Giấu Trăng

chương 93: chương 93:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lễ đính hôn của Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc được tổ chức ở một khách sạn năm sao của Thịnh Thị.

Đêm trước lễ đính hôn Thịnh Vọng Thư bị Thịnh Tri Hành gọi về nhà ở, Ngôn Lạc cũng trở về nhà tổ của nhà họ Ngôn, như thường lệ anh sẽ lại phải nghe một bản giáo huấn từ Ngôn Quốc Thư.

Ngôn Quốc Thư thao thao bất tuyệt lên bài giáo huấn, Ngôn Lạc ngồi dựa vào ghế sofa nhìn ông cụ, chỉ mỉm cười.

Ngôn Quốc Thư nghiêm túc nói: "Đừng có tưởng là ông đang nói đùa với cháu, đã sắp trở thành người có gia đình rồi, phải gánh vác trách nhiệm đối với gia đình, không thể cứ cà lơ phất phơ không có chính kiến như thế này được.”

"Ông thấy cháu không có chính kiến với Trăng Nhỏ lúc nào chứ ạ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngôn Lạc hơi ngồi thẳng người lại, sau đó ánh mắt anh cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Yên tâm đi ông nội, cả đời này cháu cũng sẽ không đi theo con đường cũ của ba cháu đâu."

Con người anh không có nhiều điểm tốt, nhưng có một điều chính là không phải cô thì không được.

Đã định rằng là cô rồi, thì đến chết cũng sẽ không buông tay.

...

Trong lúc Ngôn Lạc đang phải ngồi nghe giáo huấn thì Thịnh Vọng Thư lại đang đắp mặt nạ nằm ngâm người trong bồn tắm.

Những cánh hoa hồng tươi đẹp xếp thành từng chùm, lững lờ trôi ở trước ngực cô, giống như là một bộ váy đỏ dài trễ vai.

Thịnh Vọng Thư cầm điện thoại di động trên tay, khiến cho bộ móng tay mới làm tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn trong phòng tắm, ngón tay cô lướt rất nhanh trên màn hình điện thoại di động, trả lời những lời chúc phúc của tất cả mọi người.

"Chúc chị đính hôn vui vẻ!"

"Cảm ơn nhé." Thịnh Vọng Thư mỉm cười hỏi: "Em đang làm gì?"

"Cùng với Bất Du ngồi mòn người ở thư viện đó, gần đây bài tập của em rất nhiều, em gần như còn không có thời gian để đi ngủ nữa, cũng không thể về nước tham dự lễ đính hôn của chị với anh Ngôn Lạc được."

Thịnh Thê Trì ủ rũ thở dài: "Thật tiếc quá đi."

"Không sao, đến lúc đó chị sẽ gửi cho em video trực tiếp ở hiện trường." Thịnh Vọng Thư dịu dàng dặn dò cô ấy: "Phải chú ý cân bằng giữa việc học tập và nghỉ ngơi, đừng để cho mình quá mệt mỏi."

"Biết mà biết mà." Giọng điệu Thịnh Thê Trì lại vui vẻ trở lại: "Buổi tối em còn muốn cùng đón sinh nhật với Bất Du nữa."

Cô ấy nhắc tới, Thịnh Vọng Thư mới đột nhiên nhớ rằng hôm nay là sinh nhật của Nghê Bất Du.

Tình yêu vườn trường của hai bạn nhỏ này thật đúng chuẩn khuôn mẫu mà, không hề để chậm trễ việc học tập chút nào, một người được tuyển thẳng đến học ngành toán học của đại học A, một người bằng điểm thi cực kỳ cao mà thi đậu vào học viện mỹ thuật số một cả nước, giờ đây lại cùng nhau đến Pháp du học, chuyện này đã trở thành một câu chuyện truyền kỳ trong các ngôi trường cấp ba tại thành phố A.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thịnh Vọng Thư thổi thổi bọt nước ở trước ngực, tán gẫu thuận miệng hỏi: "Em định tặng cậu ấy món quà sinh nhật gì?"

Thịnh Thê Trì không khỏi ngượng ngùng cười cười, không trả lời.

"Được rồi." Cách một màn hình điện thoại cũng có thể thấy được cô bé kia đang ngượng ngùng, Thịnh Vọng Thư cũng không ép buộc cô ấy nữa, cười nói: "Vậy thì thay chị gửi lời chúc sinh nhật vui vẻ đến Du Thần nhà em nhé, khi nào trở về sẽ bù lại quà sinh nhật."

Thịnh Thê Trì làm bộ đáng yêu: "Được ạ!"

Sau khi nói chuyện xong với Thịnh Thê Trì, Thịnh Vọng Thư lại mở Wechat một lần nữa, giờ cô mới phát hiện Ngôn Lạc đã gọi một cuộc gọi video cho cô vài phút trước.

Cô không nghĩ ngợi gọi lại luôn cho anh.

Tiếng chuông mới chỉ vang lên một hai giây đã được kết nối, khuôn mặt đẹp trai rõ ràng góc cạnh của Ngôn Lạc xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, anh nhìn cô một cái, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, ngay lập tức video bị anh bất ngờ ngắt kết nối.

Thịnh Vọng Thư tưởng là do tín hiệu bị gián đoạn, vì vậy cô đã gọi lại cho anh một lần nữa.

Lần này Ngôn Lạc trực tiếp từ chối.

Thịnh Vọng Thư nhìn năm chữ to đùng "Đối phương đã từ chối" trên màn hình điện thoại di động, không hiểu kiểu gì, đang muốn gọi lại thêm một lần nữa thì Ngôn Lạc lại gọi điện thoại tới.

Cô nhận máy, hừ lạnh một tiếng: "Sao lại từ chối cuộc gọi video của em?"

Ngôn Lạc: "Em đang nằm ngâm trong bồn tắm."

"Đúng vậy ạ, ngâm người tắm xong thì em sẽ đi ngủ." Thịnh Vọng Thư kéo đề tài trở lại: "Anh còn chưa trả lời vì sao lại từ chối cuộc gọi của em đó!"

Trầm mặc một lát, Ngôn Lạc mới nhẹ giọng nói: "Em đang nằm ngâm trong bồn tắm."

"Em nằm..." Thịnh Vọng Thư đột nhiên phản ứng lại, cô cụp mắt nhìn xuống dưới một cái, những dải bọt khí che trước ngực đã bị cô chơi đùa tan ra hết từ lúc nào, những cánh hoa hồng cũng đã nằm rải rác ở hai bên người, chỉ còn lẻ tẻ lại vài cánh hoa nằm ở trước ngực.

Cô nhớ lại góc độ cầm điện thoại lúc vừa rồi, hình như, hình như là... hơi lộ liễu quá thì phải.

Cô không tự nhiên mà hắng giọng một cái, vừa giận vừa làm nũng mà hừ nhẹ một tiếng: "Giả, trong, sáng."

Vừa dứt lười, trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ của người đàn ông, thờ ơ, lại xen lẫn một chút hứng thú, qua điện thoại nghe ra được một cảm xúc rất đặc biệt.

"Trò chuyện qua internet thì phải tuân thủ luật pháp, còn nếu như chúng ta nói chuyện trực tiếp... thì em muốn như nào nói chuyện cũng đều được."

Thịnh Vọng Thư yên lặng trong chốc lát mới phản ứng lại được: "Biến thái."

Đầu dây bên kia điện thoại nghe được hai chữ "Biến thái" liền cười khẽ nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút nhé, vị hôn thê biến thái."

Thịnh Vọng Thư đính hôn với Ngôn Lạc không chỉ có ý nghĩa là sự kết hợp của hai người bọn họ mà còn có ý nghĩa là sau này nhà họ Thịnh và nhà họ Ngôn sẽ có sự hợp tác đã chặt lại càng chặt hơn, đây chính là một sự việc lớn vô cùng chấn động trong giới thượng lưu.

Bởi vậy, mặc dù mới chỉ là buổi lễ đính hôn nhưng buổi lễ này cũng không thua kém gì buổi lễ kết hôn.

Những người có máu mặt trong giới ở thành phố A đều có mặt rất đông đủ, các siêu xe sang trọng đỗ đầy ở bãi đậu xe, muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được.

Thịnh Vọng Thư đi đôi giày cao gót cao 8cm, mái tóc đen dài được uốn thành từng tầng sóng lớn theo phong cách Hồng Kông, mặc một bộ lễ phục cổ điển cao cấp màu đỏ do Niamh Zhou thiết kế. Vạt áo trước ngực được làm bằng nhung đỏ, để lộ ra đường vai và cái cổ thằng nuột xinh đẹp, xương quai xanh thẳng tắp lộ ra, vòng eo nhỏ bằng một vòng tay uyển chuyển, tà váy lớn như sóng lượn từ eo tràn xuống dưới tầng tầng lớp lớp, phối hợp cùng với những đồ trang sức bằng ngọc trai cổ điển, phong thái duyên dáng, cao quý rực rỡ.

Còn Ngôn Lạc thì đang mặc một bộ vest nhung màu đen cao cấp cùng bộ sưu tập của Niamh Zhou, khuy tay áo được làm bằng ngọc trai cổ điển, mang một trâm cài ngực làm bằng ngọc trai hình mặt trăng.

Bọn họ sóng vai nhau đứng ở trên sân khấu, nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau rót rượu sâm panh.

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên người bọn họ, họ cùng nhau đắm chìm trong ánh sáng đó, tất cả những vị khách ngồi dưới đều tập trung nhìn về phía bọn họ, còn bọn họ trong mắt chỉ có nhau.

Họ đứng cạnh nhau nhìn như một cặp trời sinh.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc vẫn ở lại khách sạn, buổi tối sẽ tổ chức một buổi lễ nhỏ thứ hai, tiếp đãi những người trẻ tuổi trong giới.

Đánh bài uống rượu chơi đùa, Thịnh Vọng Thư đi giày cao gót tinh thần căng thẳng cả ngày, chưa tàn tiệc cũng đã bắt đầu buồn ngủ mệt mỏi rã rời.

Cô đến quầy bar nhờ người pha một ly cocktail, sau đó quay lại ghế sofa ngồi xuống, nhấp một ngụm nhỏ để lấy lại tinh thần, vừa mới nói chuyện phiếm với Hứa Niệm Tịch được mấy câu thì Ngôn Lạc ở cách đó không xa đã đi tới.

Vì để phối hợp với bộ lễ phục thứ hai tiện di chuyển hơn của Thịnh Vọng Thư, anh cũng đã đổi một bộ vest màu xanh nhạt khác.

Lúc này áo vest ngoài đã bị anh cởi ra vắt ở trên khuỷu tay, bởi vì uống rượu, cà vạt đã được nới lỏng ra một nửa, nửa cởi nửa không.

Anh đang hơi nghiêng người dưới ngọn đèn, cúi xuống nhìn cô, giống như một tên hoa hoa công tử trong thời kỳ dân quốc tự do phóng đãng không bị trói buộc, nhẹ giọng hỏi ở cạnh bên tai cô: "Có muốn đi nghỉ trước không?"

Ánh mắt Thịnh Vọng Thư hơi liếc qua, liền nhìn thấy đường cong quai hàm trơn tru và nghiêm nghị của anh, ánh mắt tiếp tục rơi xuống, phía dưới là yết hầu sắc nhọn của anh, làn da ở chỗ yết hầu của anh nhiễm vào một tầng ửng hồng, càng tăng thêm phần ham muốn bất cần.

Thịnh Vọng Thư liếm môi, dời ánh mắt đi, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy có phải không thích hợp không."

"Sao mà không thích hợp? Ở đây có ai quen biết dưới mười năm không? Khách khí với bọn họ làm cái gì. Cố Từ Niên đã sớm đưa vợ cậu ta về ngủ rồi."

Ngôn Lạc mở lòng bàn tay ra, đưa đến trước mặt cô, cười nói: "Đi thôi."

Thịnh Vọng Thư do dự không đến một giây, liền đưa tay mình vào trong lòng bàn tay anh.

Chào tạm biệt với Hứa Niệm Tịch ở bên cạnh một câu, sau đó cô đi cùng với Ngôn Lạc ra ngoài.

Cô vừa mới bước một chân ra ngoài cửa, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, một cánh tay Ngôn Lạc vòng qua ôm lấy eo cô, bất ngờ bế cô lên.

"Đi giày cao gót cả một ngày, không mệt mỏi sao?"

Hai tay Thịnh Vọng Thư theo phản xạ mà ôm lấy cổ anh, lắc đầu: "Mệt mỏi cũng phải chịu."

Ngôn Lạc nhíu mày nhìn cô.

Cô khẽ nâng cằm, vẻ mặt tráng liệt: "Có mệt chết cũng phải xinh đẹp."

Ngôn Lạc không nhịn được mà cười thành tiếng.

Anh ôm cô nhanh chân bước vào trong thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa mới đóng lại, anh liền cúi người hôn cô.

Thịnh Vọng Thư giơ tay lên chặn lại môi của anh, vô cùng liêm chính nhìn chằm chằm về phía bên trên góc phải: "Có camera giám sát."

"Ở trong khách sạn của anh." Giọng nói của Ngôn Lạc khàn khàn, như cười như không, cúi người ngậm lấy môi của cô: "Ai dám nhìn."

Thịnh Vọng Thư bất ngờ để anh lợi dụng sơ hở, khẽ "ưm" một tiếng, khuôn mặt cô nghiêng về phía khuỷu tay anh, cắt đứt nụ hôn này.

Vừa rồi lúc Ngôn Lạc hôn cô anh đã xoay người, dùng thân thể mình che chắn hoàn toàn mặt của cô khỏi góc quay của camera giám sát, bây giờ, ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đào hoa có vẻ say mà lại không say, chứa đựng chút nước sạch sẽ.

Khóe mắt anh hơi hơi phiếm hồng, càng tăng thêm mấy phần ham muốn - sắc tình.

Thịnh Vọng Thư bị anh nhìn chằm chằm đến ngứa ngáy trong lòng, giống như bị đệm thịt của mèo con lơ đãng mà cào nhẹ.

Cô mấp máy môi, giọng nói lúc này có cảm giác mềm mại đến không tưởng tượng nổi: "Bây giờ thật sự là anh càng ngày càng ngang ngược rồi."

Ngôn Lạc mỉm cười nhướng mày: "Ý em là sao?"

Thịnh Vọng Thư: "... Chưa nói cái gì mà đã lao đến rồi, trước kia anh không như thế này."

Hàng lông mi đen như lực của Ngôn Lạc hơi chớp chớp, khóe môi lơ đãng mà cong lên: "Là lỗi của anh, vậy thì, xin hỏi --"

Anh không đứng đắn kéo dài âm cuối.

"...Vị hôn thê, anh hôn em được không?"

"..."

Khi anh lại hôn xuống một lần nữa, Thịnh Vọng Thư không kìm lòng được mà nhắm mắt lại, một tay nắm chặt lấy cổ áo anh, cô hơi ngẩng đầu, chuyên tâm mà đáp lại anh.

Đến tầng của dãy phòng nghỉ, cửa thang máy mở ra, bốn năm giây sau môi của hai người mới chậm rãi tách ra.

Ngôn Lạc ôm cô bước nhanh ra khỏi thang máy, đi tới hướng cửa phòng.

Thịnh Vọng Thư lấy thẻ phòng từ trong túi áo vest của anh. Quét mở cửa phòng ra, Ngôn Lạc đá tung cửa, ngón tay trượt xuống phía dưới, cởi giày cao gót của cô ra, ném đi.

Lưng dựa lên trên cửa phòng, anh lập tức cúi người, lại cắn lên môi cô một lần nữa.

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông đáp xuống một cách kịch liệt, Thịnh Vọng Thư bị anh đè ở trên tủ bên cạnh lối vào.

Bình hoa và tranh trang trí đã bị gạt xuống dưới sàn nhà, đuôi mắt cô giương lên, kéo cà vạt của anh, cởi từng khuy áo của anh ra giống như đang mở một món quà.

Đến khi nhìn người ở trước mắt, cả người anh trên dưới chỉ còn lại chiếc cà vạt kia...

..

Hôm sau khi thức dậy, chuyện đầu tiên Thịnh Vọng Thư làm chính là chạy ra cửa kiểm tra chiếc bình hoa nằm ở dưới đất.

Sau khi chắc chắn rằng bình hoa không bị vỡ cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cả người đầy mệt mỏi, rửa mặt sơ qua rồi cô quay trở lại giường.

Sau khi Ngôn Lạc rửa mặt xong đi ra, chỉ thấy cô đã lại cuốn người trong chăn mềm.

Anh cười một tiếng, giơ cái cà vạt lung tung rối loạn lên, tính sổ với cô: "Nhìn xem em đã làm chuyện tốt gì này."

Tai Thịnh Vọng Thư nóng lên, nhắm mắt chống trả: "Váy của em cũng bị hỏng."

Một tiếng cười nhẹ rơi vào trong tai cô, cô mở mắt ra, tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Ngôn Lạc trêu chọc cô xong, tiện tay quăng cái cà vạt vào trong thùng rác, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô.

Thịnh Vọng Thư tự nhiên mà vươn tay chui vào trong lòng anh.

Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên mi tâm của cô: "Ngủ tiếp một lúc nữa?"

Thịnh Vọng Thư lắc đầu: "Không ngủ được."

"Lấy điện thoại di động của em về đây." Cô ra lệnh cho anh.

Ngôn Lạc bước xuống giường, tìm điện thoại di động của cô rồi đưa tới, còn mang cho cô một ly nước ấm.

"Tí nữa muốn đi đâu?"

Thịnh Vọng Thư nghĩ ngợi: "Về vườn Thịnh Cảnh đi, em đã hẹn ngày mai sẽ cùng đi dạo phố với chị Điềm Điềm."

Ngôn Lạc "Ừ." một tiếng, anh hơi dừng lại một chút, dường như chỉ lơ đãng hỏi thêm: "Cố Từ Niên không đi sao?"

"Anh ấy đi làm gì?" Thịnh Vọng Thư cau mày.

Ngôn Lạc giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Làm tài xế cho Nghê Bố Điềm, quẹt thẻ?"

"Không cần, bọn em tự có tài xế, cũng tự có thẻ riêng."

Thịnh Vọng Thư liếc xéo anh một cái, dường như đã nhìn thấu được lòng dạ nhỏ mọn của anh, kiêu ngạo hừ một tiếng.

"Anh với Cố Từ Niên muốn làm cái gì thì làm, nhưng mà đừng có quấy rầy đến buổi hẹn hò của hai người phụ nữ bọn em."

Ngôn Lạc mỉm cười, hợp tác gật đầu "Ồ."

[Ngắm trăng qua khung cửa sổ] sau một tháng công chiếu đã rơi xuống xuất chiếu thường trong chuỗi rạp chiếu phim.

Trong dịp Tết nguyên đán, có mấy bộ phim mới được lên rạp, đương nhiên độ thảo luận của bộ phim này sẽ ít đi rất nhiều.

Tuy nhiên, điều khiến người ta phải bất ngờ đó chính là sau khi lễ đính hôn của Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc kết thúc, nguyên mẫu liên quan của bộ phim này lại một lần nữa được lôi ra bàn luận sôi nổi.

Một buổi lễ đính hôn long trọng như vậy thì không thể nào không có ảnh chụp lọt ra ngoài, không biết là vị Internet Holmes nào dựa vào những bức hình đó mà phân tích ra nguyên mẫu của bộ phim chính là Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc.

Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì [Ngắm trăng qua khung cửa sổ] là một bộ phim điện ảnh do Giải trí Tinh Thần sản xuất, vậy mà trước khi công chiếu bộ phim này lại không được tuyên truyền rầm rộ, rõ ràng là không có ý định muốn kiếm tiền, vừa có năng lực tìm đến Liên Tinh để viết kịch bản, lại vừa có năng lực không cần kiếm tiền về cho Tinh Thần thì đại khái chỉ có thể là chính ông chủ của Tinh Thần mà thôi.

Nguyên nhân thứ hai là bởi vì, ở trong bộ phim nhân vật nam nữ chính chênh lệch nhau hai tuổi, mà ở trong hiện thực Ngôn Lạc với Thịnh Vọng Thư cũng chênh lệch nhau hai tuổi, huống hồ gì bản thân cái tên Thịnh Vọng Thư cũng có ý nghĩa là mặt trăng, khả năng rất lớn chính là dùng tên của bộ phim để thổ lộ tâm tình.

Nguyên nhân thứ ba là bởi vì, trong lúc Liên Tinh tiếp nhận phỏng vấn đã từng nói rằng, ở trong hiện thực nhân vật nam chính đã cầu hôn thành công, mà lại trùng hợp thế nào, không bao lâu sau Ngôn Lạc liền đính hôn cùng với thanh mai trúc mã Thịnh Vọng Thư của anh.

Mà sau khi phân tích được những điều này ở đây xong, rất nhanh đã có người bới ra được ảnh Ngôn Lạc cầu hôn đêm đó, Thịnh Vọng Thư nắm lấy tay anh, ở trước cửa rạp chiếu phim tặng hoa hồng đã bị người qua đường chụp lại được.

Quá nhiều sự trùng hợp như vậy, sau khi được mấy tài khoản marketing nó đã ngay lập tức thu được một lượng lớn quần chúng ăn dưa, dân mạng đều nhất trí kết luận rằng Thịnh Vọng Thư với Ngôn Lạc chính là nguyên mẫu của bộ phim điện ảnh kia.

Ăn dưa ship CP là bản chất của dân mạng, chỉ sau mấy tiếng #Thịnh Vọng Thư Ngôn Lạc nguyên mẫu phim# đã lên trên đầu hot search.

Thịnh Vọng Thư tắm rửa xong đi ra xem được ảnh chụp màn hình Hứa Niệm Tịch gửi trên Wechat, lúc này cô mới biết mình đã lên hot search.

Ngay sau đó phản ứng đầu tiên chính là, may mà bối cảnh của câu chuyện đã được sửa đổi toàn bộ, không đến mức để cho tình cảm rối rắm liên quan đến các vị trưởng bối trở thành đề tài bán tán của cư dân mạng sau giờ cơm tối.

Xem ra lúc Ngôn Lạc tìm đến Liên Tinh viết kịch bản cũng đã cân nhắc trước đến điểm này.

Cô đăng nhập vào Weibo, tìm kiếm đến mục hot search lướt từ đầu đến cuối, đại khái cũng coi như rất êm ả, bên trên toàn là ăn đường ship CP, cô không để ý lắm rồi thoát ra khỏi Weibo.

Lại không ngờ được rằng, chỉ mới hơn hai mươi phút sau, Hứa Niệm Tịch lại gửi đến một ảnh chụp màn hình khác cho cô.

Trong quảng trường bàn luận toàn bộ đã đổi một chiều gió khác -- chỉ yếu là do fan hâm mộ của Lam Tâm nổi điên, thuyết âm mưu không bình thường cho rằng Thịnh Vọng Thư là tiểu tam phá hoại gia đình ảnh hậu duy nhất của bọn họ

Mặc dù fan hâm mộ của Thịnh Vọng Thư không nhiều bằng của Lam Tâm, nhưng cũng không nuốt trôi cục tức này, vì vậy đã xắn tay áo lên quảng trường tranh luận.

[Ảnh hậu nào đó không phải là đi theo con đường lãnh đạm như hoa cúc sao? Tại sao fan lại chua như thế?]

[Nếu các người không nhắc thì tôi cũng quên mất chuyện cười hàng năm chị gái ảnh hậu nhà các người đơn phương công khai tuyên bố tình cảm không nhận được một cái liếc nhìn lại ảo não mà xóa bài Weibo.]

[Không không không, trước đó rõ ràng chị gái ảnh hậu đã thanh minh lúc đó acc Weibo đã bị antifan hack mất, thế nào bây giờ fan hâm mộ lại nhảy ra nói như vậy, ý rằng muốn nói thần tượng các người nói dối sao?]

[Ha ha ha ha, cọ nhiệt cũng không cần cọ đến mức đấy đâu, tôi thấy xấu hổ thay cho các người đó.]

[Các người nghiêm túc ăn nói hàm hồ trên đây như này không biết chị gái ảnh hậu nhà các người thấy được có xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên hay không.]

[Ha ha ha ha cười chết tôi rồi, mấy người này thật sự là fan chứ không phải antifan sao?]

Fan hâm mộ của Lam Tâm cũng không chịu kém cạnh, bị phản kích một phen nhục nhã như vậy, không chờ được mà nhanh chóng gửi lên mấy tấm ảnh của Ngôn Lạc cùng với Lam Tâm bị paparazzi chụp được trước đây, làm dẫn chứng rằng Ngôn Lạc đã từng lừa dối Lam Tâm.

Nói cho cùng Thịnh Vọng Thư cũng không phải là một nghệ sĩ, fan hâm mộ của Lam Tâm lại rất nhiều, cũng không được tổ chức và quy mô như fan hâm mộ của Lam Tâm, nên rất nhanh sau đó đã bị fan hâm mộ của Lam Tâm đổ xô đến quảng trường dập lại.

Một số fan hâm mộ của Lăng Du đến xem náo nhiệt cũng chê chuyện chưa đủ lớn cũng nhảy vào phá rối, giận dữ chua xót bất bình thay cho Lăng Du.

Thậm chí còn có người quái gở nói rằng: "Đúng là tra nam tiện nữ hợp với nhau lắm, cuốn với nhau đi đừng gây họa cho người."

Cùng lúc đó, Thịnh Vọng Thư cũng nhận được tin nhắn của antifan trên Weibo, lời nói chỉ có thể dùng từ hung hăng càn quấy không sợ thiên hạ đại loạn để hình dung.

Mặc dù bộ phận quan hệ xã hội của Giải trí Tinh Thần cùng với bộ phận marketing của Điện ảnh Thịnh Thế đang cùng nhau hoạt động hết công suất, cố gắng xóa đi tìm kiếm hot search này nhưng mà những từ ngữ topic thảo luận về chuyện này vẫn cứ còn ở đó.

Thịnh Vọng Thư càng xem lông mày càng nhíu chặt lại.

Tiếng khóa cửa khẽ vang lên, vừa đúng lúc này Ngôn Lạc đã trở về.

Ngẩng đầu nhìn trạng thái của cô một hồi, Ngôn Lạc đổi giày rồi nhanh chóng bước tới.

"Sao thế?"

Thịnh Vọng Thư hơi do dự một lát, rồi đưa điện thoại di động cho anh.

Ngôn Lạc nhìn một lúc, ánh mắt dần dần tối lại.

Anh không chút do dự, lập tức lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào ứng dụng, dùng tài khoản cá nhân của anh đăng bài đầu tiên trên Weibo.

Ngôn Lạc: [Quá khứ, hiện tại cùng với tương lai, quãng đời dài đằng đẵng còn lại, chỉ có em, chỉ có thể là em …em gái từ thuở nhỏ, cô gái mà tôi thầm mến đã lâu, bà Ngôn của tôi @Thịnh Vọng Thư.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio