Giấy Sống

chương 5: “bạch túy tâm”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Chấn Diệp nhìn Tống Cảnh Nam, án mạng thứ hai này xảy ra cũng có chút quá nhanh rồi.

Hai vụ án xảy ra liên tiếp như vậy, có khả năng nghi phạm không phải cùng một người, hoặc là bắt chước cách gây án, hoặc rất có thể là đồng bọn giết người.

Chẳng qua hắn chỉ hơi nhướng mày, không nói thêm gì cả.

Lúc Hoắc Chấn Diệp rời khỏi đồn cảnh sát, các phóng viên đã chạy sạch không còn một móng.

Tất cả đều vội đi moi tin vụ án của Tô Mạn Lệ, một số người còn vừa chạy vừa nghĩ sẵn tiêu đề trong đầu, mặc dù chi tiết vụ án chưa được làm rõ nhưng viết trước một bài báo đưa tin cũng tốt.

Còn gì thu hút độc giả hơn những vụ án kỳ bí, liên quan đến sắc đẹp chưa có lời giải?

Hoắc Chấn Diệp gọi một chiếc xe kéo, đưa cho phu xe một đồng Đại Dương: “Tôi bao xe của anh.”

Phu xe mừng vui khôn xiết, một đồng Đại Dương này có thể mua được mười lăm hai mươi cân gạo, đủ cho cả gia đình chi tiêu trong nửa tháng.

Phu xe lập tức lấy khăn lau chùi ghế ngồi: “Thiếu gia, xin cứ sai bảo.”

“Chờ một lát, tôi bảo đi hãy đi.”

Hồi lâu sau Liễu Đại mới từ đồn cảnh sát bước ra, gã bị ném khỏi cửa phòng giam, dường như không biết nên đi đâu về đâu.

Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy một người thanh niên mặt mày có vài phần tương tự Liễu Đại, nhào tới ôm lấy gã: “Anh! Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi!”

Hoắc Chấn Diệp hơi khó hiểu, vì sao thanh niên này biết tin nhanh vậy nhỉ?

Liễu Đại bị thương, Liễu Nhị đẩy một chiếc xe đẩy đến, trên xe còn trải sẵn chiếc chăn.

Liễu Đại nằm trên xe, Liễu Nhị đẩy gã về nhà.

Xe của Hoắc Chấn Diệp chầm chậm bám theo sau xe của hai anh em kia.

Xe kéo đến đầu một con hẻm của khu phố cổ, Hoắc Chấn Diệp bảo phu xe chờ ở đây, hắn thì theo sau hai anh em, vòng vèo mãi mới đến một tiểu viện.

Viện tuy nhỏ nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng, sạch sẽ.

Góc sân còn có một giàn đầy hoa trắng, từng đóa hoa giống như chiếc kèn nhỏ rũ xuống, rung ra rung rinh khi có gió thổi qua.

Bên dưới giàn hoa có năm sáu chiếc mẹt tre, phơi đầy măng khô và rau khô.

Khắp viện đầy ắp không khí sinh hoạt thường ngày.

Liễu Nhị dìu Liễu Đại vào trong sân, gọi to: “Sư tỷ! Sư tỷ! Bọn em đã về rồi! Anh của em không sao rồi!”

Giọng cậu ta không giấu được vui mừng.

Một cô gái mặc áo trắng mang theo hoa trắng bước ra cửa, ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ đã tìm ra hung thủ thực sự rồi à?”

Liễu Nhị lắc đầu: “Hung thủ lại gây án, nên anh em vô tội.” Nói xong thì cõng Liễu Đại vào trong nhà, đặt gã xuống giường.

Hàn Châu sững sờ một lúc mới hồi phục tinh thần, đi tìm rượu thuốc và thuốc mỡ để chữa thương cho Liễu Đại.

Hoắc Chấn Diệp đoán đây chính là Hàn Châu, vợ chưa cưới của Liễu Đại, con gái độc nhất của Hàn Tam.

Hàn Châu không quyến rũ và đầy đặn như Kim Đan Quế.

Cô có chút gầy yếu, đôi hàng mi cong cong, đôi mắt mềm mại, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ dịu dàng: “Đúng là ông trời phù hộ mà.

Để tôi đi mua con cá về nấu canh cho cậu ấy bồi bổ cơ thể.”

“Để em đi cho, còn phải mời thầy thuốc về xem nữa.

Sư tỷ không cần làm gì cả, cứ ở bên cạnh sư huynh thôi.” Liễu Nhị quay mặt sang nói khẽ với Liễu Đại: “Sư huynh à, từ khi anh bị giam trong đồn cảnh sát, ngày nào sư tỷ cũng khóc vì anh đó.

Vất vả lắm mới ra được, anh đừng phụ lòng chị ấy nữa.”

