TV trong phòng khách còn đang phát chương trình kết thân.
Chu Thời Diệc ung dung thong thả ăn xong, đặt đũa xuống, dựa vào ghế quét mắt qua TV, bình thường anh không xem TV, cho dù có xem thì cũng đều là một vài chương trình pháp chế hoặc tin tức kinh tế tài chính, hoặc là thể thao điện tử.
Theo bản năng anh cảm thấy phụ nữ đúng là tẻ nhạt.
Chương trình dần kết thúc, điều kiện của vị khách mời nam cuối cùng cũng không tệ lắm, trên sân khấu có ba khách mời nữ bật đèn cho anh ta, ngoài ra còn có một cô gái đột ngột bật đèn lên, bốn người suýt chút nữa thì vùng lên, tình cảnh hỗn loạn, ngay cả MC kinh nghiệm lão luyện cũng gần như không khống chế được.
Nguyễn Tầm Tầm hút mì vào trong miệng, quét mắt qua TV, lơ đãng nói: “Nếu như anh đi thì tình cảnh so với cái này nhất định còn kinh động hơn.”
Chu Thời Diệc nhếch nhếch khóe miệng, không để ý, tay sờ hộp thuốc rồi lại nhìn người đối diện, anh thu tay về, vội ho lên một tiếng, nói: “Ăn xong để đó là được, tôi ra ngoài hút thuốc.” Sau đó đứng dậy đi về phía ban công.
Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng rồi vùi đầu tiếp tục ăn.
Tuy rằng có hơi khét thế nhưng vẫn rất ngon, đặc biệt là trứng gà, rất có trình độ, không giống người mới vào nghề một chút nào.
Thật ra Chu Thời Diệc nấu ăn rất ngon, dù sao cũng ngon hơn so với Chu Thời Tĩnh, chỉ là vừa rồi lúc nấu mì có hơi mất tập trung nên mới bị khét.
Từ khi ông ngoại mất, anh sống cùng với chị gái, khi đó Chu Thời Tĩnh cũng mới vừa tốt nghiệp, tương lai còn chưa rõ, tràn đầy mê muội đối với cuộc sống, hoàn toàn không để ý tới Chu Thời Diệc, đa số thời gian đều là anh một mình nấu ăn, ăn cơm, hoặc là ăn ngoài cùng Từ Thịnh.
Lần đầu nấu ăn anh đã bị bỏng tay, bị dầu bắn tung tóe lên người, sau đó dần dần thuần thục, anh còn có thể làm một bàn đồ ăn, chẳng qua là cũng chỉ có Từ Thịnh và vợ chồng Chu Thời Tĩnh ăn mà thôi.
Thật ra Từ Thịnh đã từng ăn một lần rồi, thực sự rất ngon, muốn nấn ná ăn chực thêm mấy lần nhưng Chu Thời Diệc không chịu làm tiếp.
Mỗi lần ăn xong cũng không rửa chén, anh nhàn rỗi đến mức đau “bi” để làm đồ ăn cho bọn họ.
Nguyễn Tầm Tầm ăn xong đi tới ban công, Chu Thời Diệc cầm điếu thuốc ho khan, ho đến mức có hơi kịch liệt, cuống họng như bị sỏi mài, rất có cảm giác có gì đó tròn tròn, cũng rất có từ tính.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn lồng ngực anh phập phồng kịch liệt: “Ho kịch liệt như vậy thì hút ít lại, không muốn sống nữa à?”
Chu Thời Diệc tiếp tục ho, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Vừa dứt lời, Chu Thời Diệc cảm thấy đầu ngón tay trống rỗng, Nguyễn Tầm Tầm giật lấy nửa đoạn thuốc lá còn lại: “Có cái gì tốt mà hút?” Cô vừa nói xong liền bỏ điếu thuốc vào miệng mình.
Cái đó anh vừa mới hút….
Đây mới thật sự là thuốc lá second-hand.
Chỗ điếu thuốc anh đã ngậm qua có hơi ẩm ướt, hơi thở mát lạnh, cô hít sâu một cái, khói thuốc nồng nặc xông vào mũi, khói thuốc đàn ông so với khói thuốc phụ nữ càng dữ dội hơn, càng sặc dữ hơn.
Nguyễn Tầm Tầm ngậm khói trong miệng, muốn nuốt xuống nhưng lại luôn cảm thấy ngực bị sặc một hơi, thế nào cũng nuốt không trôi, thử mấy lần cũng không được, cuối cùng ho lên.
Đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn rất tò mò, rốt cuộc là hút thuốc có cảm giác gì?
Tại sao khi còn sống mẹ lại đam mê như vậy?
Mỗi lần đi vào phòng của bà đều là một mùi thuốc lá nồng đậm, tiếp đó là tàn thuốc quăng tán loạn trên mặt đất.
Cô đã thử, trước sau vẫn không được.
Nguyễn Tầm Tầm lại đưa lên miệng hút, bị sặc mạnh hơn, hai má đỏ lên, không biết là vì bị lạnh hay bị sặc, cô ra sức hút hơi thứ ba, trước sau vẫn không nếm ra được mùi vị gì.
Chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát khó nuốt: “Rốt cuộc là các anh hút thuốc có cảm giác gì vậy?”
Chu Thời Diệc sững sờ, liếc mắt nhìn cô.
Phía chân trời có vầng trăng lưỡi liềm sáng trong,chiếu xuyên qua chạc cây trơ trụi.
Vẻ mặt Nguyễn Tầm Tầm do dự: “Khi mẹ của tôi còn sống thích hút thuốc, lúc xem TV hút, lúc hóng mát hút, lúc cãi nhau với bố tôi trong lòng buồn bực thì hút một gói. Khoảng thời gian trước khi bà mất, cả căn phòng đều là tàn thuốc, bác sĩ nói bà bị trầm cảm, Chu Thời Diệc, rốt cuộc là hút thuốc có cảm giác gì vậy?”
Cảm giác đó tốt đến mức nào?
Mẹ không muốn tiếp tục dạy cô múa mà chỉ trốn trong phòng ngày đêm hút thuốc.
Đêm mùa đông yên lặng như tờ.
Thuốc lá bị cô cầm trong tay, gió thổi mất nửa đoạn tàn thuốc, rơi tán loạn trên mặt đất.
Chu Thời Diệc mở miệng: “Muốn biết sao?”
Nguyễn Tầm Tầm ừm một tiếng.
“Được, tôi dạy cho cô.”
Một giây sau, điếu thuốc trở về lại trong tay Chu Thời Diệc, vẫn là nửa đoạn thuốc lá đó.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, ngậm điếu thuốc vào, hút khẽ một cái, không vội vã nhả ra mà ngậm trong miệng một lúc, hai giây sau mới chậm rãi nhả ra, khói trắng nhẹ trong nháy mắt che khuất khuôn mặt anh, giọng anh trầm thấp mang theo một chút mê hoặc: “Lúc hút thuốc đừng vội vã nhả ra, lúc hút thì chậm một chút, ngậm trong miệng một lúc, lúc nhả ra hơi thở chậm rãi là được……”
Một điếu thuốc hai người hút qua hút lại đã thấy đáy rồi.
Chu Thời Diệc một lần nữa châm thuốc đưa cho cô: “Cô thử xem.”
Nguyễn Tầm Tầm đưa tay nhận lấy, làm theo lời anh nói, quả nhiên là tốt hơn rồi, lúc cuối vẫn có hơi sặc, vốn dĩ không thể như anh, ngậm khói, hút nhả như thường.
Nguyễn Tầm Tầm dựa lưng vào lan can, Chu Thời Diệc đứng bên cạnh cô, chỉ có điều là hướng ngược lại, anh khom người, khuỷu tay chống lên lan can, nhìn cô có hơi ngốc ngậm lấy điếu thuốc.
Bóng đêm như nước.
Gió lạnh lẽo.
Nhưng hai người lại không thấy lạnh chút nào.
Ngược lại, Chu Thời Diệc rất nóng.
Anh hỏi: “Cảm nhận được không?”
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Một chút, tác dụng của ni-cô-tin làm tê liệt thần kinh vẫn được.”
Anh gật đầu, thu tầm mắt lại, ánh mắt rơi trên cây bào đồng phía trước: “Ừ, cảm nhận được là được, lần này hút rồi lần sau đừng hút nữa.”
Nguyễn Tầm Tầm cười cười, hút một miếng, dựa vào lan can, ngửa mặt lên thở ra: “Tại sao?”
Chu Thời Diệc không nhìn cô: “Cô hút thuốc quá khó coi.”
Sau đó là sự im lặng kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng lá cây xao động.
Một lát sau, Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên kêu anh một tiếng: “Chu Thời Diệc.”
Anh không hề phòng bị mà quay đầu lại.
Một luồng khói phả nhẹ lên mặt anh, anh bị sặc, một lát sau, khói trắng nhạt tan hết, để lộ ra khuôn mặt phóng to gần trong gang tấc, ngũ quan tinh xảo thanh tú, da dẻ trắng nõn, môi ướt át hơi nhếch lên.
Cô híp mắt cười với anh: “Thật sự không đẹp sao?”
Trong nháy mắt đó, Chu Thời Diệc đột nhiên cảm thấy,
Cô gái mắt ngọc mày ngài trước mặt này, hình như đúng là lớn rồi.
Cô chớp mắt mấy cái, con ngươi đen có hồn, khá giống với bức vẽ Tử Hà tiên tử với đôi mắt tôn quý trong , linh khí mười phần.
Nguyễn Tầm Tầm lại hỏi lần nữa: “Tôi có đẹp không?”
Hình như khi cô nhắc đến vấn đề này thì dường như nhất định phải là người đàn ông này chính miệng thừa nhận cô đẹp.
Mà cô vốn dĩ không biết.
Lúc này trong đầu Chu Thời Diệc chỉ muốn một chuyện --------- đè sau gáy cô, sau đó mạnh mẽ hôn lên.
Đúng, anh muốn hôn cô.
Anh đã sớm muốn hôn cô rồi.
Lý trí trở về.
Chu Thời Diệc xốc cô lên, sau đó đặt xuống, kéo dài cự ly giữa hai người, anh buông tay ra, bỏ lại môt câu “Đi ngủ sớm một chút”. Sau đó quay người rời đi.
Nguyễn Tầm Tầm dõi theo bóng lưng cao lớn của anh, rống lên: “Chu Thời Diệc, anh cái tên lừa gạt này!”
Anh hơi dừng bước chân.
Người phía sau chỉ bầu trời đêm, nói: “Đen như thế, ngôi sao kia đâu?”
Chu Thời Diệc cũng không quay đầu lại: “Một ngôi sao lớn như vậy cô không thấy sao?”
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu lại quét mắt, trước sau cũng không tìm thấy ngôi sao mà anh nói: “Ở đâu?”
Anh đã đi xa, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Thứ tôi nói chính là mặt trăng.”
“Đó là vệ tinh!”
“Vệ tinh không phải sao à?” Thậm chí giọng điệu còn có hơi cây ngay không sợ chết đứng.
………
Mặc dù là vậy nhưng trước khi ngủ Nguyễn Tầm Tầm vẫn tốt bụng ra hiệu cho chủ nhân căn nhà: cái giường đó có một nửa là của anh.
Nhưng chủ nhân căn nhà tỏ ý, không bị bệnh thì cô cút đi ngủ liền đi.
………..
Ngày hôm sau.
Tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng, thật ra Nguyễn Tầm Tầm đã tỉnh rồi nhưng cô ngồi trên giường có hơi mơ màng.
Lúc Chu Thời Diệc gõ cửa lần thứ ba rốt cuộc cũng mất nhẫn nại: “Nếu cô không ra thì đừng xem phim nữa.”
Nguyễn Tầm Tầm không phải không muốn dậy, cô thật sự ngốc rồi.
Sớm biết như vậy thì tối qua dù có nói gì cô cũng trên sàn nhà rồi.
Chuyện tư thế ngủ này từ nhỏ đã muốn sửa rồi nhưng cô sửa mười mấy năm vẫn luôn không sửa được.
Mười giờ rưỡi, Nguyễn Tầm Tầm mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Chu Thời Diệc đã mua bữa sáng rồi, hai chân bắt chéo trên sô pha xem TV, là trực tiếp cuộc thi eSport, thấy cô đi ra thì trào phúng nói: “Cuối cùng cũng ra rồi sao?”
Nguyễn Tầm Tầm ho khan, nghiêng đầu, vẻ mặt tương đối không tự nhiên: “Chờ lâu lắm sao?”
“Không lâu, cũng ba tiếng.”
Còn không vui, một chút nhẫn nại cũng không có, chà chà chà…..
Ai kêu cô ăn nhờ ở đậu?
“Tôi nói với anh một chuyện, lát nữa có thể chúng ta phải đến siêu thị một chuyến rồi.”
Ánh mắt Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm TV, không nhìn cô: “Đi làm à?”
Vẻ mặt cô lúng túng: “Anh mua đồ…..không thích hợp.”
Thật lâu sau Chu Thời Diệc mới phản ứng lại được, không thích hợp thì đi mua lại là được rồi, nói với anh làm gì?
“À.”
Nguyễn Tầm Tầm biết anh chắc chắn không hiểu.
“Tôi là nói, anh có thể phải đi mua một cái ra trải giường.”
Lúc này Chu Thời Diệc mới quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, khó hiểu: “Mua ra giường làm gì?”
Mẹ kiếp, sao lại đần như vậy chứ? Đã rõ như thế còn không hiểu.
“Dính ra rồi, đỏ cả ra trải giường rồi.”
“……”
Gần cuối năm, rạp Hạ Tuế chiếu phim dày đặc, người đông nghìn nghịt.
Chẳng qua là ngày hôm nay rạp chiếu phim vô cùng đông, ngoại trừ người ra thì còn có thêm mấy cây thông Noel, lúc này Nguyễn Tầm Tầm mới nhớ ra, ngày hôm nay là lễ Giáng sinh, quả nhiên là cẩu độc thân.
Nguyễn Tầm Tầm bảo Chu Thời Diệc đứng chờ ở bên cạnh, cô chọn mất nửa ngày, cuối cùng chọn một bộ phim thanh xuân.
Sau đó cô đi xếp hàng đổi vé, Chu Thời Diệc thì lại cùng một người giống như đại gia ngồi đợi cô ở hàng ghế chờ.
Chu Thời Diệc chỉ ngồi như vậy thôi mà đã có một vài cô gái không nhịn được nhìn anh thêm mấy lần rồi.
Anh buồn bực ngán ngẩm quét mắt xung quanh, nhìn thấy mấy hộp bỏng ngô thì suy nghĩ xem có nên mua cho cô một hộp không.
Con gái đều sẽ thích chứ?
Chu Thời Diệc đứng dậy đi đến quầy bán quà vặt, đến chỗ nhân viên bán hàng đang cầm bỏng ngô: “Xin hỏi anh muốn mua lớn hay nhỏ?”
“Phần nhỏ.” Chu Thời Diệc suy nghĩ một chút: “Thôi, vẫn là phần lớn đi.”
Anh mua đồ xong đúng lúc Nguyễn Tầm Tầm đổi vé xong quay lại.
Vé ưu đãi mà Tiêu Nam Sinh đưa chính là vé tình nhân, ngồi ghế tình nhân, hai người một ghế. Nguyễn Tầm Tầm dương dương tự đắc cầm vé xem phim trong tay nhìn anh, giải thích: “Chỉ có thể đổi vé tình nhân thôi.”
Chu Thời Diệc ừ một tiếng rôig nhét bỏng ngô vào lòng cô, sau đó cho tay vào túi đi vào trong.
Giấy trắng mực đen, anh lại không mù.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Nguyễn Tầm Tầm ôm bỏng ngô trong ngực, liếc nhìn người nào đó bên cạnh, chỉ thấy anh có hơi lười biếng dựa vào ghế không nhúc nhích.
Phim thanh xuân, thật ra chính là một hồi ức.
Hình ảnh cổ xưa ố vàng, đồng phục, xe đạp, con đường nhỏ nhiều bóng cây, bộ phim kết thúc, thứ xúc động lòng người nhất có lẽ chính là hàng chữ hiện lên mấy phút cuối cùng:
Người bạn đã từng thích,
Bây giờ đang ở đâu?
Phim kết thúc, ánh đèn đột nhiên sáng lên.
Nguyễn Tầm Tầm lấy khuỷu tay chọt chọt anh, hỏi: “Ôi------- lúc anh còn đi học có thích ai không?”
Chu Thời Diệc không nhìn cô, đưa tay lấy bỏng ngô nhét trong miệng, nhai hai cái: “Có.”