Giấu Đi

chương 104: 104: ngoại truyện 4 đi catwalk đêm tiệc cuối năm

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Lâm Hòa Tây vào công ty, chỉ còn hai ba tháng nữa là đến năm mới.

Mỗi năm công ty đều tổ chức tiệc cuối năm trước khi nghỉ Tết và đều được đặt ở khách sạn năm sao, năm nay sẽ lựa chọn tổ chức tại sân vận động thành phố.

Ngoài nhân viên và lãnh đạo công ty, không chỉ có thần tượng hot lên sân khấu biểu diễn mà nhà tài trợ vàng của công ty cũng được mời đến tham gia tiệc cuối năm.

Mà đi catwalk cũng là tiết mục kinh điển nhất định phải có vào đêm tiệc.

Tất cả những nhà thiết kế đều phải nộp tác phẩm mới của mình, sau đó chọn ra một người mẫu vừa ý trong số những người mẫu hợp tác lâu dài cùng công ty để cùng nhau hoàn thành biểu diễn tác phẩm của mình trong đêm tiệc cuối năm.

Mặc dù Lâm Hòa Tây mới vào bộ phận thời trang nam không bao lâu, nhưng cũng đã tham dự công tác thiết kế thời trang cuối xuân cho nam năm thứ hai, sau nhiều lần phác thảo và điều chỉnh, cuối cùng cũng quyết định được kiểu dáng áo.

Một tuần trước buổi tiệc cuối năm, công ty gửi thư mời cho tất cả mọi người.

Những cô gái không còn độc thân trong bộ phận nhao nhao thương lượng muốn dẫn theo người nhà cùng đi.

Chị Ngải dẫn đầu một đám người, vô số lần nháy mắt ra hiệu cho Lâm Hòa Tây, muốn cậu dẫn theo bạn trai cùng tới.

– Dẫn bạn trai cũng được.

– Lâm Hòa Tây ung dung đồng ý, còn trêu chọc bọn họ – Mà tôi nói trước nhé, mọi người không được suy nghĩ linh tinh với bạn trai tôi đâu.

Những người khác vừa nhanh nhẹn vừa ngoan ngoãn đồng ý.

Chỉ có mình Trác Nhất Ty là chẳng hề hứng thú gì với bạn trai Lâm Hòa Tây.

Anh ta vùi đầu vào bàn làm việc viết tổng kết cuối năm của mình.

Chị Ngải không khỏi cảm thán:

– Nhìn dáng vẻ của Ty Ty kìa, có lẽ đã quyết tâm phải có trong danh sách nhà thiết kế trung cấp năm nay.

Từ khi vào làm đã nghe đồn Trác Nhất Ty vô cùng xem trọng thăng chức, Lâm Hòa Tây có chút buồn cười:

– Khi em vừa vào công ty, anh ấy còn lo em giành chân trong danh sách với anh ấy nữa đấy.

Chị Ngải cũng bật cười:

– Thực ra không phải cậu ấy muốn vị trí trong danh sách nhà thiết kế trung cấp mà vì cơ hội có thể tiếp xúc gần với tình nhân trong mộng tại tiệc cuối năm.

Mỗi năm những người thăng chức đều được bình xét nhân viên ưu tú, cậu ấy ngắm trúng người trao giải nhân viên ưu tú trên sân khấu năm ngoái.

Nghe đối phương nói vậy, Lâm Hòa Tây có phần tò mò:

– Người mà Trác Nhất Ty nhìn trúng tại sao không có ai khác nhìn trúng vậy?

– Đâu phải bọn chị không nhìn trúng, là không dám ấy chứ.

Nhưng em đừng nói ra.

Chị Ngải vừa nghĩ lại vừa liếm môi:

– Dựa vào vóc dáng và tướng mạo của người kia, chắc chắn là trong .

– Chị Ngải thấp giọng trong hưng phấn – Nếu có thể ngủ với anh ta một lần, cho dù phải bù tiền khách sạn cũng được.

Lâm Hòa Tây cũng không để tâm lắm đến chuyện này.

Không nói đến việc cậu chưa nhìn thấy chân dung của “tình nhân trong mộng” kia, chỉ xét đến sự tồn tại của Du Trùng, cho dù bây giờ chị Ngải và Trác Nhất Ty có tâng bốc anh ta tận trời thì Lâm Hòa Tây cũng chỉ nghe vào trong tai, nhưng nội tâm vẫn có thể bình tĩnh lặng sóng.

Tối đó về nhà, Lâm Hòa Tây hỏi Du Trùng có thời gian rảnh vào đêm tiệc cuối năm công ty không.

Du Trùng không trả lời ngay, chỉ hỏi cậu:

– Có chuyện gì?

Lâm Hòa Tây lấy thiệp mời của công ty đẩy tới trước mặt Du Trùng:

– Công ty em có tổ chức tiệc cuối năm.

– Cậu nhoẻn miệng cười – Em đã đồng ý với đồng nghiệp sẽ đưa anh đi cùng.

Du Trùng cầm lấy tấm thư mời nền đen thiếp vàng thiết kế khéo léo, cụp mắt liếc qua một cái, khuôn mặt dạt dào ý cười:

– Anh sẽ đến, nhưng hơi muộn một chút.

Lâm Hòa Tây không nhận ra hàm ý ẩn trong câu nói của đối phương, cậu gật đầu:

– Được, vậy em sẽ đợi anh ở hội trường.

Một ngày trước tiệc cuối năm, Lâm Hòa Tây đến phòng làm việc cá nhân lấy áo sơ mi và quần Âu sẽ mặc, sau đó tìm khuy măng sét mình mua mấy năm trước trong phòng quần áo ở nhà.

Du Trùng nói đôi khuy măng sét bánh răng đã cũ quá rồi, lấy hai đôi trong tủ kính ra cho cậu chọn.

Lâm Hòa Tây cười giảo hoạt:

– Nhưng em muốn cài khuy măng sét tình nhân cơ.

Nghe vậy, Du Trùng khẽ mỉm cười, cũng tìm chiếc đồng hồ cũ và khuy măng sét của mình ra.

Đêm tiệc diễn ra vào ngày hôm sau.

Cả nam lẫn nữ trong công ty đều mang theo lễ phục xinh đẹp tinh xảo đi làm.

Lâm Hòa Tây vừa đến công ty ngồi, những người khác đã vội vàng xúm tới, muốn đi ké xe của Lâm Hòa Tây đến sân vận động.

Biết thừa những người đó đi ké xe là phụ, thực ra muốn nhìn tận mắt diện mạo của bạn trai mình là chính, Lâm Hòa Tây bất đắc dĩ nhún vai:

– Bạn trai tôi không đến cùng, anh ấy sẽ tự lái xe đến hội trường muộn một chút, tôi còn phải tìm mọi người đi ké xe này.

Mọi người không ai bảo ai đều tỏ ra thất vọng, chỉ có thể an ủi lẫn nhau sớm muộn gì cũng được nhìn thấy, cũng không vội nhất thời.

Cả ngày hôm ấy, người bất thường nhất trong phòng chính là Trác Nhất Ty.

Đối phương vẫn luôn chìm trong cảm giác phấn khích kích động, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây gọi anh ta đều có thể cảm thấy rõ ràng đối phương đang mất tập trung.

Kết thúc công việc buổi sáng, những nhà thiết kế nhận được thông báo của công ty đến sân vận động trước để diễn tập đi catwalk.

Lâm Hòa Tây và đồng nghiệp rời khỏi công ty trước, đến sân thể vận động tập trung với người mẫu của mình.

Cả buổi chiều diễn tập đều rất thuận lợi, tầm sáu giờ chạng vạng tối, mọi người sôi nổi mặc lễ phục bước vào, bắt đầu đi thảm đỏ, ký tên và chụp ảnh.

Sau đó ngồi xuống khu vực ghế ngồi trước sân khấu.

Catwalk được sắp xếp là tiết mục mở màn, nhà thiết kế và người mẫu đã thay quần áo, đứng ở phía sau đợi lên sân khấu.

MC vừa lên dẫn chương trình, khu người mẫu chợt xuất hiện vấn đề.

Hơn nữa trùng hợp lại chính là người mẫu trẻ tuổi phụ trách tác phẩm của Lâm Hòa Tây.

Cậu ta đột ngột đau bụng ngất đi, được nhân viên công tác nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Bây giờ gọi người mẫu khác đến đã không kịp nữa rồi, đạo diễn catwalk quyết định để một người mẫu xuống sân khấu rồi thay bộ của Lâm Hòa Tây đi tiếp.

