Thang Chính Khải có chút hứng thú: “Cậu nói xem cô ta đang nghĩ gì? Bây giờ tớ cảm thấy, cô ta có ý với anh họ cậu đấy.
”Chúc Như Mạn đáp một tiếng: “Sao trên đời vẫn có người ngu ngốc cứ thích đâm đầu vào người không thích mình nhỉ, bộ không mệt sao?”Thang Chính Khải tranh thủ cơ hội, lập tức vuốt mông ngựa: “Phải như cậu này, mạnh mẽ rõ ràng tớ rất thích.
”Tên này thật là, Chúc Như Mạn muốn cười, nhưng lại không muốn cho anh ta thấy, vì thế chỉ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Á! Cậu đi đâu vậy?”“Cậu bớt quản chuyện của tớ đi.
”Thang Chính Khải chạy theo dính lấy cô ấy, muốn theo phía sau bắt chuyện: “Cậu đừng đi mà, cậu nhìn kìa, nhóc con kia là ai vậy?”“Không quen biết, hình như là bên nhà chị dâu của em.
”“Hôm sau hoa đồng chắc chọn nhóc con đó nhỉ?”“Không biết, không quan tâm.
”Chúc Như Mạn đi xuống lầu, bước nhanh qua Thang Vũ, cũng lướt qua cả nhà Cao Minh.
Phía bàn dài bên cạnh, Thang Vũ đang cầm trong tay hai viên chocolate, đưa cho tế Tế.
Tế Tế sợ người lạ, đang chơi đùa cùng bạn ở bữa tiệc không biết xử lý thế nào chỉ đành quay đầu xin giúp đỡ “Mẹ ơi……”Dư Dao đi tới, ôn nhu nói với con gái: “Bé con à, nói cảm ơn nào.
”“Cảm ơn dì ạ.
” Tế Tế vâng lời tiến lại nói cảm ơn rồi mới vươn tay nhận chocolate.
Cao Minh cũng tiến lại, Dư Dao nắm tay con gái: “Mọi người nói chuyện đi, em mang Tế Tế ra ngoài chơi.
”Mẹ con hai người rời khỏi bữa tiệc, đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi.
Thang Vũ nhìn theo hướng hai mẹ con, đến khi khuất sau cánh cửa mới quay lại mỉm cười với Cao Minh: “Bé con thật ngoan, cậu thật có phúc.
”Cao Minh không có hứng thú cùng cô ta hàn huyên: “Có việc gì?”“Đã lâu không gặp nhau, tôi tới đây chào hỏi một cái, tiện thể ôn chuyện với bạn học chắc cũng không phải thất lễ chứ?” Thang Vũ hơi cau mày.
Cao Minh thấy Phan Phùng Khải ở phía kia đang quay đầu nhìn, tiện thể hỏi: “Bạn trai cô đâu?”Thang Vũ ngẩn người ra, nụ cười có chút cứng nhắc.
“Cô làm như vậy nhiều chuyện như vậy, không phải là vì Phan Phùng Khải sao? Hiện tại Gia Gia cùng anh ta không còn quan hệ, cơ hội của cô đến rồi đấy, khi nào có thể uống rượu mừng của hai người đây?” Cao Minh tiếp tục hỏi.
Nói chuyện quá chói tai, sắc mặt Thang Vũ liền trầm xuống, hiện lên vài phần mất kiên nhẫn: “Cao Minh, tôi chỉ là tới chào hỏi một câu, có cần thiết phải xỉa xói như vậy không?” Dừng lại một chút, ánh mắt cô ta dần ổn định, tận lực khống chế ngữ điệu: “Nếu là vì chuyện trước kia, tôi chân thành xin lỗi, như vậy đã đủ chưa?”Cao Minh im lặng nhìn cô ta trong chốc lát rồi nhếch miệng cười.
“Cô lúc nào cũng giả bộ có thể nhìn thấu người khác rồi giả bộ thể hiện mình là người thông minh à? Cô có biết thật ra cô như vậy thật sự nhìn rất ngu xuẩn, nhìn thật buồn cười.
” Nói rồi một bàn tay chống vào ghế dựa phía sau, quay đầu lại liếc Phan Phùng Khải một cái: “Kế hoạch lớn của cô đây hả, muốn làm cô gái nhỏ sao? Chỉ tiếc tên họ Phan kia không mắc bẫy, hình như trong tim anh ta cô cũng không có vị trí gì quan trọng nhỉ?”“Cao Minh.
” Thang Vũ cắn chặt răng, ngữ điệu có phần nâng lên: “Anh nói chuyện rất khó nghe đấy.
”Cao Minh cười ra tiếng: “Cô biết đấy, cao trung tôi cũng không tốt nghiệp, trong bụng chỉ toàn một bao trấu.
Muốn bằng cấp không bằng cấp, muốn văn hóa cũng không có văn hóa, càng không so được với đại tiểu thư có giáo dưỡng như cô, cho nên nói chuyện trực tiếp như vậy đấy, không hiểu mấy lời vòng vo tam quốc như mấy người, nếu khó nghe thì cũng chịu khó nghe vậy.
”Cả câu nói tràn đầy mỉa mai, Thang Vũ trầm mặt xoay người rời đi.
Chờ đến chỗ khuất, cô ta nhắm mắt trấn tĩnh bản thân, ngực phập phồng vài cái.
Bản thân vừa bình tĩnh đã nghe được một trận cười đùa, là cô dâu chú rể.
Việc ăn mặc của nam giới luôn ưu tiên sự nhẹ nhàng tao nhã, áo khoác của chú rể sớm đã cởi ra để lộ áo sơmi trắng sạch sẽ.
Lại nhìn phía cô dâu, lễ phục trang nhã, khuôn mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc đang chuẩn bị tung hoa cưới.
Náo loạn một hồi, bó hoa cưới được tung lên rơi vào lòng một cô gái trẻ.
Cô gái bắt được hoa cưới tươi cười rạng rỡ, khung cảnh rất hạnh phúc.
Cô ta ngây người nhìn khung cảnh trước mắt, vô tình lại nhìn về phía Phan Phùng Khải.
Âu phục lịch sự, áo choàng trắng nhìn tôn lên vóc dáng của anh ta.
Đã rất lâu rồi cô mới thấy anh ta mặc như vậy.
Khi kính rượu, chờ cô dâu chú rể xong chuyện Phan Phùng Khải cầm ly rượu, gọi một tiếng về phía Chúc Ngộ Thanh.
Đầu tiên anh ta cười nói chúc mừng cho cô dâu chú rể, tiếp đó lại nhìn thẳng vào Chúc Ngộ Thanh: “Vì ngày này, anh quả thật đã phải vắt óc tính kế nhỉ, anh đúng là phí tâm phí lực, thật sự là rất vất vả.
”Phảng phất trong câu nói chứa đựng hàm ý khác khiến không khí chợt có chút khác thường.
Anh ta tựa như không để ý, cầm cái ly đi về hướng Vãn Gia: “Chúng ta uống một ly chứ?”Đây là muốn sinh sự đúng không? Lư Đồng ở trong lòng điên cuồng chửi tên tra nam này, thân là phù dâu, cô ấy nhanh chóng tiến ra phía trước chặn Phan Phùng Khải lại: “Học trưởng à, cô dâu của chúng ta cũng hơi mệt rồi còn phải dành sức cho tối nay nữa, có lẽ không tiếp anh được rồi.
Tới đây, hôm nay tôi là phù dâu chịu trách nhiệm bồi anh tới cùng, anh cứ thoải mái!”.