười, giọng nói cưng chiều :"Con bé ấy á, so với con trai càng nghịch, lại thêm mái tóc ngắn cũn cỡ, không phải người trong làng thì không thể biết được cô bé ấy là con gái."

Mắt anh mơ hồ xen lẫn vài tự hào.

"Tuy nhiên riêng về khoản học võ, con bé đúng là một thần đồng. Năm lớp một lần đầu tiên đến lớp học của tôi, đến năm thứ hai đã có thể sánh vai với các anh chị cấp hai, cấp ba. Con bé về quê mỗi dịp hè, tôi vừa là đàn anh, vừa là hàng xóm, lại vừa là thầy giáo, tận mắt tôi nhìn thấy con bé cực khổ tập luyện như thế nào."

"Nhưng học được ba mùa hè thì gia đình con bé ổn định, mùa hè cũng không cần gửi gắm về quê nhà ông bà. Nói thật, với tài năng của Cát Sa, hoàn toàn có thể tham gia những cuộc thi thành phố, thậm chí là quốc gia."

Anh Triệu chẹp miệng tiếc nuối.

"Anh Triệu lại nói quá, em làm sao giỏi được như vậy..."

Từ đằng sau hai người bỗng vang lên giọng nói trêu đùa nữ tính.

Chu Cát Sa xuất hiện với bộ đồng phục võ màu trắng, chiếc đai thắt vòng eo nhỏ bé, mái tóc được buộc cao gọn gàng để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, khắp cơ thể đều tuôn trào sức sống mãnh liệt.

Ôn Ngôn lần đầu tiên được nhìn thấy cô với dáng vẻ này, ấn tượng thị giác sâu sắc. Trong lòng anh rung động, thầm nghĩ sau này sẽ bảo cô mặc bộ đồ này nhiều hơn.

"Đã lâu không tập, sợ không nhớ được rõ ràng." Chu Cát Sa bĩu môi nói với anh Triệu.

Vị thầy giáo phất tay, bảo cô đi theo mình, còn mời Ôn Ngôn ngồi lên chiếc ghế băng nhìn mọi người tập luyện.

Các bạn trẻ phấn khích nhìn cô gái xinh xắn từ đâu ra gia nhập vào lớp học của bọn họ. Họ xúm lại bên cạnh cô, tưởng rằng cô là học sinh mới nên tốt bụng cảnh cáo cô buổi tập có bao nhiêu là mệt mỏi, bao nhiêu là khó khăn, đặc biệt còn nhấn mạnh sự nghiêm khắc của thầy giáo Triệu.

Cát Sa chăm chú lắng nghe, gật đầu ngoan ngoãn.

Năm phút sau...

Vẻ mặt mọi người hoàn toàn biến đổi, từ yêu thích cho đến ngạc nhiên, cuối cùng là trợn mắt sững sờ, họ chỉ biết đứng thành từng đám quan sát động tác của cô gái đang biểu diễn trước mặt.

"Lúc tôi nói các anh chị không biết bật cao, tức là thật sự không biết bật cao. Mọi người có thể quan sát một chút xem rốt cuộc như thế nào mới là bật cao hoàn hảo." Anh Triệu vừa nói vừa hướng mặt vào cô gái đứng giữa sân.

Chu Cát Sa trùng chân trái xuống, người hơi cong về phía trước. Đột ngột cô bật nhảy lên, chân phải nâng lên một góc độ, cả thân hình xoay một vòng trên không trung. Bước nhảy cao đến mức anh Triệu cách đó năm mét cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể quan sát hoàn toàn.

Chu Cát Sa nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, giữ thăng bằng trên hai chân. Mái tóc hơi vểnh lên loà xoà một vài sợi trước mặt, tuy nhiên vẫn không che giấu được cặp mắt sáng chói có hồn.

Cô vô thức nghiêng đầu về phía Ôn Ngôn, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình liền cong môi vui vẻ.

Hai bọn cô ở lại suốt nửa tiếng. Chu Cát Sa trở thành vật mẫu của anh Triệu, phải biểu diễn đủ các thể loại động tác từ lớn đến nhỏ. Tiết mục giao đấu với anh Triệu cũng có nốt, tuy nhiên mục đích chính là để học sinh xem, vậy nên không có người chiến thắng, kết quả hoà.

Chu Cát Sa thở hồng hộc, hai bên tóc mái ướt đẫm mồ hôi. Tuy hơi mệt mỏi nhưng lại rất sảng khoái, cảm giác như vừa mới chiến thắng trận trở về, cả người thương tích nhưng tâm hồn lại rực sáng.

"Được rồi, anh cũng không giữ em lâu nữa. Mau thay quần áo rồi về nhà đi, nhớ gửi lời chào của anh tới ông bà, cô chú." Anh Triệu cảm ơn Chu Cát Sa rồi quay lại với việc dậy học.

Cô vẫy tay chào mọi người rồi cùng Ôn Ngôn đi về phía phòng thay đồ. Trên đường đi, cô hồi hộp hỏi anh :"Anh thấy thế nào, rất lợi hại đúng không ?"

Ôn Ngôn cụp mắt xuống, không tiếc buông lời khen :"Anh chưa từng nghĩ người yêu mình lại có thể giỏi như vậy, văn võ song toàn, may mắn thật."

"May mắn gì ?" Cô ngước đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh chằm chằm.

Ôn Ngôn bị chiếu thẳng, có chút lúng túng. Nhưng ngay sau đó, anh bình tĩnh lại, môi mỏng phun ra những từ đã đọng lại từ lâu trong suy nghĩ của anh.

"Anh nghĩ... con chúng ta sẽ rất may mắn khi tụ hội tất cả những điểm mạnh của em."

Chu Cát Sa nghe thấy vậy, khoé môi cong lên.

"Ừ, công nhận con anh số hưởng thật."

Kết quả là lưng cô áp sát vào tường, bên trên đón nhận những nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của anh, máu trong người đều sôi trào vì kích thích mạnh mẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio