Du Trọng nghi ngờ mình thích Lâm Hòa Tây.
Không biết nữ sinh Học viện mỹ thuật kia lấy phương thức liên lạc với cậu từ đâu, nhiều lần lén lút hẹn cậu ra ngoài, thậm chí trong trận đấu bóng rổ với Học viện mỹ thuật, còn trực tiếp chạy vào khu nghỉ ngơi của Học viện bách khoa tìm cậu
Ngoài lần bất ngờ nhận tranh đối phương đưa tặng, Du Trọng không cho là trong lời nói và hành động của mình, từng cố ý nhắn nhủ đối phương là mình có tình ý với cô ta, vậy mà đối phương vẫn kiên trì không bỏ.
Ngày hôm sau trở về từ bờ biển, cậu đã đồng ý cùng đối phương ra ngoài gặp mặt.
Nguyên nhân chủ yếu là muốn giáp mặt đối phương nói rõ ràng, nguyên nhân thứ yếu nữa là muốn tiến thêm một bước xác nhận, mình có phải thật sự đã thích Lâm Hòa Tây hay không.
Trên thực tế, Du Trọng cũng không phải là loại người có ánh mắt khác thường đối với đồng tính luyến ái, từ lúc bắt đầu lên cấp ba, trong vòng xã giao của cậu thường xuất hiện người có xu hướng giới tính đồng tính.
Chẳng qua là tôn trọng xu hướng giới tính của người bên cạnh và tiếp nhận xu hướng giới tính của mình thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Mặc dù Du Trọng chưa từng kết giao bạn gái, nhưng từ trước tới giờ vẫn luôn cho rằng mình là thẳng nam không thể nghi ngờ.
Khi đến tuổi dậy thì, cậu cũng sẽ xem những bộ phim được đăng trên mạng, lúc sai tay mở nhầm bộ phim đồng tính theo bản năng sinh lý cảm thấy khó chịu.
Mở tạp chí ra xem, ánh mắt đầu tiên sẽ rơi vào trên mặt phụ nữ ở trang phụ bản, còn đối với mấy người đàn ông cơ bắp đường nét đẹp đẽ thì làm như không thấy.
Cậu nhớ lại đoạn thời gian vừa mới quen biết Lâm Hòa Tây.
Từ sự ác cảm và chán ghét do hiểu lầm và lời đồn đãi gây ra ban đầu, đến thỉnh thoảng sinh ra mềm lòng và ngũ vụ tạp trần về sau.
(Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Từ ghét Lâm Hòa Tây thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của mình ban đầu, càng về sau ánh mắt thường xuyên dừng lại rất lâu trên khuôn mặt đối phương.
Vừa bắt đầu rõ ràng cực kỳ bài xích Lâm Hòa Tây và mình tiếp xúc tứ chi, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã có thể dễ dàng tha thứ, thậm chí đáng sợ hơn là luyện thành thói quen.
Về sau lại hoán đổi vai trò, ngược lại cậu trở thành chính là người chủ động chạm vào thân thể đối phương.
Đợi đến lúc cậu đột nhiên thức tỉnh thì hình như đã hãm sâu trong đó, không cách nào lui người trở ra được nữa.
Từ nhỏ tới lớn cậu không phải là người trốn tránh, nhưng cần có thời gian để cho mình một đáp án, cũng cho mối quan hệ giữa cậu và Lâm Hòa Tây một đáp án.
Du Trọng mang theo bức tranh ép dưới bàn trà đi gặp cô gái kia.
Mấy tiếng trước trong giờ học điều chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng quên khôi phục như cũ, trực tiếp khiến cậu bỏ lỡ cuộc gọi wechat Lâm Hòa Tây gọi tới.
Cậu và cô gái kia ngồi trong quán trà sữa ở phố đại học, chỉ tốn thời gian một ly trà sữa mà Du Trọng ý thức được rõ ràng, ngồi đối diện với người bên cạnh và ngồi đối diện với Lâm Hòa Tây, giữa hai người mang lại cho cậu chênh lệch cực lớn và khác biệt nhau.
Không chỉ là bởi vì cô gái kia không phải mẫu người cậu thích, mà là trong quá trình mặt đối mặt trao đổi với đối phương, mặc dù Lâm Hòa Tây không xuất hiện, nhưng tựa như ở chỗ nào cũng có.
Đối phương giống như luôn tồn tại trong bầu không khí mà cậu đang hít thở.
Cô gái giới thiệu với cậu vị trà sữa ngon nhất trong cửa hàng, lại khiến cậu nhớ tới ngày đó ở trong cửa hàng ăn khuya trên phố sau trường học, Lâm Hòa Tây không hề báo trước gọi điện thoại tới, trong điện thoại nói cho cậu biết bánh xoài lạnh nếp cẩm trong cửa hàng bánh ngọt ăn ngon cỡ nào.
Thỉnh thoảng có nam sinh nào dáng người cao lớn với mái tóc màu nâu đi trên đường ngang qua cửa sổ, theo bản năng cậu sẽ nghiêng mặt nhìn lướt qua.
Khuôn mặt cô gái trang điểm xinh đẹp đập vào mắt, trong đầu cậu lại chỉ nổi lên bóng dáng Lâm Hòa Tây mặc áo khoác của cậu đứng trước mặt cậu, hai tay đặt trên vai cậu, cúi mặt nhắm mắt mặc cho cậu hôn mười mấy tiếng trước.
Ngón tay không để lại dấu vết sờ nhẹ khóe môi, Du Trọng giương mắt nhìn về phía người đối diện, “Tôi đã có người mình thích.”
Vẻ mặt cô gái cứng đờ.
Du Trọng nói: “Nếu ngày đó ở trong vườn ươm, chuyện tôi nhận bức tranh của cô khiến cô hiểu lầm tôi, tôi rất xin lỗi.”
Cậu lấy bức tranh xem ra đã bị Lâm Hòa Tây vẽ sửa lại trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt cô ta, “Cũng như xin lỗi đã sửa lại bức tranh của cô, nếu như cô cần, tôi sẽ bồi thường cho cô.”
Thấy bức tranh cậu đưa ra, cô gái nhất thời im bặt.
Hồi lâu sau, cô ta mới thất vọng lẩm bẩm, “Em không cần bất cứ bồi thường gì.”
“Anh không nên bồi thường cho em.” Cô ta thở một hơi thật dài, giọng rất nhẹ: “Em mới phải xin lỗi anh, thật ra thì em nói dối, bức tranh này không phải do em vẽ.”
Cô ta từ trước bàn đứng lên, trước khi đi nói lời cuối: “Mặc dù tốt nhất là trả vật về chủ cũ, nhưng em không biết chủ nhân nó là ai.
Nếu người trong bức tranh là anh, thì anh nên giữ đi.”
Sau khi đối phương đi, Du Trọng vẫn ngồi im trước bàn không nhúc nhích.
Cậu cầm bức tranh cẩn thận quan sát một lúc, bất chợt nhớ lại mấy lời đối phương nói khi cậu đưa bức tranh này cho Lâm Hòa Tây xem hôm ở bên hồ trong vườn ươm.
Lại nhớ tới tình huống khác lạ của Lâm Hòa Tây hôm vẽ tranh, trong lòng Du Trùng sinh ra mấy phần khác thường.
Cậu mơ hồ nghi ngờ mấy chuyện, nhưng không có chứng cứ xác thực, quyết định sau khi nhận được tranh của Lâm Hòa Tây rồi mới kết luận.
Suy nghĩ và xem tranh, Du Trọng mới nhớ ra, hình như Lâm Hòa Tây có nói chiều sẽ tặng tranh cho cậu.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra, thì mới phát hiện có một cuộc gọi thoại bị nhỡ từ đối phương.
Du Trọng muốn gọi lại, điện thoại của Hạ Thành Phong lại gọi tới trước.
Cậu bắt máy hỏi: “Có chuyện gì?”
Hạ Thành Phong nói: “Cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai ở Ban tuyên giáo đoàn thanh niên Học viễn mỹ thuật bọn tôi?”
Du Trọng không có hứng thú đoán là ai, cố ý giễu cợt cậu ta, nói: “Phương Thanh Ninh?”
