Ở trong phòng, vẻ mặt của mọi người đều khác nhau.
“Mẹ kiếp, Trương Man này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể……… có thể sửa lại tật xấu này một chút được không?” Người nói chuyện là một người đàn ông đội mũ áo jacket đen, ngồi ở một góc của sô pha, hai chân bắt chéo. Ngồi xéo trước mặt anh ta là một người cao gầy, tóc chải ngược về sau, không nhịn được tiếp lời: “………. Ôi, cô nàng này xinh đẹp xảo trá, con mẹ nó cũng quá đẹp rồi!”
“Há, đẹp chỗ nào?”
“Vẻ mặt, eo nhỏ, chân dài….. nhưng mà nhìn qua thì có hơi lạnh lùng, khá giống……” Người tóc chải ngược liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh, có hơi lười nhác ngửa ra sau tựa người vào ghế sô pha, anh ta thấp giọng nói: “Dáng vẻ tức giận giống với Thập Nhất.”
Mũ áo đen nói: “Tiểu Bạch……. Nghe anh mày khuyên một lời, phụ nữ càng đẹp, càng không đáng tin, ngực lớn, thấy được, sờ được, mới là chân thật nhất.”
"..."
Giống như chỉ sợ người khác không biết cậu ta thích ngực lớn ấy.
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu lại, lặng lẽ đảo mắt, hai người ngậm miệng ngay tức khắc.
Mẹ kiếp, ánh mắt kia, quả thực là phiên bản nữ của Chu Thời Diệc.
Cô thu tầm mắt lại, khoé mắt bỏ qua người đàn ông ngồi chính giữa trên ghế sô pha, người kia bỗng nhiên ngồi dậy, cúi người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu nhìn bài trong tay, mày hơi chau lại vẻ thiếu kiên nhẫn.
Ngón tay cầm bài của anh sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ vô thức gõ từng cái lên bài, vẻ mặt tẻ nhạt, mơ hồ thể hiện ra một thoáng không kiên nhẫn. Người đàn ông đội mũ bên cạnh đột nhiên ôm lấy cổ anh kề tai nói câu gì đó, người kia bỗng nghiêng đầu nhìn về phía cô, kéo khóe miệng, lại đảo tầm mắt, vẻ mặt dường như có hơi… không quá vui vẻ.
Nguyễn Tầm Tầm không chút biến sắc quay đầu, một lần nữa nhìn về phía hai người trong nhà vệ sinh.
Trương Man mặc quần áo xong, chọt vào vai Thiệu Bắc, chỉ về phía cửa: “Bạn gái anh à?”
Hai người đều là sinh viên hệ Đại học của Học viện âm nhạc vũ đạo Bắc Tuần, tuy nói sắp tốt nghiệp, nhưng có mấy người cả đời cũng sẽ không gặp gỡ, nhưng Thiệu Bắc như vậy…. quả thật là làm cô rất khó chịu.
Không đợi anh ta trả lời, Nguyễn Tầm Tầm đã khép camera lại, giọng nói qua quýt: “Cô muốn dùng cũng được, vậy thì cho cô.”
Thiệu Bắc không nói một lời, dựa vào tường nhà vệ sinh hút thuốc, nuốt mây nhả khói, không giải thích không biện giải, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô.
Bầu không khí gượng gạo.
Từ nhỏ Nguyễn Tầm Tầm đã là nữ vương, gặp rắc rối nhỏ, đi tới đâu, xông tới chỗ nào, bị ấm ức cũng chỉ phủi mông đứng dậy, nhưng rất ít khi phải chịu uất ức, từ trước đến giờ cô là tiểu quỷ, có thừa cách để người khác chịu thiệt.
Khi đến trường, cô tự an ủi mình, hai người bên nhau không lâu, môi cũng chưa từng hôn, cũng không tồn tại vấn đề gì, lạc lối thì lạc lối đi, sau này cô nhất định có thể gặp được người tốt hơn anh ta.
Mà khi cô thật sự đứng ở cửa thì trong lòng lại không dễ chịu như thế.
Nhưng mà, ván đã đóng thuyền rồi. Thiệu Bắc không giải thích, Nguyễn Tầm Tầm cũng không có ý định nghe tiếp, cô nhét camera vào trong túi, quay người đi ra ngoài.
Người bên trong phòng dường như cảm thấy không đã lắm, cứ như vậy là xong rồi sao?
Đi ra ngoài chưa được mấy bước thì người đàn ông ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng: “Đợi một chút.”
Giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp mà thu hút, ánh mắt như một cái giếng sâu. Nguyễn Tầm Tầm dừng bước chân, xoay người lại liếc anh một cái, nhíu mày: “Chuyện gì?” Người kia nhìn chằm chằm vào túi của cô, ra hiệu cho cô để đồ lại, mắt của anh thật sự rất đẹp, bọng mắt dưới mí mắt rất gợi cảm.
Nguyễn Tầm Tầm hừ lạnh một tiếng, khoác túi lên vai, ánh mắt khiêu khích.
“Đây là chuyện của anh sao?” Cô nhìn chăm chú vào anh, nói chậm từng chữ, thấy anh mím môi không trả lời, trong nháy mắt đã ngầm hiểu, hất cằm về phía Trương Man, hỏi: “Anh thích cô ta à?”
Trương Man quay mặt đi, không che giấu được sự mừng rỡ. Chu Thời Diệc không để ý đến cô, cũng không nhìn Trương Man, biểu hiện lạnh lùng lặp lại một lần nữa, chỉ là trong giọng nói có thêm một phần nhắc nhở.
Nguyễn Tầm Tầm vốn dĩ không để ý đến anh, đeo túi chạy ra ngoài. Đại Bảo theo sát phía sau, cô đóng cửa lại, dùng thân thể “Cường tráng” của chính mình chặn cửa, kéo tay nắm cửa không cho người bên trong đi ra.
Trong phòng hỗn loạn, nghe thấy có người đang nói: “Mẹ kiếp, tại sao sức con nhỏ này lại mạnh như vậy!”
“Mày nói xem? Ngón tay tao bây giờ còn không có cảm giác đây!”
“Mẹ kiếp!”
……..
Nguyễn Tầm Tầm chạy tới tầng sáu, trốn vào một nhà kho nhỏ, sờ soạng tìm công tắc trên tường, phát hiện ra đã hỏng rồi.
Cô dựa vào tường tìm cái bàn, móc camera trong túi ra, ngón trỏ chạm nhẹ, liếc nhìn hình và video vừa quay được. Trong đó có một tấm hình, lúc cô vừa mới vào cửa đã quá căng thẳng nên quên đổi chế độ, trực tiếp nhấn nút, chụp ra một tấm hình.
Trong phòng đen kịt, chỉ có màn hình của camera phát ra ánh sáng xanh sẫm.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm camera. Người đàn ông trong hình lười biếng dựa vào ghế sô pha, tóc đen gọn gàng, mặt rất nhỏ, mắt đen nhánh, bọng mắt rõ ràng, rất gợi cảm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhếch thành một đường thẳng, không có một tí độ cong nào, lông mày rậm, đáy mắt sâu lộ ra vẻ không kiên nhẫn khi bị người khác quấy rầy.
Anh mặc đồ đen toàn thân, áo sơ mi đen phối với quần tây dài màu đen, một đôi chân dài tùy ý bắt chéo nhau, vai rộng eo hẹp, dáng người tương đối tốt, đường nét mượt mà, phảng phất như cách lớp vải mỏng manh cô cũng có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của anh.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn một lúc lâu, phát hiện ra khuôn mặt này khá quen.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nắm cửa, Nguyễn Tầm Tầm nín thở, vội để camera vào lại trong túi, một lát sau, tiếng động lại biến mất, tiếng bước chân ngày càng xa.
Nguyễn Tầm Tầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tải hình và video qua điện thoại.
% %....... %.....
Khi con số nhảy đến %, cửa bị người bên ngoài mở ra, một tia sáng lọt vào, một bóng người lách qua, sau đó là tiếng cửa phòng rơi khóa. Nguyễn Tầm Tầm đột nhiên hiểu ra, cắn răng, vội nhét camera vào nơi sâu nhất của áo sơ mi. Cũng may camera không quá lớn, cô có thể giấu bên trong, sau đó kéo dây kéo của áo lông lại, kéo dây kéo lên cao, sau khi đảm bảo không có sơ hở nào thì lại đưa tay vào trong, ôm chặt trước ngực, tim nhảy lên tận cổ họng.
Người đến trước cửa ngừng một chút, tiếng bước chân đi về phía bên này, chân dài đứng lại trước mặt cô, từ trên cao liếc xuống cô.
Nguyễn Tầm Tầm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, kinh ngạc ngửa đầu nhìn anh: “Anh…. Lấy chìa khóa ở đâu ra?”
Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy rõ đường nét của người kia, Chu Thời Diệc cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt cô, khuỷu tay chống đầu gối, nhìn cô xòe tay, giọng trầm thấp: “Đưa ra đây.”
Cơ thể cô dán chặt lấy vách tường, núp trong góc bàn.
Bên trong phòng đột nhiên có một tia sáng sáng lên, có hơi chói mắt, cô híp mắt, không biết anh tìm ở đâu ra một cái đèn pin cầm tay, quơ quơ nhìn cô, giọng điệu không tốt: “Là cô tự mình đi ra hay là tôi xách cô ra?”
Nguyễn Tầm Tầm ôm túi không nhúc nhích.
Một giây sau, người kia tức giận mắng một câu, cổ tay cô bị kéo một cái, Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp bị lôi ra ngoài không chút khách khí, cô ra sức vùng vẫy, giọng nói của anh lại trầm thêm mấy phần, không thể nói chen vào: “Đưa ra đây!”
“Ầm” một tiếng, vách tường lạnh lẽo cứng ngắc sau lưng cô bị đánh mạnh vào, cũng thật không có chút nương tay nào. Cổ tay bị một bàn tay ấm áp khô ráo bẻ ngược kề sát trên tường, vặn vẹo thì chỉ thấy đau xót, ý thức tê liệt, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, cô cắn răng không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp ông nội anh!”
Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy anh giãn lông mày, khóe miệng nhếch lên, đàng hoàng trịnh trọng trả lời: “Được, tôi đi về hỏi ông nội tôi.”
“………..”
Trong căn phòng nhỏ vô cùng yên tĩnh. Đêm khuya vắng vẻ, bên cạnh chính là phòng khách, tiếng động truyền đến hơi lớn, điều này cũng bình thường, đêm hôm khuya khoắt, ai còn ở đây “đánh nhau” với anh chứ.
Thật sự là gặp quỷ rồi.
Chu Thời Diệc cũng không vui vẻ mà nhíu mày, hiển nhiên là không quá bình tĩnh: “Camera đâu?”
Nguyễn Tầm Tầm liếc anh một cái, tức giận nói: “Tự tìm đi.”
Chu Thời Diệc đột nhiên không nói, ánh mắt rơi trên người cô đánh giá, khóe miệng kéo lên, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh của cô.
“Thử xem chỗ nào đây?” Cô có hơi không tự nhiên nghiêng đầu đi.
Anh nhíu mày, bỗng nhiên tiến lên một bước, Nguyễn Tầm Tầm đã kề sát vách tường, không thể lui được nữa, một tay anh cầm đèn pin, một tay chống một bên người cô, hơi cúi người kề sát.
Bích đông, tuyệt kỹ chết người của nam thần. (: Là tư thế áp sát đối phương vào tường.)
Nhưng chiêu này đối với Nguyễn Tầm Tầm lại vô dụng, cô không có tâm tư hồng phấn của thiếu nữ. Nếu như điều kiện cho phép thì cô nhất định sẽ bích đông lại.
Cằm bỗng nhiên bị người ta nắm lấy. Xúc cảm nơi đầu ngón tay là sự thô ráp rất riêng của đàn ông, cô cảm thấy có hơi tê dại, muốn tránh ra, lại bị anh giữ chặt hơn, đang dùng lực tách ra, mặt của anh phóng to, ngũ quan anh tuấn.
Hai người dựa vào nhau rất gần.
Khuôn mặt anh ngay trước mặt cô, hốc mắt sâu thẳm, giọng nói ngả ngớn: “Là cô tự mình lấy ra, hay là tôi giúp cô lấy ra.” còn cố ý nhấn mạnh chữ “Tôi.”
Nguyễn Tầm Tầm bùng nổ, giọng nói hung ác: “Con mẹ nó anh dám?”
Chu Thời Diệc nhíu mày, buông cằm cô ra, ngồi dậy, một tay cho vào áo, một tay cầm đèn pin, tia sáng chiếu trên xương quai xanh của cô, cố ý quơ quơ, lười biếng mở miệng: “Tôi có gì mà không dám?”
Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy có hơi sai kế hoạch, chiêu này nếu như đặt trên người chính nhân quân tử thì nhất định là thắng chắc, ai biết được, nhìn dáng người anh gương mẫu ngồi trong phòng khách, rất đàng hoàng trịnh trọng.
Lại chỉ là mặt người dạ thú!
Nhưng cô cũng không phải người tầm thường gì: “Nếu anh dám động, tôi nhất định sẽ chỉnh chết anh.”
Rõ ràng, người đàn ông đối diện không coi là chuyện to tát gì, không nhịn được nói: “Tôi cho cô giây, cô tự mình lấy ra.”
“….…..”
Cô nỗ lực nói sang chuyện khác: “Ôi, anh có phải là yêu Trương Man đến thảm rồi không, anh vì cô ta mà làm nhiều thứ như vậy, cô ta có biết không?”
Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới cô, còn đang đếm: “…..…..”
Mẹ kiếp, sau này anh đừng rơi vào tay tôi.
“…….……….”
Hai tay cô ôm trước ngực, ngắt lời anh: “Đợi chút đợi chút, anh lấy tay ra, tôi lấy cho anh.”
Chu Thời Diệc nhíu mày.
Nguyễn Tầm Tầm lườm anh một cái: “Vậy anh xoay qua chỗ khác.”
Chu Thời Diệc nhún vai, chậm rãi xoay người, ánh mắt quét qua dáng người cô, hình như có hơi…. Ghét bỏ?
“Đừng có nhìn lén!” Trong miệng cô nói vậy, nhưng chân lại nhích về phía cửa.
Nhích từng bước từng bước.
….. chỉ còn một bước nữa, lúc cô sắp cầm lấy tay nắm cửa thì cổ tay bị siết một cái, trực tiếp bị kéo trở lại.
Chu Thời Diệc đứng một chỗ, cánh tay duỗi một cái, dễ dàng kéo cô trở lại, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: “Đi đâu?”
Hiển nhiên anh đã không còn kiên nhẫn, không muốn phí thời gian với cô nữa, nhấc cô lên chống trên tường.