Vưu Hạ choàng mở mắt.
Khung cảnh trước mặt anh lúc này bị bao trùm bởi một màu xám xịt, giống như trong những thước phim cũ của nhiều thập niên trước.
Đây là một hoa viên rất rộng lớn, có vẻ là của một đại gia đình quyền quý nào đó.
Tại sao mình lại ở đây?
Vưu Hạ mơ hồ nhìn xuống lòng bàn tay, phát hiện mình có thể nhìn xuyên thấu qua nó, thấy được mọi thứ đang ở dưới mặt đất.
Là một loại cảm giác nhẹ bẫng đến hụt hẫng.
Toàn bộ cơ thể của anh lúc này hoàn toàn nhẹ tựa không khí, dễ dàng lơ lửng giữa không trung bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, có giọng nói truyền tới, luống cuống và quýnh quáng.
Vưu Hạ theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn về phía sau lưng, ở đằng xa đang có một nhóm người rất đông. Họ vây quanh lại thành vòng tròn, bên trong vòng tròn hình như còn có một người nào đó không nhìn rõ khuôn mặt.
Những người xung quanh rõ ràng rất hoảng loạn.
“Mau đưa cậu ấy về phòng trước đi!”
“Gọi bác sĩ Cố đến đây! Ngài ấy đang biến đổi rồi! Phải nhanh hết mức có thể, nếu không sẽ không kịp mất!”
“Gọi cậu Cả nữa!”
Lúc này có hai bóng dáng từ xa chạy đến. Một người vừa thở hổn hển vừa hô lớn: “Thẩm phu nhân tới rồi, Thẩm phu nhân tới rồi!”
Đám đông dần tản ra, để cho người phụ nữ họ Thẩm kia bước vào, xem xét tình hình.
Trên mặt đất là một người đàn ông đang đau đớn quằn quại. Từ cổ lên đến khuôn mặt đều hiện rõ những luồng gân xanh, như muốn trồi lên khỏi lớp da mỏng.
Những sợi gân tràn đầy sức sống, tựa hồ muốn thoát ra ngoài.
Thẩm Ninh ghì cổ tay của ông ấy xuống, cổ tay lật lên, để lộ một vết cắn rất rõ rệt. Vết cắn loang lỗ máu đỏ, nhưng chỉ vài giây đã biến thành màu đen đặc sệt.
Người đàn ông không giãy giụa nữa. Đôi mắt trừng lớn nhìn đối phương. Gân xanh trong người bắt đầu lặn xuống. Làn da dần trở nên trắng đến nhợt nhạt.
Thẩm Ninh thấp giọng gọi: “Từ Thiếu Hàn!”
Vưu Hạ đứng lặng người ở bên này, bên tai văng vẳng tên gọi của người đàn ông đó. Trong lòng cảm thấy thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
Nhưng đây là giấc mơ gì vậy?
Vì sao mình lại nhìn thấy cảnh tượng này?
Hai tay ôm chặt lấy đầu, Vưu Hạ nhắm mắt lại, muốn bình tĩnh mà suy nghĩ. Lát sau, những tiếng ồn ào hoảng loạn dần lắng xuống, thay bằng một tiếng hát ma mị thê lương.
“Ever on and on I continue circling
With nothing but my hate in a carousel of agony
Till slowly I forget and my heart starts vanishing
And suddenly I see that I can’t break free—
I’m slipping through the cracks of a dark enternity
With nothing but my pain and the paralyzing agony
To tell me who I am, who I was
Uncertainty enveloping my mind
Till I can’t break free
And-
Maybe it’s a dream, maybe nothing else is—cạch”
Máy phát nhạc bỗng dừng lại, chiếc đĩa không còn xoay nữa.
Vưu Hạ nằm trên ghế salon khẽ động đậy, đôi mắt chậm rãi hé mở, nhìn thấy ánh đèn vàng trà rọi xuống. Anh trở mình, có một cảm giác toàn thân tê liệt không thể cử động.
Anh gác mu bàn tay che khuất tầm nhìn, nhẫn nhịn không mắng một tiếng bực dọc.
Lại là nó nữa…
Giấc mơ chết tiệt!
Vưu Hạ đứng dậy, định vào rửa mặt rồi chuẩn bị đến bệnh viện trực thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Anh ngoảnh đầu nhìn ra hướng cửa nhà, không nghĩ ra được người nào lại đến đây giờ này.
Từ nhỏ đến giờ, anh có rất ít bạn. Người thân cũng hiếm khi ghé chơi nhà riêng của anh, vì họ không thể chịu nổi bộ mặt lạnh tanh vô cảm ấy.
Cửa mở.
Vưu Hạ uể oải dựa vào bên tường, hai tay ôm trước ngực, nhìn đối phương. Đối phương cũng bình tĩnh nhìn anh, lát sau thì nở một nụ cười dịu dàng tràn đầy sức sống.
“Hi anh!”
Vưu Hạ mặt không đổi sắc hỏi: “Cậu đi đâu đây?”
Thanh niên dường như có một khắc hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Mấy tháng trước chúng ta vừa đi thiện nguyện cùng nhau ở Tiên Vận, anh không nhớ những gì xảy ra ở đó sao?”
Hội thiện nguyện ở Tiên Vận…
Vưu Hạ vốn đã nhớ ra chuyến đi ấy, nhưng anh không hiểu mục đích của chuyến thăm hỏi này là gì?
“Chúng ta từng đi thiện nguyện với nhau rồi thì sao nữa?
Kỳ Họa Niên lần nữa cứng họng, rất lâu sau mới trả lời: “Em đến…vì lời hứa của chúng ta khi ấy.”
“Lời hứa?” Vưu Hạ nhíu mày.
“Khi còn ở Tiên Vận, anh đã từng hứa sẽ cho em ở trọ cùng nhà sau khi em lên đại học. Hiện tại em đã là sinh viên năm nhất của trường Đại Học Mỹ Thuật Thành Phố rồi, nên…em đến đây.”
Vưu Hạ đứng thẳng dậy, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu biết nhà của tôi?”
Kỳ Họa Niên thoáng giật mình: “Em đã điều tra, à không, là hỏi một người trong nhóm từ thiện.”
Vưu Hạ cảm thấy buồn cười. Không lẽ chỉ vì lời cậu nói lúc này mà tôi phải cho phép sao?
Thậm chí có hứa, tôi cũng sẽ nói là mình quên rồi.
“Tôi nghĩ là cậu đi tìm nhầm nhà rồi. Dù cho khi ấy tôi có hứa với cậu đi nữa thì cũng chỉ là lời hứa gió bay thôi.”
Nói xong, Vưu Hạ nhấc tay định đóng cửa lại thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói phát ra từ máy ghi âm.
Giọng nói này…
“Thật sao? Anh sẽ…cho em ở trọ khi em vào được Đại học Mỹ Thuật Thành phố?”
“Ừ, nếu cậu đủ bản lĩnh.”
“Vưu Hạ, anh hứa đấy nhé?”
“Được. Không sợ tôi thất hứa, chỉ sợ cậu không thể thôi.”
Đoạn đối thoại dừng lại.
Kỳ Họa Niên hạ tay xuống, ngước nhìn Vưu Hạ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấm áp ấy: “Vưu Hạ, em đã làm được rồi, anh cũng đừng thất hứa.”
Bóng lưng Vưu Hạ cứng đờ như tảng băng. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi, khi quay lại nhìn Kỳ Họa Niên, chỉ đủ kiên nhẫn thốt ra một câu cuối cùng:
“Kỳ Họa Niên, cậu được lắm!”
Hết chương tựa.
—
Má Vi: Ban đầu, tôi cũng chỉ nghĩ thoáng qua về nội dung của bộ này mà thôi, đại khái là cuộc “rượt đuổi” đầy máu chó. Nhưng rồi tôi lại nghiêm túc suy nghĩ mấy hôm và quyết định sẽ lồng vào câu chuyện này thêm những yếu tố khác (phiêu lưu, kinh dị, siêu nhiên, etc.). Có thể nó sẽ khiến các cậu cảm thấy thú vị hơn khi đọc truyện cũng như tôi khi viết truyện. Chỉ nói riêng về tuyến tình cảm thì có lẽ sẽ sớm nhàm chán thôi, đúng không nào? Hy vọng mọi người sẽ sẵn sàng và nhiệt tình đón chờ bộ truyện mới này nhé!