Sắc mặt Du Trọng gần như xanh mét, nhưng cũng không tiện phát tác.
Bắt gặp động tác giơ tay lên lau mặt của đối phương thì cơn tức trong lòng cậu càng sâu thêm. Trong lúc nhất thời không biết là nên tức mình quá sơ suất, hay là nên tức bộ dạng Lâm Hòa Tây chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Cậu nặng mặt thu cần câu, chú ý động tác trêи tay cậu, Lâm Hòa Tây cười híp mắt mở miệng nói: “Đây là muốn về?”
Du Trọng cười lạnh một tiếng hỏi: “Nhiêu đây chẳng lẽ còn không đủ cho cậu ăn?”
Lâm Hòa Tây cũng không giận, cúi đầu liếc nhìn bức trêи tay.
Chỉ là một bản phác thảo hoàn chỉnh bằng bút chì, thậm chí còn chưa kịp tô màu. Nhưng những người quen của Du Trọng đều có thể nhận ra, bất kể là đường nét gương mặt của người trong bức tranh, hay là nét quyến rũ trêи mặt của người trong bức tranh, cũng đều giống bản thân Du Trọng bảy tám phần.
Chỉ có một điều lạ duy nhất đó chính là, thay vì nói tác giả đang vẽ thần thái chăm chú lúc câu cá của Du Trọng, không bằng nói thật ra đối phương đang vẽ bộ dạng Du Trọng mím chặt môi mặt mũi căng cứng lạnh như băng lúc nổi giận.
Lâm Hòa Tây giơ bức tranh ngang mặt Du Trọng, ánh mắt nghiêm túc cẩn thận so sánh, đột nhiên mỉm cười: “Vẽ rất giống, giống khi cậu tức giận như đúc.”
Du Trọng nghe vậy hơi giật mình, ngay sau đó mới chú ý vẻ mặt của người trong bức tranh có gì đó không đúng. Trong lòng cậu nhất thời thấy lạ, khi nhớ lại khuôn mặt của người đưa bức tranh, mình cũng không nhận ra người nọ.
Gập ngón tay gãy nhẹ bức tranh, Lâm Hòa Tây thờ ơ nhướng mắt, “Bức này là người vừa nãy vẽ đấy à?”
Du Trọng nghe vậy, giống như đang nghe chuyện cười, khẽ nhướng mày, “Không phải cô ta vẽ, chẳng lẽ còn có thể là cậu vẽ à?”
Lâm Hòa Tây từ chối cho ý kiến, chỉ cười khẽ một tiếng, trả bức tranh lại cho cậu: “Vậy cậu giữ cho kỹ, vẽ không tệ.”
Du Trọng nhận lấy bức tranh, thờ ơ liếc hắn một cái: “Năng lực chuyên môn học sinh khoa mỹ thuật, còn cần cậu phán xét sao?”
Lâm Hòa Tây nghe vậy dừng một chút, nhưng cũng không mở miệng cãi lại, mà không chút để ý cười phụ họa: “Ừ, cậu nói đúng, đúng là không cần một người không chuyên nghiệp như tôi phán xét.”
Du Trọng không nói thêm gì nữa, mà rũ mắt xuống, khẽ cau mày nhìn bức vẽ trong tay tựa như đang đối diện với thứ gì phiền phức lắm.
“Sao vậy?”Lâm Hòa Tây theo ánh mắt cậu nhìn sang: “Cậu không muốn nhận à?”
Du Trọng nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Tại sao phải nhận?”
Lâm Hòa Tây kinh ngạc một giây, sau đó giọng mang theo ý cười nói: “Bộ dạng này của cậu, coi như là dáng vừa cao vừa đẹp trai, sẽ không thể không tìm được bạn gái.”
Du Trọng nói: “Liên quan gì tới cậu.”
Suy nghĩ một chút đúng là có lý, chuyện này quả thật không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Lâm Hòa Tây không lên tiếng trêu chọc nữa, xoay người đi xuống sườn dốc, khom lưng nhặt hòn đá đè trêи vợt lưới đặt bên hồ.
Giọng Du Trọng từ trêи sườn dốc vang lên: “Cậu lên cầm ghế đi, vợt lưới tôi tự cầm.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây chợt khựng lại, xoay người nhấc chân bước lên sườn dốc, thuận tay nhấc ghế gấp lên. Lúc đứng dậy đã nhìn thấy, Du Trọng đã xách vợt lưới từ dưới hồ lên, trong lưới chứa gần chục con cá trọng lượng không phải là nhẹ.
Mấy con cá kia là giống tự nhiên nên hắn không biết cái gì, một tay xách ghế gấp, nhẹ nhàng đi theo Du Trọng cùng quay về. Trong lòng Lâm Hòa Tây khá tiếc nuối nghĩ, hắn quyết định thu hồi lời nói Du Trọng không thể không tìm được bạn gái, nếu đối phương không phải là thẳng nam trăm phần trăm, trước mắt hắn cảm thấy tìm Du Trọng làm bạn trai, thật ra thì cũng là một ý rất hay.
Người đưa bức tranh và cả giá vẽ bên hồ cũng đã biến mất, cuối cùng Du Trọng vẫn mang tranh về, đút vào trong ba lô.
Thời gian gần tối, mặt trời trêи bầu trời trong rừng từ từ ngã về tây.
Thầy dạy môn tự chọn dẫn đám học sinh đi hái rau dại đã quay về, thông báo mọi người bắt đầu hạ trại tại chỗ.
Du Trọng cầm ba lều đặt xuống bãi đất trống, ngẩng đầu nhìn năm người còn lại: “Hai người ngủ một lều, tự mình dựng đi.”
Chu Huyên mở miệng đầu tiên: “Tôi ngủ với Du Trọng.”
Triệu Độ theo sát phía sau: “Tôi cùng Dương Quyển.”
Một nam sinh còn lại tên là Trần Tuyển khẽ cau mày, thể hiện không chấp nhận chia như vậy: “Tôi không muốn ngủ với cậu ta.”
Người trong miệng đối phương, dĩ nhiên là Lâm Hòa Tây không thể nghi ngờ. Nghe Trần Tuyển nói như vậy, hắn cũng chỉ hơi nhíu mày, đối với chuyện này tập mãi thành thói quen.
“Cậu không chấp nhận cũng không còn cách nào khác.” Giọng Chu Huyên bình thường: “Cậu chỉ có hai lựa chọn, ngủ cùng hắn, hoặc là không ngủ.”
Trần Tuyển không mấy vui vẻ: “Cắm trại dã ngoại là tính thành tích tập thể, bây giờ tôi đi thì các cậu không lấy được điểm hợp tác tập thể.”
Hai bên giằng co, Dương Quyển nhìn Lâm Hòa Tây, lại nhìn qua Triệu Độ, cuối cùng chủ động đứng ra nói: “Vậy thì tôi và Lâm Hòa Tây ngủ với nhau.”
Lúc này sắc mặt Trần Tuyển mới hơi bớt giận.
Mặc dù Triệu Độ không bằng lòng mấy, cuối cùng vẫn phải chấp nhận kết quả chia tổ này.
Sau người bắt đầu chia công việc dựng lều. Du Trọng và Chu Huyên dựng lều ở giữa, lều của Triệu Độ và Trần Tuyển thì dựng phía bên trái, còn lại lều của Lâm Hòa Tây và Dương Quyển thì dựng phía bên phải. Bên cạnh lều bọn họ là lều của những tổ khác.
Sau khi dựng lều xong, mấy người nhóm lửa ở bãi đất trống đằng trước theo phương pháp lý thuyết trêи lớp, sau đó lấy công cụ trong ba lô ra, bắt đầu xử lý cá ngay tại chỗ. Cá của Du Trọng và Chu Huyên câu lên cộng lại được mười mấy con, bọn họ lại chia gần chục con cho các tổ khác.
Dương Quyên và Triệu Độ định nấu canh rau dại, hai người ngồi chồm hổm một bên dùng nước suối rửa rau. Du Trọng lấy dao kéo ra, trực tiếp lướt qua Chu đại thiếu gia chưa từng vào bếp, hỏi hai người còn lại: “Các cậu ai xử lý cá? Tới giúp tôi.”
Có lẽ gương mặt của Lâm Hòa Tây có tính lừa gạt quá cao, hoặc có thể hình tượng Lâm Hòa Tây để lại chỗ cậu là, từ trước tới giờ làm gì cũng sai và chơi bời lêu lổng, Du Trọng đưa mắt nhìn Trần Tuyển trước.
Người nọ vẻ mặt lúng túng lắc đầu một cái, “Tôi không biết làm.”
Du Trọng thu hồi tầm mắt, thậm chí trực tiếp bỏ ý định hỏi Lâm Hòa Tây, xoay người qua chỗ vợt lưới bắt cá.
Lâm Hòa Tây bất chợt gọi câu, dù bận mà vẫn ung dung đứng tại chỗ nhìn cậu: “Sao cậu chỉ hỏi cậu ta mà không hỏi tôi?”
Du Trọng hỏi: “Cậu sẽ làm à?”
Lâm Hòa Tây đáp: “Tôi sẽ.”
Nâng hai mắt nhìn hắn, trêи mặt Du Trọng xẹt qua vẻ nghi ngờ: “Cậu thật sự sẽ làm?”
Lâm Hòa Tây xắn ống tay áo lên cao, lấy dao kéo trong tay cậu, từ từ cong môi nói: “Thật hay giả, xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Sự thật chứng minh, Lâm Hòa Tây hiếm khi nói thật trước mặt cậu.
Nhìn đối phương thủ pháp thuần thục xẻ cá trêи lưng, dọn dẹp sạch sẽ nội tạng trong bụng cá, bên ngoài không chút nào che giấu vẻ mặt đắc ý của mình, Du Trọng híp mắt nhìn có điều suy nghĩ. Hình như từ ngày bắt gặp đối phương cho mèo ăn trong hẻm nhỏ kia, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây lại khiến cậu sinh lòng kinh ngạc.
Rõ ràng cái miệng đó toàn nói dối, cách cư xử không nghiêm túc lại tùy ý, người cà lơ phất phơ mà lại thích làm bộ làm tịch, thế mà Du Trọng lại cảm nhận rõ ràng, thật ra có chút khác thường.
Giống như đã tách khỏi những lời đồn đãi kia, tách ra khỏi ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu, người trước mắt này, có lẽ đang dần bộc lộ với cậu, núp dưới lời đồn đãi kia là một bộ mặt khác mà mọi người không biết.
Nghi ngờ tính xác thực và độ tin cậy về những lời đồn kia lại lần nữa dâng lên, Du Trọng không hề báo trước mở miệng: “Bọn họ nói là thật hay giả?”
Động tác trêи tay Lâm Hòa Tây chợt dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu: “Cậu nói gì?”
Đối phương lặp lại lần nữa: “Mấy lời đồn đãi trong trường truyền ra, là thật hay giả?”
Lâm Hòa Tây bất ngờ, sững sờ tại chỗ không nói gì.
Chỉ một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần, cong môi cười một tiếng, nhưng cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cậu: “Cậu rất quan tâm chúng là thật hay giả?”
Tròng mắt đen nhánh thâm thúy của Du Trọng nhìn hắn: “Cậu không muốn nói? Tại sao?” Cậu nghĩ ngợi một giây, rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó: “Là vì mẹ Lâm Đồng?”
Lâm Hòa Tây mím môi không nói. Chưa bao giờ bị bất kỳ ai tìm tòi nghiên cứu truy hỏi đến cùng ý nghĩ sâu trong nội tâm mình như thế này, đầu tiên hắn cảm thấy mình đúng là không biết nên làm thế nào.
“Nói cách khác, mấy tin đồn trong trường, cũng giống như trước đây cậu từng nói,” Du Trọng không phải người ngu, còn ý đồ của Lâm Hòa Tây cũng không khó đoán, “Chẳng qua là cậu giả dối ngụy trang để đối phó với mẹ Lâm Đồng.”
Theo bản năng không muốn phơi bày hết tất cả nội tâm của mình trước mặt đối phương, Lâm Hòa Tây giương đôi mắt nhìn không thấy đáy, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua, không có gió làm sao có sóng và không có lửa làm sao có khói sao?”
Du Trọng thừa nhận: “Thật sự tôi từng nghĩ như vậy, nhưng đó là trước khi bắt gặp cậu cho mèo ăn ở trong ngõ hẻm.”
“Từ trước tới giờ lời đồn đều là thật trong giả dối và nửa thật nửa giả, nhưng đánh bừa mà trúng bị cậu gặp phải cái giả mà thôi.” Lâm Hòa Tây nhẹ giọng thì thầm, nhưng vẫn không chịu lùi bước: “Lúc học trung học thường đánh nhau là thật, cùng bọn Ninh Nam tới quán bar để chơi là thật, không tham gia thi tốt nghiệp trung học mà đi cửa sau lên đại học cũng là thật, còn có –“
Du Trọng nói: “Còn gì nữa?”
Ánh mắt rơi xuống bao tay đầy máu và nội tạng cá, Lâm Hòa Tây nhất thời ngừng lại.
“Như vậy.” Giọng Du Trọng trầm thấp nói tiếp: “Trừ những chuyện này là thật, những thứ khác đều là giả.”
Lâm Hòa Tây sững sờ ngẩng đầu.
Du Trọng tiếp tục nói thay hắn: “Thường xuyên thuê phòng cùng người khác là giả, ăn ngang nói ngược ỷ thế hϊế͙p͙ người là giả, từng ngủ với hơn phân nửa sinh viên khoa biểu diễn cũng là giả, nam nữ không kị đưa tới cửa đều muốn cũng là –“
Giật mình bị đối phương dắt mũi, Lâm Hòa Tây cau mày cắt ngang lời cậu, “Đợi một chút.”
Du Trọng giương mí mắt nhìn về phía hắn.
Lâm Hòa Tây đã tỉnh táo lại, sắc mặt không đổi bước về phía cậu, cắn từng chữ rõ ràng thì thầm khạc ra một câu: “Trong lời cậu nói, có một câu là sai.”
Du Trọng hỏi: “Câu nào sai?”
“Câu cuối cùng là sai.” Lâm Hòa Tây nghiêng người dựa sát vào má cậu, giọng mập mờ lại đa tình: “Nam nữ không kị là thật, ví dụ như bộ dạng như cậu, tôi rất thích.”
Du Trọng chợt lâm vào im lặng.
Một giây sau, cậu giận dữ cắn răng nói: “Lâm Hòa Tây, bao tay cậu cọ vào người tôi.”