Lúc này trong mắt Liễu Đại mới có chút tinh thần, gã níu cánh tay em trai mình, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Liễu Nhị nói tiếp: “Chắc chắn là sư phụ hiển linh, nên mới phù hộ cho sư huynh bình an ra khỏi tù.”

Liễu Đại nghe thấy “sư phụ hiển linh” thì tim như thắt lại, nhớ đến tình cảnh bản thân từng thề độc bên giường sư phụ.

Lúc đó bệnh của Hàn Tam đã nguy kịch, thân hình gầy gò giống như que củi khô.

Ông nằm trên giường, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm gã, đợi lời thề cuối cùng của gã.

Liễu Đại thề thốt đã quen.

Hai anh em bọn họ là trẻ mồ côi, được Hàn Tam nhặt về thu nhận vào sư môn mới được ăn no.

Ban đầu gã thề rất thật lòng thật dạ, nhưng sau khi đã thề thốt quá nhiều, gã không còn coi nặng lời thề nữa.

Sư phụ thích nghe, gã bèn thề không ít lần, ba ngón tay chỉ thẳng lên, thề thốt với nhật nguyệt.

“Liễu Đại con xin thề, cả đời này sẽ một lòng một dạ với sư tỷ, cùng với sư tỷ và sư đệ phát triển Cổ Thải Môn.

Nếu trái lời thề sẽ phải chịu nỗi khổ móc mắt cắt lưỡi!”

Làm nghề này, khắp người bọn họ đều mang bản lĩnh.

Gãy tay còn có chân, nhưng nếu không nhìn thấy, không nói được, thì không thể kiếm cơm bằng nghề này nữa.

Hàn Tam nắm chặt bàn tay con gái, nghe xong lời thề đó mới yên lòng nhắm mắt.

Đôi mắt Kim Đan Quế bị móc, bông tai thì biến mất.

Liễu Đại lập tức liên tưởng đến lời thề độc của mình, cho rằng sư phụ hiển linh.

Thế nhưng hôm nay lại chết thêm một người đẹp Hoa Quốc, gã mới biết hiển linh chỉ là mình đoán mò thôi, nên lấy lại chút tinh thần.

Liễu Đại ngơ ngác, ậm ừ đồng ý, nhưng khi nghĩ tới phải cưới Hàn Châu thì cảm thấy buồn bực khó tả.

Gã nhớ đến khuôn mặt quyến rũ của Kim Đan Quế, chỉ cảm thấy sư tỷ thật sự quá xấu xí.

Lúc bọn họ nói chuyện, Hàn Châu đứng ngay bên cạnh cửa, mắt nhìn vào gương mặt của Liễu Đại.

Mấy lần vẻ mặt của Liễu Đại thay đổi, cô đều nhìn thấy rõ ràng.

Hàn Châu cúi đầu, hơi đau lòng nói: “Tôi vẫn ngày đêm thay cậu ấy cầu nguyện trước linh cữu của cha, mong cha có thể phù hộ cho sư tỷ đệ chúng ta.”

Liễu Đại miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Cảm ơn sư tỷ đã lo lắng cho tôi.

Sau này ba chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Liễu Nhị nhìn Liễu Đại rồi lại nhìn Hàn Châu, trong mắt đầy ý cười, miệng toe toét nói: “Được rồi, em đi mua chút thức ăn, hôm nay chúng ta phải chén một bữa thật ra trò.”

Hàn Châu để thuốc trị thương lên đầu giường, bảo: “Cậu biết mua thuốc trị thương nào tốt không? Để tôi đi mua thức ăn và mời thầy thuốc cho, cậu băng bó vết thương cho cậu ấy đi.”

Lúc xoay người thì Hàn Châu trông thấy Hoắc Chấn Diệp đang đứng ngoài cửa, mấy hôm Liễu Đại ngồi tù, bọn họ cũng không được yên ổn.

Ngày nào cũng có phóng viên chạy đến tiểu viện.

Hàn Châu không nói gì nhưng đám phóng viên đó vẫn viết rất nhiều bài về chuyện Liễu Đại vong ân phụ nghĩa, cô gái si tình bị bỏ rơi.

Hàn Châu không thèm khách sáo với loại người này.

Nhưng trông Hoắc Chấn Diệp ăn mặc không tầm thường, cô biết hắn không phải phóng viên: “Cho hỏi anh đây tìm ai?”

“Tôi tìm Liễu tiên sinh.” Hoắc Chấn Diệp cúi đầu đi vào căn nhà lụp xụp.

Hàn Châu không nhận ra Hoắc Chấn Diệp, nhưng Liễu Nhị thì biết, ảnh chụp của hắn bị đăng báo mấy lần.

Vừa nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp đã muốn đuổi hắn ra ngoài: “Anh tới đây làm gì?”

Hoắc Chấn Diệp quét mắt nhìn Liễu Nhị: “Nếu không có tôi, thì sư huynh cậu không đợi được đến có người thứ hai chết đâu.”

Liễu Đại thấy Hoắc Chấn Diệp, chợt nhớ tới cuộc đối thoại của hai người trong phòng giam, sợ Hoắc Chấn Diệp nói ra chuyện bông tai, vội bật dậy đối với hắn vô cùng khách sáo: “Anh Hoắc, xin mời ngồi.”

Liễu Nhị kiềm chế cơn giận, hất rèm đi ra khỏi phòng.

Hàn Châu bước theo sau: “Tiểu Liễu, cậu đi đâu vậy?”

“Em đi mua thức ăn! Em không thích nhìn điệu bộ công tử bột của anh ta.” Liễu Nhị vừa lớn giọng quát, Hàn Châu đã kéo cậu ta ra dưới giàn hoa nói chuyện.

Hoa trắng nở thành từng chùm, gió thổi qua rung rinh như những chiếc chuông bạc.

Hàn Châu kéo tay áo Liễu Nhị, khuyên nhủ: “Anh cậu có thể sống sót đến hôm nay, cũng là nhờ anh ta không coi mạng người như cỏ rác.”

Dứt lời Hàn Châu liếc nhìn Hoắc Chấn Diệp qua song cửa sổ, thầm nghĩ vốn cho rằng hắn là một tên ăn chơi bừa bãi, không ngờ vẫn có lương tri.

Liễu Nhị muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, nhịn đến mức mặt mũi đỏ bừng: “Sư tỷ, chị đừng có tin những lời hoa mỹ của hạng người này.”

Hàn Châu động viên Liễu Nhị: “Đương nhiên là tôi biết chứ, có điều người đến nhà là khách.

Để tôi đi pha ấm trà, cậu đi xắt ít thịt ướp tương, mua thêm con cá quả với miếng đậu hũ về đây, tôi hầm canh cho cậu ấy.”

Liễu Nhị nghe xong thì gật đầu, đi vòng ra cửa.

Vừa mới ra khỏi cửa thì đụng phải Bạch Chuẩn.

“Thất gia! Sao cậu lại đến đây?” Liễu Nhị vội vàng dẫn Bạch Chuẩn vào nhà.

Bạch Chuẩn dùng khăn bịt mũi che miệng.

Tiểu viện của nhà họ Hàn nằm ở khu dân nghèo của khu phố cổ, đủ mọi hạng người, người càng đông càng phức tạp, mùi hôi càng nồng nặc.

Đi chuyến này cậu sắp bị thối chết rồi.

Tuy người đã tới nhưng vẻ mặt lại rất mất hứng, uể oải hỏi: “Sư huynh cậu đâu?”

Hoắc Chấn Diệp rất thính tai, nghe rõ Liễu Nhị với Hàn Châu nói chuyện ở ngoài sân, nhưng vẫn bình tĩnh kéo một chiếc ghế ra ngồi bên cạnh giường của Liễu Đại.

Còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng của Bạch Chuẩn, lại ngửi được mùi đàn hương.

Bạch Chuẩn ngồi xe lăn vào nhà phát hiện Hoắc Chấn Diệp cũng ở đây, vừa trông thấy mình đã nhướng mày cười, sắc mặt cậu càng xấu hơn: “Anh đến đây làm gì?”

Chuyện của hắn đã xong còn không mau cút về nơi phú quý đi, đến gây thêm rắc rối cho người ta chi nữa?

Mặc dù Hoắc Chấn Diệp không nhớ rõ đã từng gặp Bạch Chuẩn ở đâu, nhưng hiểu rất rõ tính tình cậu.

Hắn mặt dày nói: “Tôi tò mò hung thủ là ai, nên muốn đến xem trò hay thôi.”

“Xem trò hay, cẩn thận lại biến thành trò cười đó.” Bạch Chuẩn nói bóng gió

Mấy người không ngờ Bạch Chuẩn và Hoắc Chấn Diệp quen biết nhau.

Liễu Đại xuống giường chắp tay cung kính: “Thất gia.”

Hoắc Chấn Diệp nhướng mày, thì ra cậu cũng là Thất gia.

Liễu Nhị theo sau, giải thích với Liễu Đại: “Sư huynh, là Thất gia cho chúng ta tiền để chạy vạy, nếu không chẳng biết anh còn phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa.”

Nửa túi bạc đó đã giúp ích rất nhiều, Liễu Đại chỉ bị chút vết thương phần mềm, không bị thương đến xương khớp, còn những chuyện khác Liễu Nhị không muốn nhắc đến nữa.

Liễu Đại thật lòng cảm kích Bạch Chuẩn, muốn xuống giường dập đầu với cậu.

Gã vừa mới nhúc nhích thì động vào vết thương, đau đến mức mặt mày co rúm: “Đa tạ Thất gia.

Đại ân của Thất gia, Liễu Đại tuyệt đối không dám quên.”

Bạch Chuẩn đến đây không phải để nghe lời nịnh nọt, mà vốn dĩ cậu cũng chẳng tin.

Vậy mà Liễu Đại còn nói: “Nếu Thất gia không đến, tôi cũng phải đến tận nhà để nhờ cậy Thất gia.

Xin Thất gia hãy nói cho tôi biết là ai giết cô ấy.

Tôi… tôi muốn biết ai là hung thủ.”

“Xoảng!” Một âm thanh giòn giã vang lên.

Mấy người quay đầu, thấy Hàn Châu đang đứng bên cửa, sắc mặt trắng bệch.

Trên mặt đất là một bãi lá trà và sứ vỡ, cô đang bưng bộ ấm trà đi vào nhà thì nghe thấy lời Liễu Đại, tay không vững nên làm rơi ấm trà.

Liễu Đại vẫn còn đang hốt hoảng, Liễu Nhị đã bật dậy: “Sư tỷ, chị có sao không?”

Liễu Nhị vội muốn xem Hàn Châu có bị thương hay không, Hàn Châu khẽ lắc đầu.

Hoắc Chấn Diệp nhìn hết người này đến người kia, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Hắn đến xem trò vui nên không sợ lớn chuyện, lại còn nháy mắt với Bạch Chuẩn.

Liễu Nhị nổi giận: “Anh! Lúc còn sống cô ta hại anh còn chưa đủ hay sao? Vậy mà anh vẫn còn nhớ cô ta à?”

Hàn Châu sắc mặt mịt mờ, xoay người đi ra ngoài.

Liễu Nhị đuổi theo an ủi cô.

Sư tỷ đệ hai người ở dưới giàn hoa.

Hàn Châu ngồi ghế, Liễu Nhị ngồi xổm dưới đất, nói nhỏ: “Sư tỷ, chị đừng buồn.

Hôm nay là ngày vui, ba chúng ta vẫn sẽ bên nhau như trước.”

Ánh mắt Liễu Đại sáng quắc, nhìn Bạch Chuẩn lom lom, hy vọng nghe được những lời mình muốn nghe từ trong miệng Bạch Chuẩn.

Bạch Chuẩn cảm thấy thú vị.

Nếu Liễu Đại nhìn thấy bộ dạng của Kim Đan Quế lúc chết, liệu gã còn nhớ mãi không quên cô ta như bây giờ không?

“Vội cái gì chứ.

Mấy đêm tới Kim Đan Quế sẽ đến tìm anh thôi.” Nói rồi lấy ra một phong thư, “Anh đặt cái này bên dưới gối đầu, đợi cô ta tới ắt sẽ dùng đến.”

Liễu Đại không nhận, gã được Hàn Tam yêu thích hơn Liễu Nhị, nên biết nhiều chuyện về Thất Môn, gã từng nghe Hàn Tam kể về bản lĩnh thông âm dương của Bạch Chuẩn.

“Thứ này dùng để bắt cô ấy sao?”

Bạch Chuẩn nghe ra gã không đồng ý, cười xùy, hỏi: “Làm sao? Anh không muốn à?”

“Nào có, nào có.” Liễu Đại chớp mắt.

Gã sợ mình chọc giận Bạch Chuẩn, cậu sẽ bắt mất hồn phách của Kim Đan Quế.

Nếu Liễu Đại đã muốn chết thì Bạch Chuẩn cũng không cản nữa.

Cậu liếc Hoắc Chấn Diệp, Hoắc Chấn Diệp lập tức theo cậu đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Hàn Châu, hắn còn cười với cô.

Mà Liễu Nhị đề phòng Hoắc Chấn Diệp như phòng sói vậy.

Hoắc Chấn Diệp vừa nhìn Hàn Châu, Liễu Nhị đã đứng dậy che trước mặt sư tỷ.

Hoắc Chấn Diệp cười bảo: “Tôi chỉ thấy hoa này nở đẹp quá thôi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn những đóa chuông bạc khắp giàn, Hàn Châu cười khách sáo: “Đây là hoa túy tâm.”

Xe của Bạch Chuẩn đã lăn đến ngoài cổng.

Hoắc Chấn Diệp đuổi theo, gọi cậu hai lần: “Này! Cậu đi chậm thôi, chờ tôi với nào.”

Chạy về trước hai ba bước, bám vào xe lăn của Bạch Chuẩn: “Tôi biết ai là người đã giết Tô Mạn Lệ, cậu có muốn biết không?”

Bạch Chuẩn lăn bánh xe.

“Liên quan quái gì đến tôi?”

HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio