Chu Thời Diệc quyết định đi ra ngoài sau khi Nguyễn Tầm Tầm gửi mười mấy tin nhắn cùng một tấm hình
.
“Trăng đêm nay thật là tròn…..”
“Mau nhìn xem, có sao sa kìa…..”
“Anh có Wechat không?”
“Có muốn thêm Wechat của em không?”
………
Mới đầu đều là một vài nội dung chuyện phiếm, một lúc sau mới đi thẳng vào vấn đề.
“Hẹn hay không hẹn?”
“Thật sự không hẹn sao?”
“Thật sự không đến à?”
…….
Chu Thời Diệc chỉ trả lời một tin: “Đi ngủ sớm chút.”
Anh đặt điện thoại xuống và nhìn chằm chằm vào trận bóng trong TV được phát trên kênh thể thao, Từ Thịnh nằm trên ghế sô pha, quét mắt qua màn hình: “Không phải là cậu đã xem trận bóng này rồi sao? Sao còn xem lại?”
Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm không chớp mắt: “Không thể xem à?”
“Có thể, đương nhiên là có thể.” Từ Thịnh thờ ơ gật đầu, tiếp tục lướt Weibo: “Tớ cũng không sao, chỉ sợ lát nữa Đại Bao cướp TV của cậu thôi.”
“Cướp cái gì?”
Chu Thời Diệc vừa nói vừa cầm ly lên uống một ngụm.
Từ Thịnh không ngẩng đầu: “Gần đây nó đang xem , chiếu được tập rồi.”
“Phụt…..”
Chu Thời Diệc ho lên: “Hơn tập sao?”
Từ Thịnh gật đầu, bổ sung câu: “Nghe nói là có tất cả năm trăm tập.”
“………..”
Sự chú ý của Chu Thời Diệc lần nữa trở lại trận đấu, thật ra anh cũng không xem, đầu óc không biết đi nơi nào rồi. Điện thoại đặt trên bàn lại rung lên, báo có tin nhắn, hình như còn là tin nhắn hình ảnh.
Anh mở ra, đầu tiên là nhíu nhíu mày.
Trên màn hình, cô gái dựa vào lan can ban công, mái tóc đen dài tung bay trong không trung, hòa làm một với bóng đêm, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống, nhìn về phía ống kính nhăn mặt làm trò.
Rồi sau đó, anh không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Từ Thịnh ra vẻ muốn lại gần nhìn xem thì bị Chu Thời Diệc lặng lẽ né tránh, nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, Từ Thịnh nói: “Xem gì vậy? Thứ tốt phải chia sẻ với mọi người chứ!”
Chu Thời Diệc từ trên ghế sô pha đứng lên: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một con mèo rất đáng yêu thôi.”
Mãi đến khi anh mở cửa đi ra ngoài mà Từ Thịnh vẫn có hơi không thể tin vào tai mình.
Mèo?
Người này luôn luôn không thích bất kỳ động vật nào, đặc biệt là lông dài, trên đường đi ngay cả nhìn anh cũng không nhìn một cái, vừa rồi còn nói con mèo rất đáng yêu? Thần linh ơi!
……..
Chu Thời Diệc đứng ở cửa phòng đơn.
Nguyễn Tầm Tầm cầm theo rượu mở cửa, không có một chút nét mặt ngạc nhiên nào, nói: “Anh đến rồi à…..”
Anh cúi đầu, nhìn về phía rượu trong tay cô: “Ở đâu ra?”
Nguyễn Tầm Tầm giơ lên trước mặt anh, cười cười: “Vừa xuống lầu mua.”
Chu Thời Diệc cho hai tay vào túi đứng ở cửa và vẫn bất động. Nguyễn Tầm Tầm đưa tay ôm lấy cánh tay anh rồi kéo vào cửa.
Anh bị cô kéo vào.
Thôi, ký lai chi, tắc an chi. (Đây là một câu luận ngữ, có nghĩa là họ đã đến với mình rồi thì mình phải làm cho họ được yên ổn.)
Cô kéo anh đi tới ban công.
Trên ban công có một cái bàn nhỏ, hai cái ghế mây, một chiếc đèn nhỏ màu vàng cam và một thùng Budweiser ở góc tường.
Bầu không khí rất tốt,
Rõ ràng là vì anh mà chuẩn bị.
Nguyễn Tầm Tầm đi tới góc tường lấy một chai Budweiser đưa cho anh, nói: “Siêu thị dưới lầu chỉ có thể mua được cái này.”
Chu Thời Diệc không nhận lấy, kéo kéo khóe miệng, kéo ghế dựa đến vị trí đối diện cô rồi ngồi xuống: “Mua nhiều như vậy, em biết anh sẽ đến à?”
Nguyễn Tầm Tầm cười cười, mím mím môi: “Anh đến hai chúng ta cùng uống, anh không đến thì em uống một mình.”
Ý của cô là anh mà không đến thì cô sẽ tự mua say?
Rốt cuộc Chu Thời Diệc ngả người ra sau, cả người lười nhác dựa vào chiếc ghế mây: “Nghe có vẻ như em rất biết uống nhỉ?”
Cô dõng dạc: “Chưa từng say.”
Chu Thời Diệc cười gật đầu, rõ ràng là anh không tin: “Không phải nói là muốn múa sao?”
Nguyễn Tầm Tầm uống một hớp rượu: “Anh đến muộn rồi, hết hứng thú rồi.”
Anh nhìn chằm chằm cô: “Vậy em gọi anh đến đây làm gì?”
Gió lạnh đêm khuya bắt đầu thổi.
Nếu như gió lạnh phương bắc như lưỡi dao sắc thì gió lạnh phía nam chính là một con dao rỉ sét, quét qua người rồi đau từng chút một.
“Em không muốn ở một mình.” Nguyễn Tầm Tầm suy nghĩ một chút, chỉ có đáp án này là thích hợp nhất.
Ánh trăng chiếu xuống, gió mát hiu hiu.
Cảm xúc của Chu Thời Diệc bị một câu nói của cô nhen nhóm, anh lấy thuốc ra và bật lửa ra, dừng lại một chút, lần đầu tiên hỏi ý kiến cô: “Có thể hút được không?”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ: “Muốn hút thì hút, sao còn kỳ lạ như vậy?”
Chu Thời Diệc cười cười, châm thuốc, để hộp thuốc lá lên bàn, sau đó cả người dựa vào ghế mây, thở ra. Nguyễn Tầm Tầm đưa tay muốn lấy một điếu, tay vừa mới đụng vào hộp thuốc lá đã bị anh đè lại, anh liếc nhìn cô một cái, giọng nói đều đều: “Làm gì?”
Bàn tay khô ráo ấm áp đặt trên bàn tay cô.
Cô sửng sốt một lúc, nhìn bốn con số trên hộp thuốc, giọng điệu thương lượng: “Hút một điếu.”
Chu Thời Diệc trực tiếp từ chối: “Không được.”
“Tại sao?”
“Hút thuốc hại thân.”
Lý do đúng là đầy đủ, chẳng qua là: “Vậy sao anh còn hút?”
“Ừ, chuẩn bị cai rồi.”
Có lý do thích hợp thì đương nhiên sẽ cai thuốc.
Bàn tay anh còn đặt trên tay cô, hơi thở ấm áp ngăn cách không khí rét lạnh bên ngoài. Cô nhìn Chu Thời Diệc, phát hiện anh đang dựa vào ghế hút thuốc, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Cô gọi tên anh, anh không ngẩng đầu lên, chỉ lười biếng trả lời một tiếng.
“Bố mẹ anh làm gì?”
Anh dựa vào ghế không nhúc nhích, như thể anh không nghe thấy, thật lâu sau mới nói hai chữ: “Mất rồi.”
Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
“Anh có nhớ họ không?”
“Không nhớ.”
“Tại sao không nhớ?”
Môi trên của ang hơi chạm vào môi dưới, không nói gì.
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên thở dài, rút tay về thì lại bị anh đè chặt, nói: “Nhưng mà em rất nhớ.”
Chu Thời Diệc bỗng nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt phức tạp, không lên tiếng.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu rót chút rượu còn lại trong chai, mím mím môi nói:
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ em.”
Vì vậy nên không muốn ở một mình thật sao?
Tay cô bị kéo nhẹ.
Nguyễn Tầm Tầm nghi ngờ nhìn anh.
Chu Thời Diệc nói: “Lại đây ngồi.”
Anh dựa vào ghế mây, nắm tay cô để cô đi qua.
Nguyễn Tầm Tầm đứng lên đi tới, nửa chừng bị anh kéo mạnh một cái, trực tiếp nhào vào lòng anh, sau đó đặt cô ngồi trên đùi mình.
Cửa sổ ban công sát đất sạch sẽ trong suốt, vào đêm khuya, kính đen phản chiếu bóng dáng của hai người.
Chu Thời Diệc ngồi trên ghế mây, chân dài hơi mở ra, cô ngồi trên đùi anh, anh vòng tay ôm cô vào lòng, cọ cọ vào cổ cô: “Nhớ bà ấy hả?”
Nguyễn Tầm Tầm lắc đầu một cái: “Em nhớ bố em, em muốn xin lỗi ông ấy.”
Có lẽ là vì uống rượu.
Nguyễn Tầm Tầm nói rất nhiều chuyện liên quan đến Nguyễn Minh Sơn, không liên tục, dừng lại nghỉ ngơi một chút, Chu Thời Diệc nghe xong cũng hiểu sơ sơ.
“Mẹ em mất được bao nhiêu năm thì em hận ông ấy bấy nhiêu năm. Nhưng em mệt rồi, em không muốn hận nữa. Nhiều năm như vậy rồi mà ông ấy cũng không tái hôn, em biết trong lòng ông ấy áy náy, ông ấy đều là vì em, thật ra em đều biết, chỉ là em không vượt qua được bản thân mình, em đã nói với mẹ là cả đời này cũng không tha thứ cho ông ấy nhưng mẹ của em đi rồi, em tha thứ cho ông ấy rồi, em đã phản bội mẹ em. Như vậy mẹ em sẽ đau lòng, nhưng mà, em không muốn tiếp tục thấy ông ấy vất vả nữa, mẹ của em đã đi rồi nhưng ít nhất là ông ấy còn sống, em phải quý trọng người sống, đúng không?”
Chu Thời Diệc không trả lời có đúng hay không.
Anh tắt thuốc lá, giơ tay giữ sau gáy cô, trực tiếp hôn lên, dừng lại trên môi cô một lúc rồi dần dần lên phía trên, mũi, gò má, trán…. Cuối cùng dừng lại ở trán, dừng lại rất lâu.
Nguyễn Tầm Tầm ngồi trong lòng anh đưa tay vòng lấy cổ anh, Chu Thời Diệc trực tiếp ôm cô đứng dậy, đặt trên lan can, cúi đầu bất ngờ hôn cô.
Cô bị ép ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, độ cao ban công lầu tám làm cho người ta run rẩy, bên dưới đèn neon lập lòe, Nguyễn Tầm Tầm ôm chặt lấy cổ anh, ngoài sợ hãi thì còn có cả sự kích thích,
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Trong căn phòng ba người.
Đại Bao từ trên TV lấy lại tinh thần, liếc nhìn điện thoại rồi nhìn Từ Thịnh nháy mắt: “Một tiếng rồi, cậu đoán mấy trận?”
“Tẻ nhạt.” Từ Thịnh nói: “Tớ đoán ba trận.”
Đại Bao tự lẩm bẩm: “Một tiếng có phải là hơi ngắn không?”
…………
Rốt cuộc Chu Thời Diệc cũng buông cô ra.
Đêm khuya yên tĩnh.
Gió lạnh thổi mạnh lên da thịt họ nhưng bọn họ không cảm thấy lạnh,
Cơ thể giống như bị lửa đốt.
Trên ban công chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Chu Thời Diệc ôm ngang cô lên bước vào phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi nhìn cô thật lâu, chậm chạp không có động tác.
Có hôn hay không?
Đáy mắt anh dần sáng tỏ: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm.”
Đây….. Đây là hết rồi?
Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh rồi kéo tay anh.
Chu Thời Diệc cười cười: “Sao thế?”
Cô trừng hai mắt, lúc này mới nếm trải một chút ngọt ngào thôi mà.
Anh vỗ vỗ đầu cô như dỗ một đứa trẻ: “Ngoan.”
Có nhiều chuyện, bây giờ còn chưa phải lúc.
Không phải nói là nhìn thấy hi vọng rồi sao?
Cuộc đời của chúng ta vừa mới bắt đầu,
Chuyện thú vị cứ chậm rãi mà làm thôi.
Cảm giác này thật giống như, khi còn nhỏ muốn ăn một viên đường nhưng lại không ăn được.
Thời gian dài,
Rồi cũng sẽ không muốn ăn nữa.
Có thể có một ngày,
Lại được cho biết, bạn có thể ăn viên đường này.
Bạn sẽ làm sao?
Nhanh chóng ăn hết.
Hay là cẩn thận từng li từng tí một lại không nỡ ăn?
…………
Trấn Mi Ổ là một vùng cổ trấn sông nước, thường có danh xưng “Vùng đất phì nhiêu”, cho đến hiện nay đã có sáu nghìn năm lịch sử. Lấy Trường Hà làm ranh giới, chia làm hai trấn Thanh Phong, Thạch Ổ. Phía tây Trường Hà là trấn Thanh Phong, phía đông Trường Hà là trấn Thạch Ổ.
Mấy năm trước, lúc văn hóa ngành du lịch đang nóng, Mi Ổ đã được phát triển và trở thành một trong mười điểm thu hút hàng đầu Trung Quốc. Nhưng rất nhiều người cố ý mài giũa nó mà làm mất đi tính xác thực của các sản phẩm do lịch sử và văn hóa để lại.
Xe đã lái vào Mi Ổ.
Hàng gạch trắng đen của các tòa nhà theo phong cách cổ xưa, hầu như không có kiến trúc hiện đại, được bao quanh bởi những ngọn núi, những ngọn đồi xanh và cây thông khô, một con kênh được đào chạy qua thị trấn.
Mọi người đều không biết đường, Từ Thịnh không có địa chỉ nhà Tiểu Bạch, chỉ có thể đi loanh quanh theo hướng dẫn một cách mù quáng, xe chạy qua một cái cầu đến trấn Thanh Phong.
Đại Bao nói: “Xuống đi dạo đi, tìm người hỏi thăm một chút.”
Thị trấn này có rất nhiều khách du lịch nhưng lại rất ít dân bản địa, chuyện nhà cửa đa số chỉ có người địa phương biết.
Xe vừa mới dừng lại đã có người chạy đến, hỏi: “Các vị đến đây du lịch sao?”
Một cô gái cao lớn đứng bên cạnh xe, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, giọng nói rõ ràng: “Có muốn ở trọ hay không?”
Đại Bao từ ghế sau thò đầu ra, hỏi: “Không phải, chúng tôi đi tìm người.”
Nụ cười của cô gái có hơi mơ hồ: “À, tìm ai?”
“Bạch Cẩm Huy, cô biết nhà nó không?”
Vẻ mặt cô gái bỗng nhiên trở nên hơi phức tạp, thật lâu sau mới nói: “Tôi dẫn các anh đi.”
Người lái xe là Chu Thời Diệc, Nguyễn Tầm Tầm ngồi ở ghế phụ, cô gái tiến vào xe, ngồi bên cạnh Từ Thịnh, Đại Bao chọt chọt anh ta, hạ thấp giọng ghé vào lỗ tai anh ta: “Đừng chỉ chơi điện thoại, nói chuyện với người ta đi.”
Từ Thịnh liếc mắt nhìn cô gái một cái, không phải là khẩu vị của mình, không để ý.
Đại Bao rất dễ đỏ mặt khi nói chuyện với con gái, ngay cả nói chuyện với Nguyễn Tầm Tầm mà Chu Thời Diệc cũng không nói được mấy câu, chớ nói chi là cô gái xa lạ, Từ Thịnh lại không muốn nói, Nguyễn Tầm Tầm cũng không phải là người biết nói chuyện, có thêm một người mà toàn bộ trong xe lại lan ra một loại không khí ngột ngạt.
Cô gái cũng không nói nhiều, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, đến lúc rẽ cua thì nhắc nhở một chút.
Xe ngừng lại trước một tòa nhà nhỏ ven bờ sông, cô gái giơ tay chỉ: “Chính là căn nhà này.”
Đại Bao: “Cảm ơn.”
Bọn họ xuống xe, cô gái hỏi: “Các anh cũng đều là phóng viên sao?”
