Hai người từ phòng y tế của trường ra ngoài, đi thẳng vào trong phố đại học ăn cơm tối.
Trên đường đi, Du Trọng gọi điện cho Chu Huyên, nói tạm thời có chút việc, không thể tới liên hoan ca hát được.
Khiến cậu kinh ngạc chính là, đối phương thế mà không truy đến cùng, chỉ khẽ cười khúc khích trong điện thoại một tiếng: “Tôi biết mà.”
Du Trọng không hiểu nhíu mày, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Hòa Tây lấy điện thoại ra xem đồng hồ, “Năm giờ ăn cơm tối có sớm quá không?”
“Bây giờ không ăn thì không có thời gian ăn đâu.” Giọng Du Trọng bâng quơ, “Hay là nói, cậu muốn ra bờ biển hóng gió ăn cơm dã ngoại?”
Lâm Hòa Tây không nói thêm gì.
Họ đi tới khu ẩm thực đông đúc bên cạnh, gặp mấy sinh viên đang phát tờ rơi dọc đường.
Du Trọng nhận đưa mắt xem qua, gấp lại muốn ném vào thùng rác.
Mơ hồ nhìn thoáng qua vài chữ, Lâm Hòa Tây hỏi: “Tờ rơi gì vậy?”
Du Trọng đưa tờ giấy quảng cáo cho hắn xem.
Nội dung tờ rơi không phải là hoạt động của tiệm nào đó mới khai trương được giảm giá, cũng không phải là hoạt động quảng bá cho các lớp đào tạo, mà là hoạt động của mấy trường đại học mỹ thuật xung quanh liên kết tổ chức cuộc thi vẽ tranh, vừa vặn thời gian gửi bản thảo diễn ra trong thời gian này.
Ánh mắt lướt xuống phần yêu cầu bản thảo phía dưới cùng, theo bản năng Lâm Hòa Tây nhìn lâu hơn.
Nhận ra tầm mắt đối phương dừng lại hơi lâu, Du Trọng thờ ơ hỏi: “Cậu có hứng thú à?”
Lâm Hòa Tây không trả lời ngay, mà chậm rãi gấp tờ giấy trong tay, lướt qua Du Trọng ném nó vào trong thùng rác, sau đó mới nói: “Không.”
Du Trọng khẽ cong môi, đột nhiên tựa như nhớ ra điều gì đó, nghiêng mắt qua nhìn hắn, “Chừng nào cậu vẽ xong? Trong năm nay tôi có thể nhận được nó không?”
Nghe ra vẻ chế nhạo trong lời nói của đối phương, Lâm Hòa Tây khẽ cười, nói: “Mai tôi sẽ đưa cho cậu.”
Du Trọng nghĩ ngợi một giây, chủ động nhắc nhở hắn, nói: “Chiều mai tôi không có tiết.”
Lâm Hòa Tây thuận theo lời cậu, nói: “Vậy thì tối nay đưa cho cậu.” Hai người ăn cơm ở nhà hàng nhỏ bên cạnh xong, sau đó trở về tiểu khu thành Nam lấy xe của Du Trọng.
Suy tính tới khoảng thời gian đi về, Du Trọng không dẫn hắn tới bãi biển địa phương, mà lái xe tới con đập ngắm cảnh nổi tiếng trong thành phố.
Họ từ ngoài thành phố đại học trực tiếp đi lên đường cao tốc vòng quanh thành phố, chiều tối đường cao tốc không bị kẹt xe, Lâm Hòa Tây ngồi bên vị trái ghế lái phụ, mặt chống lên cửa kính ngắm mặt trời lặn xuống nhanh chóng nơi chân trời và ánh trời chiều ngoài cửa sổ.
Du Trọng đưa tay mở radio, chọn kênh âm nhạc.
