Phần
Mina kéo Trương Dương vào WC, giọng điệu đanh thép: “Bình tĩnh lại đi!”
Trương Dương liều mạng ép chặt người vào góc giữa bồn rửa mặt và tường, như thể có như vậy thì mới có thể đạt được một chút cảm giác an toàn mờ mịt, cô trợn mắt nhìn Mina: “Đám người này còn có nhân tính sao? Có tiền thì không coi người ta là người sao? Kha Vũ là cái gì, trai bao sao?”
Mina lạnh lùng nói: “Mới vậy mà đã không chịu nổi? Lúc đầu đã nói với chị là cái vòng này không phải là nơi mà chị có thể vào được, bọn họ sử dụng sản phẩm tùy chỉnh làm đồ chơi, chỉ có mỗi chị là có thể móc sạch của cải ra mà chơi truyện cổ tích lãng mạn thôi.”
“Cho nên em cho rằng bọn họ đã làm đúng? Cho dù sản phẩm tùy chỉnh là nhân bản thì họ cũng vẫn là người sống, em cũng không có chút đồng cảm nào sao?!”
“Không có đúng sai. Sản phẩm tùy chỉnh là hàng hóa, là một sản phẩm do một tế bào nuôi dưỡng ra, bọn họ không có danh tính, không có gia đình hay bạn bè, sự tồn tại hay biến mất của họ không ảnh hưởng đến bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì cả.” Mina lạnh lùng nhìn Trương Dương, “Chị không đồng ý cũng vô dụng, người tạo ra quy tắc này cũng không phải là chị.”
Một con kiến hôi cấp thấp thì có là gì đối với những kẻ ăn thịt cấp cao.
Trương Dương nắm chặt tay: “Bọn họ cũng đối xử với Kha Vũ như vậy sao?”
Mina quay mặt qua chỗ khác: “Không kém bao nhiêu đâu. Chị Bối là tình nhân của một ông lớn, cũng giống như mẹ em. Câu lạc bộ này dùng để chiêu đãi những kẻ có quyền có thế. Vừa rồi chị nghĩ là quá đáng sao? Ngây thơ. Năm ngoái, ngay tại đây, em chính mắt nhìn thấy vài người đã chơi đến chết sản phẩm tùy chỉnh dựa trên Tôn Ninh đấy.”
Thân thể Trương Dương run lên.
Tôn Ninh là một siêu mẫu có thân hình tuyệt vời.
Giọng điệu của Mina giống như đang thảo luận về việc một chiếc ô tô lao ra nghiền chết một con chuột băng qua đường: “Bọn họ cũng không cố ý chơi chết, nhưng chính là đã chết, chị Bối chỉ cần một cú điện thoại là có thể lôi người của công ty đến xử lý cái xác, party còn chưa kết thúc đã đưa một người hoàn toàn mới khác đến.”
Trương Dương toàn thân nổi da gà như bị điện giật, đó chính là vết sẹo do sợ hãi đã cắt dây thần kinh của cô.
“Nhưng đám người này thật sự còn chưa tính là biến thái lắm đâu. Ít nhất trước mặt người quen trong giới này còn có kiêng kỵ mặt mũi, kinh dị thực sự là những thứ đã bị bán ra chợ đen.” Mina liếc xéo Trương Dương, “Sản phẩm tùy chỉnh ở đây thì nhiều nhất là bị coi thành nô lệ tình dục thôi, còn những sản phẩm ở chợ đen mới chính là bị coi thành gia súc, thứ mà họ đối mặt chính là những kẻ biến thái thực sự, bạo dâm, ấu dâm và giết người, có sản phẩm tùy chỉnh bị bán ra với mục đích chính là bị ngược đãi, bị hành hạ và bị giết chết.”
“… Đừng nói nữa.” Trương Dương rùng mình, dường như đến tận lúc này cô mới có thể hiểu được rằng mình đã lạc vào một thế giới như nào.
“Bây giờ mới biết sợ? Em chưa nhắc nhở qua chị sao? Chị cũng là đồng lõa, chị đã tài trợ sáu triệu.” Mina xụ mặt, “Không phải là em hoàn toàn không có một chút đồng cảm, ít nhất là em không biến thái, phần lớn khách hàng cũng đối xử với sản phẩm tùy chỉnh không tệ, dù sao cũng có một số ít người ngược đãi thú cưng, nhưng nếu thấy quá nhiều thì mọi người cũng đều sẽ chết lặng mà thôi.”
Trương Dương đau khổ lắc đầu: “Kha Vũ ở lại đây, cũng có nguy cơ bị thương và… chết.”
Mina thở dài: “Tốt hơn hết chị nên cầu nguyện để anh ấy có thể ở lại đây mãi mãi, hoặc là được một vị khách tốt bụng nào đó ưng ý mang đi, nếu đợi đến khi già yếu hoặc tàn tật, anh ấy có thể sẽ bị bán ra chợ đen đấy, so sánh mà nói thì ở lại đây còn tốt hơn.”
Trương Dương đau đớn thì thào: “Kha Vũ là người, Kha Vũ là người mà.”
“Phi Dương, chấp nhận thực tế đi.”
Trương Dương cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vô bờ bến.
Mina khinh thường cười một tiếng: “Nghĩ thoáng chút thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Em đưa chị tới đây không chỉ vì muốn ngủ với Kha Nghiêu mà còn để cho chị nhận rõ được thực tế. Lát nữa thấy Kha Vũ, chị sẽ tỉnh táo hơn thôi, bởi vì chị sẽ chỉ là một người xa lạ với anh ấy mà thôi.”
“Anh ấy thực sự không nhớ tôi một chút nào?”
“Đương nhiên.” Mina nói: “Trở về thôi, chị cố gắng kiềm chế biểu hiện của mình, nếu khiến chị Bối nghi ngờ thì em sẽ gặp rắc rối đấy.”
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, rượu càng uống nhiều thì không khí càng nóng như lửa, những người trước nay đều tỏ ra là thượng đẳng đứng đắn lịch sự cũng đều càng chơi lại càng xa đọa.
Trương Dương vẻ mặt xanh mét đứng ở trong góc, hung ác mà nhìn toàn hiện trường, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè lên, thở không ra hơi. Những người này, cảnh tượng xa hoa này cùng rượu ngon cũng thật là kinh tởm, cô giống như là đang nhìn một đám dã thú khoác lên tấm da người điên cuồng mà nhảy múa.
“Xin hