Giấu Đi

chương 12: không mang theo quần áo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lỗi là do tôi tưởng hắn là bạn cậu,” ánh mắt người bạn kia lộ vẻ áy náy: “Thoạt nhìn tâm trạng hắn không tốt mấy, cậu có muốn đi ra xem một chút không?”

Du Trọng im lặng một lúc, vẫn để dao gọt trái cây xuống mép bồn rửa, rửa tay sạch sẽ, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

Nói về Lâm Hòa Tây, sau khi ra cửa hắn lập tức thay đổi sắc mặt bình thường, giống như người bình yên vô sự vứt khúc nhạc đệm vừa rồi ra sau gáy. Mặc dù hắn không chủ động mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không phải cố ý muốn lừa gạt Du Trọng. Vô duyên vô cớ bị đối phương mắng, tất nhiên cũng không muốn cứ như vậy rời đi, mà phải tìm cách hoặc ít hoặc nhiều gợi lên cảm giác đau lòng của đối phương.

Đi tới cửa ra vào vườn hoa sau thì hắn thiếu chút nữa đâm đầu vào cô gái cao gầy từ ngoài cửa bước vào. Đối phương rũ mắt, bước đi hơi vội, Lâm Hòa Tây kịp thời dừng lại đưa tay đỡ cô ta.

Đợi sau khi người trước mặt đứng vững, không đợi đối phương lấy lại tinh thần hắn đã buông hai tay ra trước, lùi về sai hai bước, cười trêu chọc nói: “Đây là vội đi đâu thế?”

Cô gái tóc ngắn nghe tiếng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt coi như quen thuộc, là vị bạn thân của Trần Dao.

Chạm đến đôi mắt biết cười của hắn thì cô ta luống cuống hoảng hốt, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, giọng bình thường nói: “Cậu đi lâu như vậy không quay lại, mấy cô kia bảo tôi đi xem thử.”

Cũng không nghi ngờ lời cô ta nói, Lâm Hòa Tây gật đầu với cô ta: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Cô gái tóc ngắn đứng im tại chỗ, chỉ mong hắn không nói lời nào.

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi có vẻ nghi ngờ: “Sao vậy?”

Cô gái đứng dưới ngọn đèn phía ngoài cửa, để lộ nụ cười căng thẳng mà trong veo nhìn hắn. Lâm Hòa Tây muốn mở miệng hỏi lại lần nữa, thì thấy đối phương âm thầm nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy hắn từ chỗ sáng bên cạnh cửa ra sau chỗ tối bên trong cánh cửa.

Nơi tối bóng đèn không thể chiếu vào nên ngăn cách hoàn toàn tầm mắt của mọi người ở vườn sau, mơ hồ đoán ra vài phần ý đồ của đối phương, Lâm Hòa Tây im lặng tựa vào cạnh tường không nhúc nhích.

Có lẽ bị hoàn cảnh nghề nghiệp ảnh hưởng, mấy người mẫu xe hơi tới chỗ này chơi đều rất phóng khoáng, cô gái tóc ngắn cầm tay hắn nghiêng người dựa vào, muốn ôm eo hắn.

Lâm Hòa Tây đúng lúc đưa tay chống đỡ giữa hai người, cản đối phương tiếp tục dựa sát hắn, giọng bình thản nói: “Có lời gì cứ nói thẳng đi, đừng dựa gần như vậy, tôi nghe rất rõ.”

Vẻ mặt cô gái giật mình, đứng nguyên tại chỗ không nghiêng về phía trước nữa, giọng rất nhẹ nhưng cũng rất bình tĩnh hỏi: “Cậu không thích à?”

Lâm Hòa Tây rất thẳng thắn đáp: “Tôi không thích.”

“Cậu không giống với những người đàn ông mà tôi biết, từ trước tới giờ bọn họ không từ chối chúng tôi chủ động tới gần.” Người mẫu cao gầy mà khêu gợi có chút hoang mang và luống cuống, “Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống giống như cậu. Nếu như tôi dùng sai cách hi vọng cậu bỏ qua cho. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi rất thích cậu, khuôn mặt và tính cách cậu cũng rất hợp với mẫu bạn trai lý tưởng của tôi.”

Cô ta thân mật từ trong ánh sáng mờ ảo ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”

Lâm Hòa Tây nở nụ cười, trong nụ cười lại không mang bất kỳ chút ác ý nào, “Tôi cảm thấy cô rất tốt.” Giọng hắn rất nhẹ, nhưng cũng kiên định đến mức không chừa lại một đường sống nào: “Nhưng rất xin lỗi, đối với cô tôi không có suy nghĩ gì về phương diện yêu đương.”

Mặt cô gái lộ vẻ thất vọng lui ra, “Được rồi, tôi biết rồi.”

Lâm Hòa Tây cũng không lên tiếng an ủi cô ta, im lặng nhìn đối phương rời đi.

Cho đến khi cô ta từ trong bóng tối nhấc chân bước qua cửa để đi về phía dưới ngọn đèn trong sân thì Lâm Hòa Tây mới mở miệng gọi cô ta: “Mặc dù tôi không có quyền can thiệp, nhưng mà,” hắn có chút thờ ơ: “Mấy người mà từ trước tới giờ không từ chối cô chủ động đến gần, bọn họ không đáng để cô gửi gắm tình cảm của mình.”

Cô gái sững sờ đứng im tại chỗ, chỉ một lát sát, cô ta đứng dưới ánh sáng, giương khuôn mặt tươi cười với hắn trong bóng tối.

Lâm Hòa Tây trở lại phòng khách tìm quần áo của mình, lại thấy Du Trọng ngồi trêи sofa ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

“Cậu có nhìn thấy quần áo của tôi không?” Lâm Hòa Tây tùy tiện hỏi, đầu cũng không ngẩng lên nhìn Du Trọng, rũ mắt quét tới quét lui trêи sofa.

Lại không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời, mặc dù chỉ có hai chữ: “Không thấy.”

Lâm Hòa Tây ngừng động tác nhìn, tầm mắt rơi trêи mặt Du Trọng, sau đó chậm rãi đi lướt tới vị trí trống bên cạnh đối phương. Hắn đi về phía Du Trọng, cố ý ngồi xuống sofa bên cạnh đối phương.

Du Trọng hiếm khi không dịch cách xa hắn, thậm chí còn nghiêng mặt qua nhìn hắn như có điều suy nghĩ.

Trong lòng Lâm Hòa Tây buồn bực không dứt, thầm nói lúc nãy ở trong phòng bếp có phải bộ dạng mình giả vờ diễn quá mức hay không. Nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi mà ôm ý tưởng thử dò hỏi, nên ghét sát mặt về phía Du Trọng thêm mấy phần, lười biếng ngáp hỏi: “Chừng nào chúng ta trở về khách sạn ngủ?”

Du Trọng động tác cực nhanh giơ tay lên, đưa điện thoại chống lên gương mặt hắn, cản hắn dựa sát vào, không chút khách khí nào cảnh cáo: “Cách xa tôi một chút.”

Lâm Hòa Tây hiếm khi thành thật gật đầu, ưỡn thẳng người lùi ra ngoài.

Du Trọng thả cái tay cầm điện thoại xuống.

Lại thấy Lâm Hòa Tây nghiêng đầu ngã về phía vai cậu.

Vẻ mặt Du Trọng tức giận đỡ đầu hắn lên, mắt lại liếc thấy vì đối phương không mặc áo nên đôi tay trắng nõn lộ trong không khí, lặng yên không một tiếng động vòng ra đằng sau hắn, cuối cùng trắng trợn thò tay ngang qua một bên eo cậu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ôm eo cậu.

Trán mơ hồ nổi gân xanh, Du Trọng dùng lực giữ cổ tay hắn đẩy người ra.

Lâm Hòa Tây theo quán tính ngã ngửa ra đằng sau, sau khi ổn định thân thể vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu: “Tôi chỉ muốn lấy cái áo thôi mà.”

Du Trọng từ trêи ghế đứng dậy, không chút nào tin lời giải thích vụng về kia, xoay lại giọng âm u nặng nề nói với hắn: “Nếu cậu biết bảo người khác không nên tùy tiện ôm ôm ấp ấp với cậu, thì sao không biết tự nhắc nhở mình là cũng không nên tùy tiện ôm ôm ấp ấp người khác?”

Lâm Hòa Tây hơi sửng sốt, ngay sao đó kịp phản ứng: “Cậu thấy?”

“Chẳng phải cậu cố ý diễn cho tôi xem sao? Cậu biết tôi sẽ ra tới cho nên vẫn chờ ở đó.” Vẻ mặt Du Trọng châm chọc, ánh mắt sắc bén: “Nếu cậu đã phí hết tâm tư diễn thì sao tôi lại không cổ vũ? Lời kịch không tệ, đáng tiếc người diễn kịch lại không được đặc sắc cho lắm.”

Nói xong không ở lại thêm dù chỉ một giây, cậu xoay người sải bước rời đi.

Để lại một mình Lâm Hòa Tây ngồi trêи sofa, một hồi lâu sau mới đưa tay cầm T-shirt nhăn nhúm trong góc, xách lên rũ rũ, bộ mặt buồn cười nói thầm: “Tôi thật sự chỉ muốn lấy cái áo.”

Gần mười giờ, họ từ biệt thự lên đường tới khách sạn. Phòng thì đã đặt trước, tổng cộng đặt năm phòng. Du Trọng và Chu Huyên ở riêng phòng của mình, còn sáu người thì ở hai người một phòng, bây giờ lại dư ra một người, vốn muốn bảo Lâm Hòa Tây tới quầy lễ tân tự đặt một phòng cho mình.

Nhưng khách sạn gần nơi thi đấu, người vùng khác tới đây xem thi đấu lại chẳng muốn đi suốt đêm về nhà, phần lớn đều ở trong khách sạn này. Cho nên ngay từ tuần trước, vào ngày thi đấu khách sạn đã full phòng.

Năm phòng chỉ có thể một lần nữa tiến hành bố trí lại, Du Trọng thì một mình một phòng, Chu Huyên và Lâm Đồng một phòng, Lâm Hòa Tây và Dương Quyển một phòng, còn bốn người còn lại tự tiến hành ghép ở.

Sau khi trở về phòng, Lâm Hòa Tây mới nhớ ra mình không mang quần áo tắm rửa. Tháng chín mùa hè nóng bức không giống như mùa xuân mùa thu hoặc là mùa đông, mùa thời tiết mát mẻ, lúc đi ra ngoài qua đêm không thay quần áo thì vẫn có thể chịu được, còn trong mùa hè nóng bức mồ hôi động tý là chảy, không thay quần áo thì không được.

Quần áo mùa hè mỏng không chiếm diện tích, trong ba lô của Dương Quyển có mang theo quần áo dự bị, nhưng vì Lâm Hòa Tây cao hơn cậu ta nên không mặc được. Ngoài Dương Quyển trong bảy người còn lại, chiều cao và dáng người tương tự hắn hoặc cao to hơn hắn có chừng hai ba người.

Lâm Hòa Tây nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho ra đáp án không chút nào bất ngờ khiến người ta không biết nên khóc hay cười, trong những người này, ngược lại hắn quen nhất là Du Trọng người mà có quan hệ không tốt với hắn nhất. Cũng bởi vì quan hệ giữa hắn và đối phương tương đối kém, nên mặc dù hắn đi cũng chưa chắc có thể mượn được quần áo.

Hơn nữa, mấy tiếng trước hắn vừa chọc đối phương không vui, rất có khả năng là tay không một chuyến.

Thành công hay thất bại đều mở một nửa khả năng, lưỡng lự giữa đi và không đi mấy lần, cuối cùng hắn kéo Dương Quyển đang ngồi bên giường đối diện cúi đầu lấy quần áo, cầm lấy ba lô từ trong tay đối phương rồi ôm chặt, cười nháy mắt nói với hắn: “Nếu như tiếp theo cậu lấy trong ba lô ra là áo, thì tôi không đi. Nếu cậu lấy ra là quần, thì tôi sẽ đi. Cậu thấy thế nào?”

Dương Quyển ngẩng đầu lên, bộ dạng mờ mịt không hiểu tình hình, “Cái gì?”

“Không có gì?” Nụ cười của Lâm Hòa Tây càng sâu hơn: “Cậu nhắm mắt lại đi.”

Dương Quyển ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lâm Hòa Tây đưa ba lô tới cạnh tay cậu ta, bản thân cũng nhắm hai mắt lại: “Bây giờ cậu đưa tay cầm một thứ trong ba lô ra.”

Dương Quyển làm theo lời hắn, sau đó mở mắt ra.

Thấy rõ trong tay mình cầm thứ đồ gì đó thì mặt cậu ta nóng lên.

Lâm Hòa Tây cũng mở hai mắt ra, nhướng mày như có điều suy nghĩ nhìn thứ đồ trong tay cậu ta.

Cầm thứ đồ trong tay nhét lại vào trong ba lô, Dương Quyển lắp bắp mở miệng: “Vậy cậu muốn đi hay là không đi?”

“Đi.” Lâm Hòa Tây hơi cong môi, từ bên giường chậm rãi đứng lên: “Qυầи ɭót cũng là quần, tôi dĩ nhiên muốn đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio