Anh ta khoa trương nuốt nước miếng, một bên bế con gái cưng lên: “Tế Tế à, ở nhà cha dặn con thế nào nhỉ? Đến lúc thể hiện rồi nào!”Tế Tế cũng học theo: “Dì Gia Gia, cha dạy cháu là chúc dì phú quý đầy nhà, trăm năm hạnh phúc….
cũng đừng quên nhà cháu ạ.”Giọng trẻ con líu lo vang lên chọc cho cả phòng cười vang.Bận rộn cả một ngày, chờ đến khi an bài cho khách khứa xong xuôi, lúc về đến nhà thì ráng chiều đã nhuộm đỏ cả góc trời.Vãn Gia cởi giày, đi về phía chiếc sô pha ở phòng khách định bụng nằm một lát đã thấy Chúc Ngộ Thanh trở về phòng thay quần áo, một lúc lâu sau mới vừa nghe điện thoại vừa đi ra phòng khách.Vãn Gia chỉ nghe thấy anh nói một câu: “Được, chờ cậu trở về.”Vừa ngắt điện thoại anh nhìn về phía cô vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Vãn Gia, anh đem điện thoại đặt ở bàn trà: “Là một người bạn, không kịp trở về nước tham gia hôn lễ của chúng ta.”Cho nên gọi điện đến chúc mừng, Vãn Gia cũng ậm ừ, đem chân thu lại trên sô pha, vô thức cuộn mình.“Chân em có đau không?”“Đau.”Chúc Ngộ Thanh ngồi xuống, duỗi cánh tay đem chân cô kéo về phía mình, chậm rãi giúp cô xoa bóp chân.Vãn Gia được anh bóp chân, tâm tư không khống chế được mà nhớ tới chuyện ban ngày, khi Phan Phùng Khải ra nói câu nói kia.Có cảm giác cổ quái, phảng phất trong lời nói của anh ta như có ẩn ý gì đó.Vãn Gia nghĩ mãi cũng không hiểu được, cuối cùng hai người có chuyện gì đang giấu cô không? Đột nhiên một cảm giác đau truyền từ chân lên làm cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu.Cả người cô giật nảy mình, vội ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, hình như anh đã quan sát cô mơ màng một lúc.“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.“Không có, em không nghĩ gì cả.” Cô trả lời là theo bản năng.Ánh mắt của Chúc Ngộ Thanh vẫn đặt trên người cô, đôi mắt anh nhìn cô như muốn nhìn sâu vào lời nói kia để tìm hiểu.Vãn Gia bị nhìn đến cứng đờ đành phải tìm cớ thoái thác: “Thật mà, em không nghĩ gì cả, hôm nay mệt quá nên em hơi buồn ngủ.”Chúc Ngộ Thanh vẫn không nói chuyện.Đối diện tầm mắt anh hai giây, Vãn Gia đành chủ động ôm lấy eo anh: “Anh không mệt sao?” Hôm nay từ sớm đến tối bị quay như chong chóng, còn phải tiếp đãi một vài vị khách đặc biệt, chắc canh còn phải mệt hơn cô.“Vẫn bình thường.
Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày thì sẽ đỡ hơn nhiều.”Lời nói có vẻ bình thường nhưng không hiểu sao Vãn Gia cảm thấy chột dạ, nhưng nghe không ra tâm trạng lúc này của anh.Cô có chút hối hận, không nên vì một câu nói không đầu không đuôi của Phan Phùng Khải mà để bụng, lại còn vì thế mà suy nghĩ nãy giờ, cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh như hối lỗi.Nụ hôn vừa kết thúc, Chúc Ngộ Thanh xoa vai cô: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”Quả thật hôm nay rất mệt, Vãn Gia ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng tắm rửa, Chúc Ngộ Thanh ở phòng khách một lát, xử lý mấy tin nhắn rồi mới đứng lên vào rửa mặt.Từ phòng tắm bước ra, anh cầm chiếc khăn lông lau tóc, vừa định đi ra ngoài uống nước tầm mắt vừa tìm kiếm cô đã thấy Vãn Gia đã nằm ngủ trên giường.Chăn che đến xương quai xanh, cô đang đeo bịt mắt an tĩnh ngủ, một chân đung đưa bên ngoài chăn.Chúc Ngộ Thanh đứng nhìn cô một lúc, tay anh vẫn lau tóc, cuối cùng đi đến mép giường, anh nhấc chân của cô cho vào chăn, còn không quên giúp cô ém chăn lại tránh cho cô nửa đêm thức giấc vì lạnh.Người trên giường vẫn không có động tĩnh nào, dường như không nhận thức được, hẳn là hôm nay cô quá mệt mỏi nên mới vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.Lòng bàn tay anh đan vào tay cô, Chúc Ngộ Thanh nhìn chăm chú vào người con gái đang ngủ say, dường như cầm lòng không đặng nên anh cúi đầu xuống trao cho cô gái trong lòng một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đáng tiếc người đang say giấc kia vẫn không hề hay biết.Sớm ngày hôm sau, Vãn Gia đã tỉnh giấc.Cô nhìn đồng hồ treo tường, trời đã sáng rồi và hơn nữa hình như bên cạnh cô đang có người ngủ cùng….Hô hấp như ngừng lại, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Chúc Ngộ Thanh an ổn nằm một góc.Dáng ngủ của anh rất quy củ, người nằm thẳng, tay đặt ở trên bụng, dáng vẻ vô cùng văn nhã .Đêm qua có đôi khi cô cảm thấy rất nóng, có lúc lại cảm giác rất nặng như có người ôm chặt lấy, hóa ra là do người đang ngủ ở kia.
Hôm qua mệt đành mặc kệ anh làm loạn, bây giờ tỉnh táo cô có chút muốn trả thù.Tối hôm qua bị anh trêu chọc đến mức tỉnh giật mình tỉnh dậy làm cô ban đầu có chút hơi hoảng, theo thói quen muốn tháo bịt mắt xuống nhưng bị anh đè tay lại không cho cô cử động.
Trong đêm tối mơ hồ cô như bị khống chế, bóng đêm như phóng đại cảm xúc của cô, cô lúc đó như một con cá nằm trên thớt mặc cho anh làm loạn.
Anh lúc đó mạnh mẽ làm người ta sợ hãi, hành động dường như vương một chút tâm cơ khó nói nhưng không muốn cho cô biết.Đến cuối cùng, mới từ từ tháo bịt mắt của cô xuống..