Nhưng sau khi nhìn thấy điều kiện chiều cao và ngoại hình của Lâm Hòa Tây, anh ta đánh bay suy nghĩ ban đầu, quyết định để bản thân nhà thiết kế thay người mẫu lên sân khấu.

Bình thường quan sát người mẫu đi catwalk nhiều, Lâm Hòa Tây học rất nhanh, tiếp đó diễn tập thêm mấy lần nữa cùng người mẫu khác dưới sự hướng dẫn của đạo diễn.

Khi cán bộ cấp cao của Hội đồng quản trị đang phát biểu, Lâm Hòa Tây đã thay xong quần áo, đứng phía sau sân khấu.

Nhân viên công tác dùng thời gian ngắn và nhanh nhất để tạo hình cơ bản cho cậu.

Chiếc áo sơ mi đen mỏng trên người Lâm Hòa Tây vốn dĩ đã tôn lên bờ vai rộng và eo thon.

Cậu mặc theo kiểu của người mẫu, nhét vạt áo vào trong quần, sau đó mở mấy khuy áo sơ mi, chỉnh cổ áo thành hình chữ V, để lộ ra cơ ngực.

Tuy cậu không có cơ ngực săn chắc như người mẫu, nhưng vóc dáng cũng đẹp hơn khá nhiều người đàn ông khác.

Ít nhất thì với chiếc áo sơ mi cần một chiếc móc áo hình người mới thể hiện được thì vóc dáng của cậu cũng đã thể hiện hết ưu thế.

Đạo diễn catwalk đánh giá cậu một hồi, chợt cất tiếng hỏi:

– Cậu có cơ bụng không?

Lâm Hòa Tây nói:

– Có, nhưng không có tám múi.

Đạo diễn catwalk gật đầu:

– Có là được rồi.

Đối phương không nói nhiều, rút vạt áo sơ mi của cậu ra khỏi đai lưng.

Hai phút trôi qua, đạo diễn lùi về sau một bước, đánh giá cách mặc đã qua bàn tay cải thiện của mình, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Tiếng MC dẫn chương trình ngoài sân khấu truyền tới, nhà thiết kế và người mẫu xếp hàng đi lên sàn.

Đầu tiên là màn trình diễn trang phục cuối xuân của phòng thời trang nam.

Tiếng nhạc vang lên, mỗi nhóm nhà thiết kế và người mẫu nối đuôi nhau ra khỏi cánh gà, bước theo tiếng nhạc ra giữa sân khấu.

Mỗi nhóm đều có đôi có cặp, duy chỉ có mình Lâm Hòa Tây ra sân khấu cuối cùng là đi một mình.

Khán giả bên dưới cảm thấy lạ, song nhanh chóng nhận ra người đi cuối không phải người mẫu chuyên nghiệp, mà còn là nhà thiết kế trẻ tuổi mới vào công ty chưa bao lâu.

Rõ ràng nhà thiết kế này cứu cánh tạm thời, mặc dù đi trên sân khấu rất phóng khoáng đẹp trai, dẫu vậy vẫn có thể nhìn thấy cảm giác non nớt và không thành thạo.

Đối phương mặc áo sơ mi màu đen, vạt áo không nhét vào trong lưng quần, khuy áo từ trên xuống dưới đều buông, chỉ cài mỗi khuy dưới ngực và trên bụng.

Cổ áo chữ V vẫn rộng mở như ban đầu, có thể nhìn thấy cơ ngực trắng trẻo nhưng săn chắc không hề mỏng manh của cậu.

Vạt áo dưới eo cũng mở rộng ra hai bên.

Có thể nhìn thấy rõ ràng cái rốn và cơ bụng xinh đẹp mỗi giây cậu cất bước.

Vị trí chiếc khuy áo duy nhất được cài vừa hay bao quanh eo, vẽ nên đường eo thon qua lớp áo.

Đôi chân dài thẳng tắp trong ống quần cùng với diện mạo khiến người ta ngây ngẩn thì càng khỏi phải nói.

Dưới sân khấu vang lên từng đợt hít sâu cùng âm thanh cảm thán trầm bổng.

Du Trùng ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, đôi mắt tối tăm thâm trầm, tầm mắt chưa từng rời khỏi người trên sân khấu.

Cho dù là vậy, khi nghe những tiếng cảm thán kinh ngạc và khen ngợi ở phía sau với nhà thiết kế trên sân khấu, Du Trùng vẫn không thể khống chế bản mặt đen sì của mình.

Anh muốn kéo ngay người trên sân khấu xuống, tận tay cài lại từng khuy áo của cậu đến tận cổ.

Sau đó đè lên người đối phương, chính miệng nói với cậu, có những nơi chỉ được cho mình anh thấy, không được để bất cứ ai nhìn cả.

Nhìn một lần thì phải phạt một lần.

Tiền trảm hậu tấu thì càng phải phạt nặng hơn.

Người cảm thấy bất ngờ còn có thêm bản thân Lâm Hòa Tây, cậu không ngờ Du Trùng sẽ đến sớm như vậy, càng không ngờ anh ngồi ngay bên cạnh cán bộ cấp cao của Hội đồng quản trị.

Đương nhiên, cậu cũng chỉ có mấy giây ngắn ngủi để phân tâm mà thôi.

Ngay sau đó, cậu dời mắt khỏi đôi mắt đen sâu thăm thẳm tràn đẩy cảm xúc của anh, cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ trên sân khấu của mình.

Vị trí của hai người cách nhau hơi xa, Lâm Hòa Tây thay quần áo và tẩy trang xuống sân khấu, nhưng vẫn chưa có cơ hội tìm tới nói chuyện với Du Trùng.

Ngoài chuyện đó ra, cậu còn bị những người đàn ông tự xưng chị em trong công tuy vây quanh, bị che lấp bởi tiếng ca ngợi, đồng thời cũng có người còn chưa hết hi vọng hỏi cậu thực sự không muốn thử làm à?

Lâm Hòa Tây từ chối khéo, đẩy bọn họ ra đi về chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của cậu gần Trác Nhất Ty.

Một giây trước anh ta còn lẩm bẩm không biết biểu hiện trên sân khấu của mình có được người trong mộng chú ý đến không.

Một giây sau nhìn thấy Lâm Hòa Tây thay áo sơ mi và quần Âu, đeo chiếc đồng hồ cũ lên tay, cài khuy măng sét lên cổ tay áo.

Anh ta không nhịn được ghét bỏ:

– Tôi nghi ngờ cậu có đam mê sưu tầm mấy thứ rách nát đấy.

Một chiếc đồng hồ cũ cũng còn tạm, dù sao cũng là hàng hiệu, bây giờ lại thêm một đôi khuy măng sét cũ.

Bấy giờ Lâm Hòa Tây cũng đã ngờ ngợ về người tình trong mộng mà Trác Nhất Ty nói đến.

Cậu chỉ cười không nói gì, nghe thấy Trác Nhất Ty bảo đồng hồ và khuy măng sét rách nát, cậu bèn quyết định từ bỏ suy nghĩ tốt bụng nói ra sự thật, chỉ chậm rì rì lên tiếng:

– Hai thứ này đều là đồ đôi.

Trác Nhất Ty chẳng quan tâm, không để trong lòng.

Sau khi tất cả tiết mục của công ty kết thúc, trước khi đến phần minh tinh lên sân khấu biểu diễn sẽ công bố phần thưởng nhân viên ưu tú.

Lâm Hòa Tây còn chưa qua thử việc, đương nhiên không nằm trong danh sách lĩnh thưởng nào, Trác Nhất Ty nhận được giải nhân viên ưu tú như mong muốn.

Trác Nhất Ty kiềm chế cảm xúc kích động trong lòng, dè dặt bước lên trên sân khấu.

Quả nhiên năm nay Du Trùng cũng được mời đến trao thưởng cho những nhân viên ưu tú.

Anh đi qua những nhân viên trên sân khấu, đưa phong bì đựng tiền thưởng cho bọn họ theo thứ tự.

Lúc Du Trùng đi đến trước mặt Trác Nhất Ty, anh ta hít sâu một hơi, căng thẳng nhìn phía Du Trùng, đồng thời vươn tay ra nhận lấy…

Nhưng không nhận được phong bì.

Khi nhìn thấy kiểu dáng của đồng hồ và khuy măng sét trên tay Du Trùng, hai tay đưa ra nhận phong bì của anh ta cứng giữa không trung.

Như thể đã nhận ra chúng từ cảm giác quen thuộc trong ký ức, đồng tử Trác Nhất Ty chấn động, từ từ trợn to đôi mắt, vô thức ngẩng đầu nhìn về chỗ Lâm Hòa Tây đang ngồi.

Đúng lúc này, chị Ngải quay từ hàng ghế trên xuống hỏi Lâm Hòa Tây:

– Hôm nay bạn trai em có đến không?

Lâm Hòa Tây ngồi yên tại vị trí, như thể cảm nhận được, cậu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với Trác Nhất Ty trước, rồi mới nói với chị Ngải:

– Đến rồi.

Cô trợ lý đi theo cậu cũng hỏi:

– Ở đâu thế anh?

Lâm Hòa Tây vươn tay chỉ lên sân khấu, đôi mắt ánh lên nét cười:

– Đang trao giải cho Trác Nhất Ty trên sân khấu kìa.

Những đồng nghiệp ngồi xung quanh Lâm Hòa Tây, nhìn cậu rồi lại nhìn Du Trùng trên sân khấu, cuối cùng ngây ra.

Còn Trác Nhất Ty, giây phút nhận được nụ cười của Lâm Hòa Tây ở dưới sân khấu, suýt nữa anh ta đã bật khóc ngay trên đó.

Khi đến phần biểu diễn của minh tinh, Du Trùng đi từ hàng ghế trước xuống, chiếm vị trí của Trác Nhất Ty ở cạnh Lâm Hòa Tây.

Trác Nhất Ty vừa thất tình cũng không muốn nhìn thấy mặt bọn họ nữa, chạy sang ghế trống của những phòng khác, tự gặm nhấm nỗi buồn.

Xung quanh có quá nhiều đôi mắt, Lâm Hòa Tây không quá thân mật với Du Trùng.

Du Trùng vẫn còn nhớ rõ trong công ty có người muốn đào góc tường nhà mình, cho nên anh cúi người ngồi xuống bèn vươn tay ôm vai Lâm Hòa Tây, sau đó cũng không thấy buông ra lần nào.

Mặc dù không ai nói chuyện bàn luận gì, nhưng trong không khí dần dần dâng lên mùi chanh chua loét.

Mùi hương ấy nhẹ nhàng lăn qua đầu mũi mọi người, ban đầu chỉ thoang thoảng như có như không, rồi dần biến thành càng ngày càng nồng.

Những đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế lén lút quan sát hai người họ, nhất thời không biết nên ghen tị với Lâm Hòa Tây hay là ghen tị với Du Trùng.

Kết thúc màn biểu diễn của minh tinh, tất cả đồ ăn và rượu nước đều được chuẩn bị xong, tiệc tối cuối năm cũng chính thức bắt đầu.

Du Trùng rời khỏi tầm ba mươi phút, Lâm Hòa Tây và chị Ngải đứng bên bàn buffet ăn đồ.

Hai người vừa chạm ly rượu vang, một chiếc ly chân cao cũng lặng lẽ chen từ bên cạnh vào.

Lâm Hòa Tây quay đầu sang, thấy Trác Nhất Ty mặt mày ủ rũ.

Người khác đã nhiệt tình gọi chị Ngải đi, Lâm Hòa Tây uống chút rượu vang trong ly, nhướng mày hỏi Trác Nhất Ty:

– Anh không giận à?

Sắc mặt Trác Nhất Ty đã khôi phục bình thường, nghe vậy thì hắng giọng:

– Không giận nữa rồi.

Rõ ràng Lâm Hòa Tây không tin anh ta, cười híp mắt hỏi tiếp:

– Anh đang định làm gì đúng không?

– Giận cậu thì mất nhiều hơn được, bây giờ cậu vẫn là chị em tốt nhất của tôi.

Trác Nhất Ty nhướng mày khoác vai cậu:

– Tôi không giành đàn ông với chị em tốt, cho nên – Anh ta ngừng một lát, nháy mắt với Lâm Hòa Tây – Bên cạnh Du Trùng còn nào chất lượng như vậy không, giới thiệu cho tôi được chứ?

Trước mặt Lâm Hòa Tây xuất hiện bản mặt trai thẳng của Chu Huyên.

Cậu lắc bay khuôn mặt Chu Huyên ra khỏi đầu mình, sau đó thở dài tiếc nuối:

– Chất lượng tốt thì có, nhưng không phải .

Trác Nhất Ty nháy mắt xụ mặt xuống.

Qua bữa tối, mọi người lục tục chuẩn bị về nhà.

Nhìn thấy mặt bạn trai Lâm Hòa Tây rồi, những đồng nghiệp suốt ngày treo từ “đào góc tường” ở bên miệng nhưng không phải thật sự muốn làm chuyện vô đạo đức ấy.

Bởi vậy khi Lâm Hòa Tây và Du Trùng đi về, mọi người rất thức thời, cho dù Lâm Hòa Tây chủ động lên tếng hỏi cũng không ai đi ké xe cậu về nhà.

Trác Nhất Ty nhìn theo bóng lưng họ xa dần, sau một hồi mất mát, anh ta lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm video của idol mình.

Trùng hợp sao hôm nay có phát trực tiếp đi thảm đỏ của một buổi lễ lớn, Giang Liễm cũng có trong danh sách khách mời, Trác Nhất Ty tìm theo đến địa chỉ phát trực tiếp.

Không ngờ anh ta cực may mắn, vừa vào xem đã thấy ngay hình ảnh MC phỏng vấn Giang Liễm trên thảm đỏ.

Trác Nhất Ty giơ điện thoại xem say sưa.

Theo sau Giang Liễm trên thảm đỏ cũng chính là mấy thành viên của WEEK hai năm trước.

Đây là lần đầu tiên bốn người cùng xuất hiện chung một khung hình trong năm nay.

MC hỏi: “Bốn người đã lâu không gặp, có điều gì muốn nói không?”

Trong màn hình, Minh Nhượng và Khưu Dực lần lượt chào hỏi với ba người còn lại.

Lâm Gia chỉ đáp, không chủ động nói gì.

Giang Liễm nói với Minh Nhượng và Khưu Dực: “Có thời gian thì đến nhà tôi ăn lẩu nhé.”

Cuối cùng MC đưa ra kết luận: “Xem ra qua hai năm, dẫu cho rất ít có thời gian gặp mặt nhưng tình cảm của mọi người vẫn rất tốt.”

Bình luận lập tức chạy ngang màn hình.

“Cuối cùng thì Sữa Dừa Nước Gừng cũng chung khung hình rồi, cô gái Sữa Gừng khóc lớn, Sữa Dừa Nước Gừng là thật hu hu hu!”

Ngay từ khi chương trình phát sóng, Trác Nhất Ty chính là fan only của Giang Liễm, bây giờ nhìn thấy fan CP làm loạn, anh ta tức giận gõ chữ trên màn hình.

“Fan CP tỉnh mộng đi, Sữa Dừa Nước Gừng đã BE tám trăm năm rồi.

Thiên hạ này ai mà không biết bọn họ chỉ có quan hệ đồng nghiệp giả dối chứ? Không thấy ban nãy anh tôi nói đến ăn lẩu chỉ mời mỗi Minh Nhượng và Khưu Dực thôi sao?”

Anh ta vừa nói ra câu này, lập tức có những bình luận khác phụ họa.

Dẫu vậy, sau đó mấy giây, có một bình luận mới từ góc nhìn khách quan rơi vào trong mắt anh ta.

“Fan Onl đừng nóng, mấy người đều nói Lâm Gia và Giang Liễm quan hệ không tốt.

Nhưng tôi thấy quan hệ của bọn họ quá tốt cho nên mới cố ý né tránh ấy.

Anh của mấy người chỉ hẹn mỗi Minh Nhượng và Khưu Dực, không hẹn Lâm Gia, chưa biết chừng anh mấy người đang ở chung với Lâm Gia, mỗi sáng tối đều nhìn mặt nhau, cùng nhau ăn lẩu cả trăm lần.

Bạn mắng tôi, tôi mắng bạn, hai anh em ngủ cùng nhau.”

Trác Nhất Ty sầm mặt thoát khỏi giao diện phát trực tiếp, lồng ngực phập phồng vì tức.

Khó lắm mới nhìn trúng một người thì người đó đã có bạn trai.

Idol theo đuổi bao lâu cũng có CP, chỉ có anh ta chẳng có gì.

Nghĩ đến đây, anh ta ngửa mặt uống sạch hết số rượu còn trong ly, vươn tay túm lấy người đi ngang trước mặt mình, hùng hổ quát:

– Ông đây muốn đổi tên!

Người bị chặn lại hoang mang:

– Cậu muốn đổi tên gì?

Im lặng mấy giây, Trác Nhất Ty mặt không cảm xúc:

– Từ hôm nay trở đi, Trác Nhất Ty tôi sẽ đổi tên thành Trác Ty..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio