Hoắc Chấn Diệp ngồi ở bên sân, làm cây rụng tiền theo ý của Bạch Chuẩn.
Làm thân cây xong, quấn giấy màu nâu thành nhánh cây, Hoắc Chấn Diệp đưa cho Bạch Chuẩn xem: “Thế nào? Không tệ chứ?”
Bạch Chuẩn liếc mắt nhìn, cau mày nói: “Đây mà là cây rụng tiền à? Đây là cây mơ già ấy.”
Cành cây thưa điểm xuyết vài nụ hoa mơ, đặt bên cạnh bức tường vôi trắng lại có cảm giác rất nghệ thuật.
Nhưng bảo làm cây rụng tiền, ai bảo hắn cố ý thay đổi chứ.
“Dựng ngược cái chổi, treo tiền bạc lên là thành cây rụng tiền rồi.” Bạch Chuẩn lập tức soi mói, “Chẳng lẽ cái này mà anh cũng không biết à, ngốc thế.”
Cậu khinh bỉ lườm Hoắc Chấn Diệp, hắn thật sự không phải là một người có năng khiếu làm giấy.
“Vậy không làm cây rụng tiền nữa.” Hoắc Chấn Diệp ra tay tô màu hoa, biến nó thành bồn hoa giấy tặng cho Bạch Chuẩn.
Nếu như đã là quà tặng thì phải vẽ hoa đào, Hoắc Chấn Diệp vẽ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, từ cuống hoa, đài hoa tới cánh hoa, từng bông hoa được nhuốm màu sắc mới.
Bạch Chuẩn nhìn hắn vẽ hoa, đầu ngón tay khẽ cử động sai A Tú mang giấy màu lên.
Cậu dùng kéo cắt thành hình dạng cánh hoa, sau đó khẽ uốn phần cuống, đặt đế hoa trong lòng bàn tay.
Bông hoa giống y như thật, chỉ còn thiếu mùi hương.
Bạch Chuẩn gấp một bông hoa xong bèn quăng vào giỏ, chẳng mấy chốc đã gấp được cả giỏ hoa đầy.
Hoắc Chấn Diệp ngậm nan trúc mảnh, hai tay cũng không rảnh rang, quay đầu nhìn thấy Bạch Chuẩn đã gấp một giỏ hoa bèn nói: “Cây của tôi không cần nhiều hoa thế này đâu.”
“Ai bảo cho anh?” Đây là cho Hàn Châu, Bạch Chuẩn chỉ hoa trong giỏ, nói với A Tú, “Tặng cho Hàn Châu.”
A Tú xách giỏ ra ngoài, đi tới bên cửa, cô dừng bước, cầm khăn tay ra che lên chiếc giỏ.
Tiểu Yến đã từng dạy cô bài ca mùa, thời điểm này không thể có hoa đào nở.
Bạch Chuẩn đăm chiêu nhìn A Tú, A Tú lại như không cảm thấy gì, xách giỏ hoa vui vẻ đi về phía nhà họ Hàn.
“Hoa đó tặng cho ai đấy?”
Bạch Chuẩn quay mặt qua, thấy Hoắc Chấn Diệp đang nhìn mình chằm chằm.
Hoa giấy cũng là hoa, đã là hoa thì không thể tặng tùy tiện được!
“Tặng Hàn Châu!” Bạch Chuẩn luôn nghĩ tới trận đấu của Tam Môn.
Hàn tam gia truyền môn cho đồ đệ, không phải vì bí thuật chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ mà bởi vì trong tám môn chưa từng có môn chủ là nữ.
Ông ấy yêu thương Hàn Châu, nhưng nếu như Hàn Châu làm môn chủ sẽ khó tránh khỏi việc có người trong Tam Môn khiêu chiến Hàn Châu, mấy môn còn lại càng không chịu để yên.
Ban đầu Tam Môn có Liễu Đại và Liễu Nhị, Hàn tam gia không tính toán gì nhiều, bây giờ chỉ còn mỗi mình Hàn Châu, một cô gái mồ côi mà muốn tranh vị trí môn chủ thì càng khó hơn.
“Tặng Hàn Châu? Có liên quan gì tới trận đấu không?” Hoắc Chấn Diệp tò mò, một giỏ hoa có thể giúp Hàn Châu đoạt vị trí môn chủ à?
Bạch Chuẩn lười giải thích: “Tới lúc đó sẽ biết.”
Hôm diễn ra trận đấu, Bạch Chuẩn dậy từ rất sớm.
Cậu ăn bát cháo cá, sai A Tú gói một gói điểm tâm.
Hoắc Chấn Diệp bật cười: “Cậu đi làm chứng hay là đi xem kịch thế?”
Bạch Chuẩn nhai kẹo óc chó, nói thẳng luôn: “Cả hai.”
Xe còn đỗ ở trước xưởng bánh mỳ Pháp, Hoắc Chấn Diệp mua cho Bạch Chuẩn bánh sò Madeleine vừa mới ra lò.
Địa điểm nằm ở căn nhà lớn của Hồng lão gia tại ngoại ô, trước cửa có hai tượng đá sư tử, nơi đây giống như nhà của những người giàu có trước đây.
Hoắc Chấn Diệp dừng xe, đẩy Bạch Chuẩn vào trong.
Gặp bậc thang, hắn vừa định vươn tay thì Bạch Chuẩn đã dùng cành trúc gõ nhẹ, chiếc xe lăn nhẹ nhàng nâng lên, đi qua chiếc cửa lớn sơn màu đen.
Hoắc Chấn Diệp ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy bên dưới xe lăn có bốn người giấy nhỏ, chính bọn nó đã khiêng xe lăn của Bạch Chuẩn vào trong.
Mấy môn chủ khác đều đến cả rồi, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê trạm khắc hoa văn núi non sông nước, một trong số họ nhìn thấy Bạch Chuẩn đến còn đứng dậy: “Thất gia, lâu rồi không gặp.”
Bạch Chuẩn không để ý tới ông ta, đi thẳng ngồi vào chỗ của mình, người hầu trong nhà chuyển ghế sang chỗ khác, Hồng béo lập tức tới đón: “Thất gia, Thất thiếu, có muốn đi dạo vườn hoa một vòng không? Sư phụ tôi có nuôi cá chép thổ cẩm đấy.”
Bạch Chuẩn khép mi, Hoắc Chấn Diệp vận bộ áo dài đứng phía sau cậu, trong túi nhét đầy kẹo bơ và kẹo hoa quả, nhìn tần suất gõ lên tay vịn của Bạch Chuẩn càng ngày càng nhanh bèn nhét một viên vào trong tay cậu.
Bạch Chuẩn được ăn ngọt, tâm trạng tốt hơn nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Cậu dùng khăn lụa che mũi lại, chê bai mùi hôi của mọi người trong phòng.
Mấy môn chủ khác muốn bắt chuyện với Bạch Chuẩn, nhưng nhìn sắc mặt cậu cũng không dám tự tìm mất mặt, mọi người chỉ dám khẽ thì thầm ở bên cạnh.
Bỗng dưng, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bạch Chuẩn mở mắt ra nhìn, Hàn Châu vào rồi.
Khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như trước, không để lộ biểu cảm gì, đôi mắt cũng mang vẻ thờ ơ.
Đã sớm qua một trăm ngày của Hàn Tam, cúng một trăm ngày xong, cô con gái hiếu sẽ thay bộ quần áo tang xuống nhưng Hàn Châu vẫn mặc áo tang, bện mái tóc dài lại, cài hoa trắng bên mai.
Hàn Châu vốn dĩ nhỏ bé yếu ớt, mặc bộ đồ tang dày nặng, thoạt nhìn càng thêm mỏng manh.
Cô vừa vào, mấy vị môn chủ đều cảm thấy xấu hổ.
Mặc cả bộ áo tang tới thi đấu, chẳng phải đang tát thẳng vào mặt bọn họ, chỉ vào mũi mắng bọn họ bắt nạt Hàn Tam không có người nối nghiệp hay sao?
Hàn Châu không biểu lộ căm phẫn, cô rất bình tĩnh đi tới trước mặt Bạch Chuẩn, cúi chào nghiêm chỉnh với cậu: “Thất gia.”
Bạch Chuẩn gật đầu: “Ừ.”
Hai người chỉ nói một câu với nhau, nói xong, Hàn Châu đi thẳng tới và ngồi xuống chiếc ghế thứ ba ngay trước mặt mọi người.
Nhà chính vốn im lặng lập tức xôn xao.
“Cháu gái, cháu làm thế này không thích hợp lắm đâu.” Ngũ môn chủ lớn giọng, nhìn chăm chăm vào Hàn Châu, “Vị trí này là chỗ môn chủ mới có thể ngồi, huống chi cháu lại là phận con gái.”
Bạch Chuẩn rất khó chịu, khi Hàn Tam còn sống, người này chẳng dám đánh rắm ấy chứ.
Giờ Hàn Tam mất rồi, Liễu Đại và Liễu Nhị cũng không còn, ngay cả ông ta cũng dám láo xược.
Lăn lộn trên giang hồ đâu phải chuyện dễ dàng, ngay cả thợ may cũng kết thành Hồng Bang, để có người đông thế mạnh mới không bị bắt nạt.
(Hồng Bang: Cuối thể kỷ , đầu thế kỷ một nhóm thợ may ở Ninh Ba đã kết thành bang nhóm, nắm giữ kỹ thuật may đồ Âu, chuyên may đồ Âu cho những người nước ngoài đến Trung Quốc.)
Thanh Bang, Thuyền Bang, ai mà chẳng có thể lực lột da người khác, tám môn cũng chỉ là người giang hồ kiếm cơm, phải giúp đỡ lẫn nhau.
(Thanh Bang: Một tổ chức phản động ở vùng Nam Bắc Trung Quốc, Thuyền Bang: đội thuyền.)
Người có tiền thì chi tiền, người có sức thì góp sức.
Mấy môn tập trung với nhau, người phát đạt, người nghèo túng, nhưng không ai được chê bai ai.
Vốn dĩ đều là người trong giang hồ, vậy mà ông ta lại bày ra cái thế dằn mặt kia.
“Có gì không thích hợp?” Bạch Chuẩn liếc mắt sang phải, “Tôi thấy rất thích hợp.”
Bát môn chủ gặp chuyện, người tới là Sở lão môn chủ.
Nghe Bạch Chuẩn nói như vậy, đương nhiên là đứng về phía Bạch Chuẩn: “Mấy người chúng ta đều do ông tổ chia cơm ăn, ai có bản lĩnh thì người ấy làm môn chủ.”
Ngụ ý là, những môn khác ông không quan tâm, nhưng Bát môn của ông ta không phân biệt nam nữ.
Ngũ môn chủ cau mày: “Từ xưa đến nay không có quy củ này.”
Bạch Chuẩn phì cười: “Tại sao tôi nhớ, khi sư phụ tôi còn sống mới kết bái với mấy vị môn chủ để thành lập nên tám môn này nhỉ?”
Có bao nhiêu năm đâu mà lại nói từ xưa đến nay.
“Nam hay nữ gì thì cuối cùng đều là người chết.” Bạch Chuẩn nói vẻ quái gở, còn đưa mắt nhìn Ngũ môn chủ, Ngũ môn chủ giận tới mức nghiến răng.
Nhưng ông ta không chọc nổi cậu, cũng không ai dám chọc vào cậu.
Chỉ cần động vào Thất gia, đêm đến người ngủ bên gối mình không biết là ma hay người.
Mấy môn chủ khác thấy “Vô Thường Sống” lên tiếng rồi, đều quay sang hướng mũi nhọn vào Ngũ môn chủ.
Hồng béo vội vàng giải vây: “Các vị bình tĩnh, giờ lành sắp tới rồi.”
Hàn Châu cúi gằm mặt, dường như màn tranh cãi này không liên quan gì với cô.
Cho tới khi nhìn thấy một cặp cha con đi vào trong nhà chính, cô mới ngẩng đầu lên.
Người gửi thư khiêu chiến chính là sư huynh Thạch Vinh của Hàn tam gia.
Ông ta đấu với Hàn Châu chính là bắt nạt con cháu, cho nên mới phái con trai mình là Thạch Khoan ra đấu.
Hai huynh muội đồng môn đấu nhau, cũng không tính là bắt nạt một cô gái như cô.
“Sư bá.” Hàn Châu cúi chào.
Thạch Vinh cười cười: “Cháu gái, cháu giống như con gái của ta vậy, nhưng đấu là đấu, chúng ta có gãy xương thì vẫn còn liền gân.”
Mấy chục năm không thăm hỏi, bây giờ cũng không cần phải ôn lại chuyện xưa, Hàn Châu không hề cười: “Bắt đầu đi.”
Mọi người trong phòng đi về phía sân sau nhà họ Hồng, màn đấu diễn ra ở đó.
Hoắc Chấn Diệp đẩy Bạch Chuẩn, hắn biết Bạch Chuẩn ghét đám đông, nên đứng xa phía sau đám người.
Đi ngang qua hành lang, nhìn những hòn giả sơn trong sân, ao nuôi cá chép thổ cẩm, còn có một sâu khấu nhỏ: “Nhất Môn Kim, đúng là giàu có nhỉ.”
Bạch Chuẩn che mũi, trong nhà thì ghét mùi người nồng, ra ngoài sân thì lại không thích mùi hoa, dù sao đi đâu cũng không bằng về nhà nằm.
Cậu cất giọng khàn khàn: “Biệt danh của Nhất môn chủ là “một chữ một đồng”, ông ấy thu tiền theo số chữ.”
“Vậy biệt danh của cậu là gì?” Hoắc Chấn Diệp tò mò.
Bạch Chuẩn khẽ nghiêng đầu ra khỏi xe lăn, cười nói: “Vô Thường Sống”.
Hoắc Chấn Diệp khẽ ngây người, cậu còn tự hào ghê nhỉ?
Trong mắt Bạch Chuẩn mang ý cười, sự đắc ý viết đầy lên khuôn mặt.
Cậu khẽ liếc nhìn đệ tử Ngũ môn đang ló đầu ra ngó mình, khẽ nói: “Gan lớn thật đấy.”
Dọa cho người kia sợ hãi quay đầu chạy biến.
Mấy vị môn chủ ngồi trước ao cá chép, bên kia ao chính là đài thi đấu, Hàn Châu và Thạch Khoan đang đứng trên đó.
Tiếng chiêng đồng vang lên, Thạch Khoan gật đầu với Hàn Châu: “Sư huynh muội chúng ta đấu võ, không cần phải viết khế ước sinh tử.”
Không ký khế ước sinh tử có nghĩa là sẽ không đấu đến chết, Thạch Khoan cao lớn, Hàn Châu mỏng manh.
Ở trước mặt Thạch Khoan, cô chỉ nhỏ bằng nửa người anh ta.
“Mời sư muội trước.” Thạch Khoan chắp tay, miệng thì nói mời nhưng thực sự có ý coi thường Hàn Châu, rất ít khi Cổ Thải Môn mới có nữ truyền nhân.
Mặc một chiếc áo dài, đeo một miếng vải màu, nếu như có thể giấu được mười bảy, mười tám đồ vật trên người, bay qua chậu lửa thì từng chiêu đều khiến người khác trố mắt ngạc nhiên.
Nhưng bình thường Hàn Châu mỏng mạnh thế kia, mặc áo dài to còn không nổi, còn giấu đồ thế nào.
Anh ta sợ Hàn Châu mất mặt, bảo cô dùng tuyệt chiêu trước, tránh đến khi người ta lại nói cha con nhà anh bắt nạt phụ nữ.
Hàn Châu liếc nhìn anh ta: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Thạch Khoan gật đầu, còn hỏi cô: “Có cần tôi hỗ trợ bê đồ không?”
Ảo thuật phải có đủ đạo cụ, cô không mặc áo dài, thì phải giấu đồ bên dưới hộc bàn.
Bọn họ cùng một môn, anh ta giúp thì Hàn Châu mới không bị lộ.
“Không cần.” Hàn Châu bước lên đài cao, nhìn chú bác bên dưới, lại nhìn sang Thạch Khoan.
Cô vươn tay tới eo, đầu ngón tay khẽ cử động, lộ ra màu đỏ bên hông.
Rõ ràng cô đang mặc đồ tang nhưng lại mặc đồ đỏ bên trong, mọi người đều cau mày nhìn kỹ, bấy giờ mới thấy rõ bên hông Hàn Châu quấn dây thừng đỏ.
Dây thừng dài trong tay cô như con rắn sống, vừa mới tháo xuống đã quấn lên cánh tay cô.
Thạch Vinh đứng dậy, da mặt rung lên: “Thừng thần tiên?”
Nhiều năm nay ông ta chưa bao giờ quên được “thừng thần tiên”, năm ấy Hàn Tam đã dùng “thừng thần tiên” để đánh bại ông và lên làm Tam môn chủ.
Không ngờ mấy chục năm sau lại có thể nhìn thấy lần nữa.
“Khiến sư bá chê cười rồi.” Hàn Châu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn, đôi mắt phát sáng.
Dây thừng xoay quanh và rơi xuống đất giống như một con rắn.
Hàn Châu cử động ngón tay, đầu rắn ngóc lên, thân rắn cũng hướng thẳng lên không trung.
Hàn Châu vươn tay ra, một tay nắm lấy dây thừng đỏ kéo mạnh.
Dây thừng rung lên nhưng không rơi xuống, dường như đang móc lấy thứ gì đó trên không trung.
Những người đang ngồi cũng biết đây là tuyệt kỹ của Hàn tam gia, nhưng rất nhiều người chỉ mới nghe, chưa từng nhìn thấy.
Lúc này đây thấy Hàn Châu biểu diễn chiêu này đều ngơ ngác nhìn nhau.
Hàn Châu vẫn không cười, một cánh tay của cô quấn lấy dây, lòng bàn chân khẽ đưa lên, giẫm lên dây thừng.
Một bước, hai bước…
Bạch Chuẩn khẽ cười, mắt phượng liếc sang thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoắc Chấn Diệp: “Sao thế?”
“Cô ta đã dùng chiêu này để vào khách sạn Richard!”
____________
Lời tác giả:
Hoắc thất: Đây là chứng cứ đến muộn!
Bạch – quái gở – Thất: Ai dám chọc đến tôi?HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI BA.