Hạ Thành Phong nhất thời im lặng, lúc lên tiếng lần nữa, mơ hồ nghiến răng nghiến lợi: “Du Trọng, cậu không nói thì tốt hơn.”
Du Trọng mỉm cười: “Nếu như tôi nhớ không lầm, Chu Huyên nói bây giờ cậu theo đuổi ngược cô ấy?”
Hạ Thành Phong khẽ thở dài một cái, thừa nhận nói: “Đúng.”
Du Trọng không hỏi gì thêm, trở lại chuyện chính: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hạ Thành Phong cũng không thừa nước đục thả câu nữa: “Tôi thấy Lâm Hòa Tây ở trong Ban tuyên giáo đoàn thanh niên Học viễn mỹ thuật.”
Mặt Du Trọng lộ vẻ kinh ngạc, “Sao cậu ấy ở đó?”
“Nói thật ra thì tôi cũng hơi ngạc nhiên.” Hạ Thành Phong đơn giản giải thích rõ, “Gần đây trường tôi kết hợp với mấy trường khác trong phố đại học tổ chức cuộc thi vẽ tranh, cậu ta qua đây đăng ký nộp hồ sơ.”
Chiều hôm qua có bắt gặp tờ rơi quảng bá cuộc thi ở phố đại học, Du Trọng vẫn có ấn tượng, “Cậu ấy nộp tác phẩm?”
“Hạ Thành Phong nhớ lại một giây, giọng nói rất bất ngờ: “Cậu thật sự đừng nên nói chuyện, vẽ không kém hơn sinh viên năm trong Học viện bọn tôi đâu.”
Du Trọng khẽ cau mày, muốn hỏi đối phương Lâm Hòa Tây lấy đâu ra tác phẩm, nhưng bỗng dừng lại.
Tờ rơi quảng bá cuộc thi thì chiều hôm qua Lâm Hòa Tây mới thấy, trong thời gian ngắn như thế không thể nộp tác phẩm mới được.
Nhưng bỏ qua tác phẩm mới không nói, trên tay Lâm Hòa Tây đúng là vẫn còn một bức tranh đã vẽ xong.
Đối phương không nói một tiếng đã cầm bức tranh muốn tặng cho cậu đi dự thi rồi.
Đoán được kết quả này, Du Trọng không nhịn được có chút đen mặt.
Tắt điện thoại của Hạ Thành Phong, cậu mở danh bạ lấy số Lâm Hòa Tây gọi qua.
Không hề biết Hạ Thành Phong thấy mình ở Ban tuyên giáo đoàn thanh niên Học viễn mỹ thuật, sau khi Lâm Hòa Tây nộp xong tác phẩm, cũng mất luôn ý định tiếp tục đi học, ra ngoài trường gọi taxi quay về phòng.
Sau khi trở về không bao lâu, điện thoại của Du Trọng đã gọi tới.
Sắc mặt Lâm Hòa Tây như thường bắt máy, nhưng không chủ động mở miệng nói chuyện.
Cách điện thoại nên không chú ý tới sự khác thường của hắn, giọng Du Trọng nghe qua không hề vui vẻ, “Lâm Hòa Tây, cậu cầm tranh muốn tặng tôi đi dự thi rồi hả?” Kinh ngạc tin tức của cậu nhanh như vậy, lại nghĩ tới tấm hình Phương Thanh Ninh gửi sang, trong lòng Lâm Hòa Tây không chút nào áy náy, “Ừ” một tiếng cực kỳ ngắn gọn.
Nghe thấy hắn trả lời qua loa, Du Trọng càng mất hứng hơn, “Cậu không có gì giải thích với tôi sao?”
Giọng Lâm Hòa Tây bình thường, “Tại sao tôi phải giải thích với cậu?”
Giọng Du Trọng trầm thấp mà dễ nghe, vang lên tựa như đang dán bên tai hắn: “Không phải đã nói hôm nay đưa tới tặng tôi sao?”
Lâm Hòa Tây khẽ sửng sốt, cố gắng đè nén cảm xúc khác thường dâng lên trong lòng, “Tôi không muốn tặng.”
Du Trọng nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với đáp án của hắn, “Vì sao không muốn tặng?”
Lâm Hòa Tây im lặng một giây, rất nhanh lấy lại tinh thần, trong giọng nói ẩn chứa sự thờ ơ lạnh nhạt: “Không muốn tặng là không muốn tặng, cần gì lý do.”
Sắc mặt Du Trọng khó coi, “Như vậy chuyện tối hôm qua thì sao? Chính là chuyện tối hôm qua ở bên bờ đập –“
Lời Lâm Hòa Tây tuôn ra khỏi miệng nhanh hơn cả cậu: “Chẳng phải cậu là thẳng nam sao?”
Du Trọng hơi khựng lại.
“Cậu là thẳng nam, càng rõ ràng hơn tôi, chuyện xảy ra tối hôm qua nên xử lý ra sao chứ.” Giọng Lâm Hòa Tây rõ ràng mà bình tĩnh vang lên trong điện thoại, “Có lẽ cậu không muốn bạn gái tương lai của cậu biết, cậu và đàn ông hôn nhau.
Còn tôi cũng không muốn bạn trai tương tai của tôi biết, cho nên, chuyện này chúng ta coi như không xảy ra đi.”
Du Trọng không nói gì, mi tâm hiện lên vẻ giận dữ, gằn từng chữ hỏi ngược lại hắn, “Coi như không xảy ra?”
Lâm Hòa Tây đáp: “Coi như không xảy ra.”
Đầu bên này điện thoại đột nhiên lâm vào im lặng.
“Coi như không xảy ra đúng không?” Một giây sau, tựa như bị lời của hắn khiến tức giận không nhẹ, rốt cuộc Du Trọng mở miệng trong cơn giận dữ: “Cậu đã muốn như vậy, vậy thì coi như không xảy ra.”
Cậu cúp máy, vẻ mặt khó nén cơn giận nắm chặt điện thoại nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Sau đó nhìn thấy Triệu Độ và người bạn phòng ký túc bên cạnh đứng ngoài cửa sổ.
Có lẽ nhận ra tâm trạng cậu không tốt, hai người đứng ngoài cửa sổ do dự có nên chào hỏi cậu hay không.
Che giấu cảm xúc trên mặt lộ ra ngoài, Du Trọng đứng lên, từ trong quán trà sữa đẩy cửa đi ra ngoài, sắc mặt như thường hỏi: “Chẳng phải các cậu đi thư viện à?”
“Ra ngoài in ít tài liệu.” Vẻ mặt người bên cạnh Triệu Độ tò mò hỏi: “Em gái có hẹn với cậu đâu rồi? Đã đi rồi sao?”
Du Trọng nghe vậy, sắc mặt hơi không vui: “Ai nói tôi đang hẹn hò cùng người khác?”
Đối phương không nói gì thêm, liền bán đứt đồng đội: “Triệu Độ nói.”
Triệu Độ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt giải thích: “Không phải miệng tôi nhiều chuyện, chỉ là trên đường bọn tôi tới thư viện, vừa vặn gặp Lâm Hòa Tây, hắn lại hỏi hướng đi của cậu, tôi mới nhiều lời đôi câu.”
Du Trọng nhíu mày liếc cậu ta: “Các cậu gặp Lâm Hòa Tây trong trường?”
Triệu Độ gật đầu một cái.
Chân mày nhíu chặt dần giãn ra, nghĩ thông các then chốt trong đó, Du Trọng khẽ cong môi, tức giận ngập đầu biến mất hầu như không còn.
Vốn cho rằng Lâm Hòa Tây nhất thời hối hận lùi bước, thì ra là đang giận cậu.
Lần này thì tốt rồi, còn trực tiếp tiết kiệm thời gian và các bước khác để cậu dò xét suy nghĩ chân thật của Lâm Hòa Tây.
Trong nháy mắt tâm trạng của Du Trọng trở nên tốt đẹp.
Chuyện tối hôm qua muốn làm như không xảy ra? Cậu hơi híp mắt, không thể nào, đời này cũng không thể nào.
Ánh mắt nhìn Triệu Độ, Du Trọng nhướng mày, “Cám ơn, lần sau mời cậu ăn cơm.”
Vẻ mặt Triệu Độ thắc mắc nhìn cậu.
.