Mọi người nhìn nhau một cái: “Không phải, chúng tôi là bạn của nó.”
Cô gái ngẩn người, nói: “Bây giờ chỉ có bà nội anh ấy ở nhà, Bạch Cẩm Huy chắc là đi ra ngoài rồi. Các anh từ đâu tới đây?”
“Bắc Tuần.” Đại Bao nói: “Cô biết khi nào thì Tiểu Bạch về không?”
Cô gái lắc đầu một cái: “Tôi không biết, đã lâu rồi chưa thấy anh ấy.”
Đại Bao gật đầu, lại nói cảm ơn lần nữa.
Tòa nhà nhỏ có tầng với thiết kế rất retro, tất cả cửa sổ đều được chạm khắc bằng gỗ. Lần đầu tiên Nguyễn Tầm Tầm đến đây nên nhìn đến ngơ ngẩn.
Chu Thời Diệc đi đến bên cạnh cô: “Nghĩ gì vậy?”
“Thiết kế nhà ở đây rất retro.”
“Ở đây là cổ trấn.” Chu Thời Diệc nhắc nhở cô.
“Vậy anh nói xem, có phải tư tưởng của người ở đây cũng rất bảo thủ hay không? Nhìn thấy con sông kia không?” Cô dùng ánh mắt nhìn kênh đào: “Anh nói xem, chưa kết hôn mà có con, ở đây có phải là còn muốn ngâm lồng heo không?”
Chu Thời Diệc bị cô hỏi một câu không đầu không đuôi.
Anh gõ gõ đầu cô: “Nghĩ lung tung gì vậy?”
Đang nói chuyện thì Bạch Cẩm Huy quay về.
Đại Bao xông lên xoay người anh ta một vòng: “Mẹ kiếp, âm thầm chạy về đây, muốn chúng tớ gấp chết phải không?”
Mọi người lần lượt quay đầu lại.
Từ Thịnh từ trong điện thoại ngẩng đầu lên: “Mặt mũi cậu rất lớn, ông đây cũng bị điều động tới rồi.”
Tiểu Bạch sững sờ tại chỗ, nhìn quanh một vòng, những khuôn mặt quen thuộc, viền mắt không nhịn được nóng lên, khóe mắt liếc về phía cô gái đứng bên cạnh mình, sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Cô tới đây làm gì?”
Cô gái xoay người rời đi.
Tiểu Bạch đuổi theo, kéo lấy cô: “Tôi hỏi cô, cô tới làm gì?”
Cô gái hất tay anh ta ra: “Tôi tới thăm anh một chút thì chết à.”
Tiểu Bạch cười gằn: “Thăm xong rồi thì cút nhanh lên.”
Cô gái không quay đầu rời đi.
“Cậu làm gì thế? Cô gái đó có lòng tốt đưa chúng tớ đến nhà cậu.” Đại Bao ôm lấy cổ anh ta: “Sao có thể đối xử với con gái như vậy? Chuyện này cậu cần phải học Thời Nhất một chút, nhìn người ta đối xử với con gái thế nào.”
Bạch Cẩm Huy hừ lạnh một tiếng: “Cậu xác định người cậu nói là cái tên lưu manh vạn năm kia chứ?”
Đại Bao vỗ đầu anh ta, chỉ về phía Nguyễn Tầm Tầm bên kia: “Nhìn qua bên kia đi, thấy không? Cô gái rất đẹp đó đó.”
“Thấy.”
“Thời Nhất đang theo đuổi.”
“Lưu manh vạn năm theo đuổi con gái?”
“Chà chà chà, đừng xem thường nó, tên này giấu kỹ lắm, theo đuổi con gái mới lòi ra.”
…….
Lúc này Nguyễn Tầm Tầm đang đón gió, mặt sông nổi lên gợn sóng.
Rất kỳ lạ.
Thành phố mà mình chưa bao giờ tới.
Xung quanh đều là kiến trúc cây cối xa lạ.
Nhưng không hiểu sao lại có một luồng cảm giác quen thuộc.
Vừa đặt chân đến nơi này,
Giống như có một loại cảm giác bụi trần lắng đọng,
Hình như cô vốn dĩ sinh ra ở đây, lớn lên ở nơi này.