Âm hưởng của những bản tình ca nhẹ nhàng phổ biến hiện nay chậm rãi phát ra, Lâm Hòa Tây nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt từ trước xe không tự chủ quét qua gò má Du Trọng đang lái xe, thậm chí có sự say mê trong khoảnh khắc.
Sau đó nghe đối phương nói, “Không bị kẹt xe mới có thể tới trước lúc trời tối.”
Bị Du Trọng đột nhiên thức tỉnh, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục bình thường, hắn ngửa ra sau dựa vào trong thành ghế, biểu cảm thờ ơ mở miệng nói: “Thật sao?”
Nửa tiếng sau, họ bị chặn lại trên đường cao tốc.
Phía trước có một chiếc xe chuyển làn không bật đèn xinhan, va quẹt với xe khác đang trong quá trình lưu thông, gây nên vụ tai nạn nhỏ.
Người trên xe không thương vong, chiếc xe chắn ngang giữa đường không cách nào di chuyển, chỉ có thể chờ người có trách nhiệm liên quan tới xử lý.
Tất cả các phương tiện phía sau chiếc xe xảy ra tai nạn đều phải bắt buộc dừng lại, người xung quanh lục tục từ trên xe bước xuống, Du Trọng cởi dây thắt an toàn ra, mở cửa xuống xe thăm dò tình hình.
Lâm Hòa Tây ngồi trong xe, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Lúc đang phối hợp với đồng đội, bên trai vang lên tiếng mở chốt cửa xe.
Hắn từ trên điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn Du Trọng trở lại ngồi vào xe.
Du Trọng nói: “Còn phải đợi nửa tiếng nữa.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, quơ quơ điện thoại trong tay, “Trò chơi đôi này có chơi không?”
Du Trọng cầm điện thoại đặt trong kệ trống lên, “Chơi.”
Trong quá trình vào trò chơi, mắt thấy cấp bậc của Du Trọng trong trò chơi cũng không thấp, Lâm Hòa Tây hỏi: “Cậu chơi trò chơi thế nào?”
Du Trọng liếc hắn một cái, cười hừ nói: “Dẫn cậu nằm thắng cũng không thành vấn đề.”
Lâm Hòa Tây nghi ngơ ngước mắt: “Thật?”
Mặt Du Trọng không đổi sắc: “Không tin có thể thử một lần.”
Lâm Hòa Tây quả thật nghe lời cậu nói, không mua trang bị cho mình nữa, cà lơ phất phơ đi theo sau nhân vật trò chơi của Du Trọng, từ khu nhà hoang dã lên tới thành phố.
Có vị đồng đội cùng phe lúc này lập tức nóng nảy chú thích mắng mỏ.
Du Trọng đáp lại: “Tôi trông cậu ấy, sẽ không bị bắt.”
Đồng đội tỏ ý xì mũi coi thường.
Vậy mà mười phút sau, những người khác cùng đội với người kia đã lìa đầu nhiều lần, Lâm Hòa Tây vẫn nguyên vẹn như cũ đi theo sát nhân vật trong trò chơi của Du Trọng.
Nhìn lại số đầu người Du Trọng thu về, mặt đồng đội mở đường hồi nãy lập tức biến sắc, biết co biết duỗi lấy lòng Du Trọng bên trong trò chơi.
Du Trọng không để ý đến.
Đối phương vẫn như cũ không buông tha, lại chuyển trọng tâm sang Lâm Hòa Tây, giọng không tự nhiên hỏi: “Người anh em, cậu kéo bà xã lên điểm à?”
Du Trọng không đeo tai nghe, lời của đối phương vang lên rõ ràng trong xe, hai người đều sửng sốt.
Chờ thêm hai giây không thấy ai trả lời, người nọ lại nghi ngờ mở miệng: “Người anh em, tôi thấy cấp của bà xã cậu không thấp, không phải cậu được dẫn lên đấy chứ.”
Hiển nhiên càng tin tưởng suy đoán của mình không sai, cậu ta kính nể nói: “Người anh em lợi hại quá, chúng ta thêm bạn nhé.”
Vẻ mặt Du Trọng như thường, đang muốn mở miệng giải thích.
Lâm Hòa Tây lại giành trước cậu, hơi bất mãn mở miệng nói: “Cấp là tôi tự đánh lên nhá.”
Nghe giọng hắn, nhân vật trong trò chơi của vị đồng đội kia đột nhiên đứng im trên đất.
Nghĩ tới sau khi Lâm Hòa Tây mở miệng, có lẽ đối phương sẽ hiểu, Du Trọng cũng bỏ suy nghĩ giải thích.
Một giây sau, giọng người nọ ba phần kính sợ bảy phần hoảng hốt từ trong di động truyền tới, “Thất kính thất kính, thì ra là bạn trai.”
Sắc mặt Du Trọng hơi cứng lại.
Lâm Hòa Tây cũng cứng họng.
Đối phương lại nhanh chóng mở miệng, lời này cũng là nói với Lâm Hòa Tây, “Người anh em nhỏ này, gọi ông xã cậu thêm bạn với tôi đi.”
Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn Du Trọng một cái.
Sắc mặt người sau hơi đen, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Hòa Tây lặng lẽ quan sát cậu một lát, không thấy cậu có điềm báo muốn nổi giận, trong lòng nhất thời nổi lên ý đùa giỡn, cúi đầu đánh một hàng chữ -
Ông xã, có người muốn cùng cậu thêm bạn kìa.
Sau đó ấn gửi đi.
Trong kênh trò chuyện trống rỗng nhảy ra biệt ngữ Lâm Hòa Tây gửi, người cầm vũ khí dọn đường trong trò chơi đứng im tại chỗ, Du Trọng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đang không thể kiềm chế được cong môi lên bên cạnh.
(Biệt ngữ là thuật ngữ chuyên ngành liên quan đến một lĩnh vực hoặc lĩnh vực hoạt động cụ thể.
Biệt ngữ thường được sử dụng trong một ngữ cảnh giao tiếp cụ thể)
Thấy ánh mắt cậu lia tới, Lâm Hòa Tây cũng ngẩng mặt lên theo, vẻ mặt bình tĩnh mà vô tội nhìn cậu, “Là cậu ta hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, chứ tôi đâu nói gì.”
Thấy bộ dáng hắn không biết hối cải, vẻ mặt Du Trọng không tốt, sau khi khóa màn hình điện ném vào vào hộc trống trên bệ xe, từ trong ghế lái nghiêng người về phía hắn, duỗi tay chống vào cửa kính xe bên phía ghế lái phụ, vây hắn vào giữa hai khuỷu tay, cười như không cười, nói: “Cậu dám gõ chữ trong trò chơi, chi bằng bây giờ cũng mở miệng gọi cho tôi nghe thử?”
Đôi Lâm Hòa Tây khẽ nhấp nháy, vẻ hoang mang trên mặt không chút nào giống đang giả vờ: “Gọi gì?”
Du Trọng đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, không chút nào khách khí nói: “Đừng giả ngốc.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây cực kỳ thành khẩn, “Tôi không giả ngốc.” Trong mắt hắn thậm chí dâng lên ý cười nhàn nhạt, giọng hơi ranh mãnh, nói theo ý tuân thủ nguyên tắc chặt chẽ không thể chỉ cho mình Du Trọng chiếm lợi thế, “Cậu nói cho tôi biết trước, gọi là gì, tôi nhất định sẽ gọi.”
Du Trọng lộ vẻ không vui, ánh mắt không tự chủ hướng về đôi môi đóng mở liên tục của hắn, “Cậu còn giả ngốc, tôi sẽ -“
Ý cười của Lâm Hòa Tây không giảm, không chút hoang mang cắt ngang lời cậu, “Chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi à?”
Du Trọng ngẩn ra, chợt ngừng nói, cố gắng ép mình thu hồi tầm mắt trên đôi môi Lâm Hòa Tây, vẻ mặt nặng nề ngồi ngay ngắn lại.
Cậu cảm thấy có lẽ mình điên mất rồi, thế mà muốn hôn cái miệng lải nhải không ngừng của Lâm Hòa Tây.
Dòng xe ùn tắc cuối cùng di chuyển được.
Hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình, Du Trọng khởi động đi theo.
Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Vì hai người treo máy quá lâu, trò chơi đã kết thúc, trò chơi quay lại giao diện phòng chờ.
Nhớ lại dòng biệt ngữ mình gửi trong trò chơi, hậu tri hậu giác trên mặt hắn hơi nóng lên.
Hắn nhắm mắt dựa vào ghế một lúc rồi ngủ say mất.
Lúc mở mắt, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, xe đang ở trạng thái đứng im, trong radio vẫn đang chầm chậm phát ca khúc không biết tên, bên ghế tài xế không một bóng người.
Lâm Hòa Tây ngồi thẳng người nhìn về trước xe, bên ngoài kính chắn gió là bãi đỗ xe vừa yên tĩnh vừa trống trải của khu ngắm cảnh trên đập.
Hắn hạ cửa kính bên cạnh xuống.
Gió biển ướt át mát mẻ kèm theo vị mặn thổi vào mặt, tiếng sóng biển dâng trào vỗ vào đá ngầm dưới bầu trời đêm lọt vào trong tai, giọng ngâm nga nhẹ nhàng của ca sĩ trong radio bị cuốn vào trong không trung.
Tất cả cảm xúc trở nên vừa bình yên vừa lặng lẽ.
Kéo chiếc mũ áo hoodie lên đỉnh đầu, điều chỉnh loa lên mức to nhất, Lâm Hòa Tây đẩy cửa xe bước xuống.
Cả khu ngắm cảnh chỉ có xe họ đỗ, đầu xe hướng ra ngoài đuôi xe quay vào trong, đang đỗ ở khu đỗ xe trên đập, cốp sau ở trạng thái bị người ta mở ra.
Lâm Hòa Tây đi vòng ra sau đuôi xe, thấy Du Trọng nâng một chân lên, vẻ mặt lười biếng ngồi trên cốp sau, cánh tay tùy ý gác trên đầu gối, đầu ngón tay cầm một lon bia đã khui ra.
Hắn giẫm lên tiếng sóng biển của bờ đập trước mắt đi lên tới, ngồi xuống bên cạnh Du Trọng, mượn ánh trăng mờ chiếu xuống mặt biển, bắt đầu ngắm thủy triều nhấp nhô trong đêm.
Du Trọng nghiêng đầu liếc hắn một cái, một tay xách áo khoác để bên cạnh ném cho hắn, “Trong xe thừa áo khoác, nhiệt độ ban đêm rất thấp.”
Lâm Hòa Tây không chút khách khí với cậu, mở áo khoác mặc bên ngoài áo hoodie, trong ngực lại hơi trầm xuống.
Du Trọng ném sang một lon bia.
Lâm Hòa Tây cầm nó trong lòng bàn tay, giật nắp trên đầu, “Tại sao không gọi tôi tỉnh dậy?”
Du Trọng nhướng nhướng mày, “Cậu ngủ say quá.”
Lâm Hòa Tây không hỏi gì thêm, ngửa đầu uống một ngụm bia.
Chất lỏng hơi lạnh chảy xuống giữa cổ hỏng, mùi bia nhàn nhạt tràn ra qua kẽ răng.
Dưới ánh trăng, thủy triều nơi xa xa cuộn lên cao rồi hạ xuống thấp, gió biển ướt át nhẹ nhàng thổi qua mặt và mũi.
Radio bên trong xe bắt đầu chuyển bài hát, khúc dạo đầu thâm tình mà du dương phát ra, giọng ca sĩ nam trầm thấp khàn khàn có từ tính từ trong gió truyền tới.
Lâm Hòa Tây hơi ngửa mặt lên, nhắm mắt lại hỏi: “Đây là bài gì?”
Du Trọng thấp giọng nói: “Không biết.”
Lâm Hòa Tây mở mắt, quên mình vẫn đang ngồi trước cốp xe, tay cầm bia đứng lên.
Du Trọng nhanh tay lẹ mắt, giơ tay lên chống đỡ nóc cốp sau, đầu Lâm Hòa Tây đụng vào lòng bàn tay cậu, bia trong tay bị lắc dữ dội, từ miệng lon chảy ra ngoài.
Mùi bia ngập tràn trong không khí, quanh quẩn ở chóp mũi.
Lâm Hòa Tây cúi người lướt qua Du Trọng, đặt lon bia ở nơi bằng phẳng trong cốp sau, lùi về để đứng lên thì đỉnh đầu lại chạm vào lòng bàn tay Du Trọng duỗi ra chưa thu về.
Hắn tức giận rũ mắt, vội vàng không kịp chuẩn bị rơi vào trong đôi mắt đen nhanh cười như không cười của Du Trọng.
Lâm Hòa Tây giật mình đứng tại chỗ.
Tay Du Trọng đè đầu hắn, ấn đầu hắn xuống thấp.
Lâm Hòa Tây không yên lòng, theo lực đạo của cậu cúi đầu xuống thấp, đôi môi nhẹ nhàng sượt qua chóp mũi hơi lạnh của Du Trọng.
Hắn chợt lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa mắt nhìn Du Trọng.
Trong mắt đối phương đã không còn bất kỳ ý cười nào, đôi đồng tử đen thâm thúy và sâu xa.
Mà ở trong chỗ đôi con ngươi sâu xa ấy, làn sóng bao bọc cảm xúc im hơi lặng tiếng dâng trào, rất giống như đã từng quen biết, giống như là –
Giống như hắn nhìn thấy thủy triều lên xuống dưới ánh trăng.
Khiến tâm trí người ta nhớ về nó.
Lâm Hòa Tây hơi rũ mắt, sống lưng hơi cong lên, hai tay không tự chủ khoác lên vai cậu, tựa như bị tiếng hát trong gió và mùi rượu mê hoặc, cúi đầu kề vào bờ môi cậu.
Du Trọng vẫn không nhúc nhích.
Lâm Hòa Tây cách bờ môi cậu càng lúc càng gần.
Gió biển thổi vào bên sườn mặt chợt ngừng lại, âm cuối trong bài hát đã qua đoạn nốt cao dần hạ xuống, mùi rượu trên chóp mũi đã nhạt đến như có như không.
Hay tay Lâm Hòa Tây đặt trên vai cậu hơi xiết chặt, từ từ lấy lại lí trí.
Hắn nghiêng đầu, khó khăn lắm mới rời khỏi đôi môi Du Trọng gần trong gang tấc, muốn tránh ra trước mặt cậu.
Tay Du Trọng xiết chặt sau ót hắn, mang theo ý tứ không cho từ chối.
Lâm Hòa Tây kinh ngạc nhìn cậu.
Đôi mắt đối phương rất đen rất tối, không nhìn ra được gì, tay đặt sau ót hắn lại nhẹ nhàng buông ra.
Mũ áo hoodie từ trên mặt rơi xuống, Du Trọng ngồi trước cốp sau, một tay cầm lon bia, một tay khác kéo mặt hắn xuống, ngẩng đầu hôn lên.
Rất nhiều năm sau, Lâm Hòa Tây vẫn nhớ rõ ràng như cũ.
Đêm này, dưới ánh trăng, tiếng sóng biển vang dội, nhiệt độ lòng bàn tay Du Trọng rất nóng.
Trong nụ hôn của đối phương có mùi vị gió biển và rượu..