Phòng khám bệnh của Vưu Hạ nằm trên lầu một, ô kính cửa sổ vừa vặn hứng lấy một tia nắng ấm áp vào sáng sớm. Rèm cửa là loại vải voan vừa mịn vừa mỏng, màu sắc trắng ngà khi được ánh vàng chiếu đến càng trở nên nhu hòa.
Giờ nghỉ giải lao, Vưu Hạ đứng cạnh bậu cửa, vén bức rèm ra một khoảng nhỏ, lơ đãng nhìn xuống phía sân đang nhốn nháo trẻ con. Trong đám đông ồn ào náo nhiệt đó, anh tình cờ phát hiện bóng dáng cao gầy của Kỳ Họa Niên. Lúc nhìn thấy cậu bị mười mấy đứa trẻ xếp thành vòng tròn vây bám xung quanh, không hiểu vì sao lại cong khóe môi cười một cái.
Bộ dạng chật vật của cậu lúc này đúng là đáng để đời mà.
Sau đó Vưu Hạ bỗng nhớ về chuyện ngày hôm qua, khi hai người ngồi cạnh nhau trong vườn hoa, không chỉ là đơn giản tâm sự đôi câu mà còn đột ngột tiến đến một bước chẳng ai ngờ được. Chiếc ôm choàng người kia vẫn còn làm cho anh cảm thấy sửng sốt không thôi. Mặc dù khi ấy anh không hề phản kháng hay có cảm giác khó chịu, nhưng ngẫm lại thì chuyện này vẫn không bình thường chút nào.
Hơn nữa, mấy lời thổ lộ của Kỳ Họa Niên phải chăng đã quá vội vàng rồi hay không?
Mối quan hệ của cả hai cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể xác định được là bạn bè hay là… Mà không, mình thậm chí còn chưa nói một lời đồng ý kết bạn cùng cậu ta nữa cơ mà, vậy động lực ở đâu khiến cậu ta lên cơn nói nhảm như thế được nhỉ?
Vưu Hạ thoáng sầm mặt, trưng ra bộ dạng khó ở đến mức Triệu Đóa đang ngồi chếch đối diện cũng không dám làm gì khác ngoài ngồi im đọc sách.
Mặc dù trong lòng anh luôn mặc định xem những lời nói ngọt ngào của Kỳ Họa Niên là thứ sến sẩm, nhưng anh chưa từng quên bất cứ câu nào của cậu từ trước đến giờ.
Nào là muốn kết bạn với anh, nào là lo lắng cho anh, nào là luôn nhớ những gì anh từng kể, nào là muốn làm một con robot lắng nghe tâm sự của mỗi anh, nào là chỉ khi anh nói không cần nữa thì mới từ bỏ…
Nhớ đến đây, xúc cảm nồng ấm của chiếc ôm cùng với ánh mắt dịu dàng của Kỳ Họa Niên bất chợt lướt qua cõi lòng Vưu Hạ, khiến anh không khống chế được mà mím chặt môi mình. Khi đường nhìn vô tình chuyển xoay về phía người thiếu niên dưới sân, anh thoáng ngây ngẩn, bởi đối phương cũng đang nhìn về hướng này.
Cậu cũng đang nhìn anh.
Dưới ánh nắng, đôi mắt của đối phương như càng lấp lánh đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Một giây ngây ngẩn trôi đi, Vưu Hạ vội vã buông rèm xuống, xoay lưng lại nhìn về phía Triệu Đóa, cứng ngắc mở miệng nói: “Tiếp tục khám thôi.”
Triệu Đóa đang chăm chú đọc đến phần máu chó nhất của truyện thì bị lời của anh cắt ngang, cô miễn cưỡng rời mắt khỏi trang sách, nhẹ gật đầu đáp: “Vâng, đợi em một chút.”
Kỳ Họa Niên đứng bên dưới vẫn còn ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ lầu một, chẳng biết thất thần trong bao lâu, đến khi một đứa trẻ chạy tới kéo tay cậu, cậu mới sực tỉnh.
Kỳ Họa Niên mỉm cười đi theo đứa bé đầu đinh, trong lòng mơ màng nghĩ đến cảnh tượng ánh mắt giao nhau của cả hai lúc nãy.
Phòng khám lần nữa mở cửa, Triệu Đóa đi ra ngoài, mấy giây sau liền trở về cùng một cậu bé. Cả hai tiến gần đến bàn làm việc của Vưu Hạ, cậu bé có vẻ nhút nhát cho nên chỉ dám nép vào người Triệu Đóa, lộ ra đôi mắt sâu hoắm phòng bị nhìn chăm chăm vị bác sĩ lạnh lùng kia.
Vưu Hạ lật bệnh án của cậu bé ra nhìn sơ qua, không thấy ghi chú gì đặc biệt mới đánh mắt nhìn sang nó một cái. Cậu bé dường như bị ánh mắt sắc bén đó dọa giật mình, bả vai run run, lập tức giấu đi đôi mắt to tròn kỳ lạ của mình.
Vưu Hạ: “…”
Triệu Đóa đứng bên cạnh nở nụ cười thân thiện dỗ dành: “Bé ngoan, em ngồi lên ghế để bác sĩ khám cho em nha. Bác sĩ sẽ không chích vào mông em đâu, đừng sợ nha.”
Vưu Hạ ngồi bên kia vẫn nghiêm lặng như cũ.
Cậu bé nghe thấy vậy, trong lòng chỉ an tâm chút xíu, chậm chạp ngồi lên chiếc ghế đẩu, đối mặt với Vưu Hạ. Nó nắm lấy gấu áo, duy trì một tư thế cúi đầu nhìn gì đó dưới đất.
Vưu Hạ không quá để ý, liếc nhìn họ tên của đứa trẻ, chợt lên tiếng: “Con tên là Lý Thời đúng không?”
Chỉ khi nghe đúng tên của mình, cậu bé mới từ từ ngẩng mặt nhìn anh, nhẹ gật đầu: “Dạ.”
Vưu Hạ không hỏi thêm gì, im lặng đeo ống nghe, rướn người tới khám tổng quát cho Lý Thời. Trong ống nghe, tiếng thổi truyền đến có phần thô ráp, âm sắc cao, lan lên cổ và mỏm tim. Đây là một dấu hiệu cho thấy tim của cậu bé không được tốt cho lắm, nhưng hiện tại vẫn chưa thể chẩn đoán chính xác vấn đề của tim là gì.
Vưu Hạ thu tay về giữa chừng, sau đó bảo Lý Thời nâng một chân. Âm sắc lập tức tăng cao hơn lúc nãy. Vưu Hạ lại bảo Lý Thời đứng dậy, âm sắc có phần giảm đi nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng thổi thô ráp nặng nề.
Lý Thời không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, cậu bé chỉ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Vưu Hạ. Qua một hồi, cậu bé cũng được ngồi xuống, lúc này nghe thấy đối phương hỏi mình mấy câu.
“Bình thường con có hay khó thở không?”
Lý Thời nghĩ nghĩ: “Dạ, có lúc hơi khó thở, có lúc thì không ạ.”
“Có từng bị ngất bao giờ chưa?”
Lý Thời mím môi cẩn thận nhớ lại: “Dạ, có một lần. Hôm đó con đang leo núi với mấy bạn, lúc leo lên thì đột nhiên khó thở, sau đó ngất hồi nào không hay.”
Vưu Hạ trầm mặc nhìn Lý Thời một chút rồi gật gật, không nói gì thêm nữa.
Lý Thời cũng ngồi im re không nhúc nhích, đôi mắt lén lút quan sát đối phương đang viết gì đó xuống giấy.
Lát sau, Vưu Hạ đưa tờ giấy khám cho Triệu Đóa, dặn dò: “Đưa Lý Thời đi đo điện tâm đồ với siêu âm tim. Khi nào có kết quả thì mang về đây.”
Triệu Đóa một tay cầm lấy giấy khám, tay còn lại nắm tay Lý Thời rồi cùng nhau đi ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, cô có nhìn thoáng qua mấy hàng chữ trên tờ giấy, trong lòng bỗng bàng hoàng lo lắng.
Những đứa trẻ tiếp theo hầu như không có vấn đề gì nghiêm trọng. Khám xong một lượt mười nhóc con, đồng hồ cũng vừa điểm mười giờ rưỡi.
Một hồi chuông từ đâu đó vang lên làm Vưu Hạ giật mình ngẩng đầu khỏi bệnh án. Anh vốn đang xem qua kết quả siêu âm cùng điện tâm đồ của Lý Thời, không nghĩ nhanh như thế đã đến giờ ăn trưa.
Triệu Đóa đứng dậy sắp xếp lại hồ sơ bệnh rồi quay đầu nói với anh: “Bác sĩ Vưu có đi ăn luôn không?”
Vưu Hạ lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Tôi chưa ăn. Cô cứ đi đi.”
Triệu Đóa gật đầu như đã rõ, sau đó mau chóng chuồn khỏi phòng khám, muốn đi tìm hội chị em tám chuyện một chút.
Cửa phòng đóng lại, hiện tại không còn tiếng động nhốn nháo của trẻ con nữa, xung quanh yên tĩnh đi rất nhiều. Vưu Hạ ngồi dựa ra sau ghế, mơ màng nhắm mắt muốn nghỉ ngơi.
Hôm nay chỉ là ngày mở đầu cho buổi khám bệnh thiện nguyện ở Tiên Vận mà thôi. Sau khi xác định được những trẻ em mắc bệnh cần phải chữa trị, đội ngũ y bác sĩ sẽ lên kế hoạch sắp xếp thời gian và thứ tự, lần lượt mỗi đứa bé sẽ được điều trị trong khoảng thời gian đã vạch ra.
Có điều, chỉ mới là ngày đầu tiên mà anh đã cảm thấy quá sức thế này rồi. Hơn nữa, trẻ em nơi đây quả nhiên không được sống trong điều kiện đủ đầy, ngay cả cơ thể mang bệnh bẩm sinh cũng không hề phát hiện ra. Điều này ít nhiều khiến cho Vưu Hạ cảm thấy thương xót.
Đương khi nhắm mắt ngơi nghỉ, điện thoại trên bàn bỗng rung lên hai lần rồi im bặt. Vưu Hạ miễn cưỡng mở mắt nhìn một cái, cầm lấy di động xem qua, phát hiện tin nhắn của Vưu Kiện.
Vưu Kiện: Anh đang leo núi, tối mới về.
Vưu Hạ liếc nhìn tin nhắn trước đó, sáng sớm nay anh có gửi một tin hỏi hắn đang ở đâu, mãi đến giờ mới nhận được hồi âm. Anh đọc xong liền buông điện thoại xuống, không thèm trả lời lại. Ngay sau đó chợt có một tin nhắn mới nhảy đến.
Màn hình sáng lên, hiển thị dòng chữ: Không có anh mày ở đó, đừng có mà đi với trai lạ ớ nhơ!
“…” Thần kinh!
Vưu Hạ sầm mặt đứng dậy, cất di động vào trong túi áo blouse rồi rời khỏi phòng khám. Anh chưa thấy đói nhưng ngồi trong phòng lâu quá cũng bắt đầu phát chán, cho nên muốn đi ra ngoài nhìn ngắm quang cảnh một chút.
Khí trời lúc này trong lành thoáng đãng, khác biệt với sự rét giá vào đêm hôm qua.
Vưu Hạ đi dọc hành lang, đôi lúc đảo mắt xuống dưới giữa sân, chỉ nhìn thấy một vài người lớn đang khệ nệ bưng vác mấy thùng giấy đựng gì đó. Ngoài ra, không còn thấy ai khác quen thuộc nữa.
Nói đúng hơn thì… không nhìn thấy Kỳ Họa Niên đâu cả.
Nhận ra bản thân lại đang vô cớ tìm kiếm đối phương, Vưu Hạ lập tức lắc nhẹ đầu, chỉnh đốn cảm xúc của mình một chút. Hồi sau, anh mím môi, kìm nén tiếng thở dài nơi cánh mũi.
Hiện tại đang là giờ ăn trưa, chắc là đi phụ mọi người cho trẻ con ăn uống rồi.
Nghĩ vậy, Vưu Hạ nhanh chóng thu lại ánh mắt, hai bàn tay rúc sâu trong túi áo, lãng đãng bước về phía trước. Lúc đi đến khúc rẽ ở cầu thang, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen từ dưới lao tới, khiến cho Vưu Hạ sững người, trân trân nhìn đối phương.
Bóng đen ngược lại như điên như cuồng đâm sầm vào Vưu Hạ.
Kỳ Họa Niên bưng một chiếc khay inox đặt xuống bàn, nói với bọn trẻ: “Mấy đứa ăn từ từ thôi nhé.”
Lý Tân – đứa trẻ hồi đầu đã tự giới thiệu tên cho cậu biết, mỉm cười hỏi: “Anh ơi, anh không ăn chung với tụi em hả?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu: “Anh còn phải phục vụ cho mấy bạn khác nữa mà, một lát anh ăn sau.”
“Dạ, anh đừng quên ăn đó nha, đau bao tử đó ạ.” Một cô bé tết tóc hai đuôi nghiêm túc dặn dò.
Bộ dạng ‘người lớn’ của cô bé làm cho Kỳ Họa Niên buồn cười. Cậu xoa đầu cô bé, giả vờ nghe lời, gật đầu đáp: “Vâng ạ, cô bác sĩ nhí!”
Cô bé có vẻ thích thú với cách gọi này, lập tức cười khúc khích, cầm hai bím tóc che trước mặt làm duyên nói: “Úi, sau này em nhất định sẽ là một cô bác sĩ xinh đẹp giỏi giang!”
“Đúng đúng, em sẽ như vậy, nên phải ráng học cho giỏi đó nha.”
“Vânggggg!” Nói xong, cô bé thả bím tóc ra, cúi mặt im lặng dùng bữa.
Kỳ Họa Niên đứng thẳng người, xoay gót đi về phía quầy cơm, chuẩn bị mang thêm mấy chiếc khay nữa. Vào lúc cậu vừa đón lấy khay cơm từ Địch Phàm, ở đâu đó phía bên ngoài chợt nhiên truyền đến một âm thanh dữ tợn, xé toạc bầu không khí ồn ào ở khu vực nhà ăn.
Tất cả mọi người đều lặng như tờ, như là sửng sốt, như là bàng hoàng.
Kỳ Họa Niên ngoảnh đầu nhìn về phía đằng xa, đầu mũi mơ hồ ngửi thấy một mùi thuốc súng nồng nặc, linh cảm mách bảo có điềm không lành.
Cậu buông khay cơm xuống bàn, vội vã chạy ra ngoài. Giữa sân chỉ có một số người lớn đang khiêng vác đồ đạc, bọn họ cũng bị tiếng súng đạn làm cho chết trân một hồi.
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn lên lầu một, nhanh chóng phát hiện có vài bóng người thấp thoáng ở khúc rẽ cầu thang. Có một chú lớn tuổi chạy đến bên cạnh cậu, run giọng hỏi:
“Có chuyện gì thế, tiếng súng ở đâu ra vậy?”
Kỳ Họa Niên thu tầm mắt về, đáp ngắn gọn: “Hình như là phát ra từ lầu một.”
Dứt lời, cậu mặc kệ mọi người còn đang hồn bay phách loạn mà chạy nhanh lên cầu thang. Lúc đến nơi, cánh mũi tràn ngập mùi thuốc súng nồng gắt, cậu nhăn nhăn đầu mũi, đôi mắt quét qua một vòng, vừa vặn nhìn thấy Vưu Hạ cùng với một người khác đang đứng ngay bên cạnh anh.
Người này đeo khẩu trang màu đen che kín mặt mũi, chỉ để lộ đôi mắt màu xanh lá cây. Kỳ Họa Niên chỉ kịp thời quét được động thái của gã thanh niên kia, cánh tay đối phương đang muốn nắm lấy tay của Vưu Hạ.
Đệt.
Kỳ Họa Niên vô thức chửi một tiếng trong đầu, sau đó phóng đến gần, trực tiếp ra đòn khống chế gã thanh niên giấu mặt bằng cách bẻ hai cánh tay của đối phương ra sau lưng rồi đá mạnh vào sau đầu gối khiến đối phương ngã khụy xuống.
Vưu Hạ bấy giờ mới phát hiện Kỳ Họa Niên đã có mặt. Anh mặt không đổi sắc liếc nhìn cậu đang ‘hành hạ’ người nọ đến đáng thương, rốt cuộc cũng có chút tỉnh táo mà lên tiếng:
“Này nhóc con, cậu bắt nhầm rồi.”
Kỳ Họa Niên vẫn còn đang đè tay xuống lưng người nọ, ánh mắt gắt gao muốn bắn ra vài viên đạn cho hả giận, thì chợt nghe thấy Vưu Hạ cất tiếng.
Cậu ngây như phỗng ngoảnh đầu nhìn anh, trên mặt hiện một hàng dấu chấm hỏi.
Bắt nhầm sao được? Gã này đeo khẩu trang kín mít, nhìn như tội phạm vậy. Hơn nữa còn dám đứng cạnh anh, nắm tay nắm chân làm quái gì chứ?!
Kỳ Họa Niên hiếm khi nổi giận, môi mím lại, có chút ngượng ngùng quay mặt đi.
Dù cho bắt nhầm đi nữa thì… thì cũng không được nắm tay như thế kia!
Kỳ Họa Niên không chịu giảm lực đòn, cho đến khi từ phía đầu cầu thang có một giọng nói ồn ồn truyền tới, nghe chừng vô cùng hoảng hốt.
“Ối giời ơi, thần linh ơi, thả cậu ấy ra, mau thả cậu ấy ra!”
Kỳ Họa Niên cùng Vưu Hạ đồng loạt nhìn sang hướng đó, nhận ra vị lão làng Lý Tịnh đang chống gậy đi tới gần.
“Thả cậu ấy ra đi, cậu ấy không phải người xấu đâu!” Lý Tịnh gõ gõ đầu gậy xuống đất, tuy nét mặt không giận dữ nhưng mà lo sốt vó cả lên.
Đến nước này rồi, Kỳ Họa Niên không thể cứng đầu thêm được nữa, bèn thu tay về. Người nọ rốt cuộc cũng được thả tự do, gã xoay xoay khớp vai rồi đứng dậy, nhìn qua Lý Tịnh, nở một nụ cười bình an vô sự.
Lúc gã cất tiếng, Vưu Hạ có chút bất ngờ.
Khẩu ngữ hình như không giống người bản xứ cho lắm.
Kỳ Họa Niên đứng bên cạnh cũng nhận ra điều này, cậu thầm đánh mắt nhìn qua một cái nhưng đối phương vẫn chưa kéo khẩu trang xuống.
Lý Tịnh vỗ vỗ lên vai gã nói: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao cả ông ơi.” Nói rồi gã liếc qua một người nữa đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, toàn thân mặc quần áo màu đen, nói “Người kia hình như là người trong làng thì phải. Ông qua xem thử xem.”
Lý Tịnh dò từng bước đi qua nhìn nhìn, hơi thở như ngừng lại, bàn tay run run chỉ vào đối tượng bất tỉnh: “Cậu ta…sao lại thế này, không lẽ tiếng súng lúc nãy chính là…”
“Phải, là của hắn.” Vưu Hạ từ sau lưng bỗng cất tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn anh, anh vẫn mặt không đổi sắc nói tiếp: “Có vẻ hắn vừa lấy trộm vài món đồ ở đây, lúc định trốn đi thì tông phải tôi.”
Tất cả đều sửng sốt, trừ Kỳ Họa Niên. Cậu cau mày, dường như không hề thoải mái khi nghe được chuyện này, ánh mắt lướt nhanh trên người Vưu Hạ, không phát hiện vết thương ngoài da nào mới có chút an tâm trong lòng.
Lý Tịnh nghiêm giọng hỏi: “Viên đạn bị bắn vào đâu thế?”
Vưu Hạ nhìn qua vách tường đối diện: “Hắn bị lạc đạn, bắn vào cửa kính.”
Kỳ Họa Niên nặng nề thở ra một tiếng, may mà lạc đạn, chứ nếu Vưu Hạ mà bị gì, chắc chắc cậu sẽ không để yên cho tên kia đâu.
Lý Tịnh ở bên kia cũng thở một hơi thật não nề rồi gọi người khiêng tên trộm kia về làng, tìm cách xử phạt. Sau đó mọi người cũng dần tản đi, chỉ còn lại gã người nước ngoài lúc nãy bị Kỳ Họa Niên bắt nhầm.
“Anh có sao không? Có bị hắn làm gì khác không?” Kỳ Họa Niên chẳng để ý đến gã, quay người đi đến bên cạnh Vưu Hạ.
Vưu Hạ lắc nhẹ đầu rồi hất cằm về phía người còn lại: “Cậu nên xin lỗi người ta trước kìa.”
Nghe vậy, Kỳ Họa Niên ngoảnh đầu nhìn gã nước ngoài, tuy ấn tượng đầu không tốt đẹp mấy nhưng cậu vẫn nghe lời Vưu Hạ, vươn tay có ý giảng hòa: “Khi nãy tôi hiểu lầm anh, xin lỗi.”
Gã nhướn mày nhìn Kỳ Họa Niên, khóe môi nhếch lên cười thân thiện, bắt tay với cậu: “Có gì đâu, đừng để ý. May mà cậu không bẻ luôn cánh tay của tôi đấy, trâu thật!”
Kỳ Họa Niên qua loa bắt một cái rồi rút tay về, đồng thời tặng cho đối phương một nụ cười nhạt thếch.
Trâu đấy thì làm sao? Đừng để sau này tôi có lý do chính đáng mà húc chết anh.
“Tôi là Mohamed. Rất vui được làm quen với hai người.”
“Tôi là Kỳ Họa Niên.” Nhưng không vui khi biết anh chút nào.
Mohamed mỉm cười nhìn cậu, tiếp đến chuyển sang nhìn Vưu Hạ, cánh tay vươn ra theo thói quen: “Còn cậu? Khi nãy trước lúc tôi xuất hiện thì cậu đã xử đẹp hắn ta rồi, ngầu phết đấy!”
Vưu Hạ cúi nhìn bàn tay lộ ra từng khớp xương mảnh dẻ của Mohamed, cười như không cười, cũng chẳng có động thái sẽ bắt tay lại. Anh nhìn xong thì ngẩng lên nhìn gã, mặt không đổi sắc nói:
“Vưu Hạ. Nhưng mà, e là anh sẽ không cảm thấy quen tôi là một việc đáng vui đáng mừng gì đâu.”
Hết chương .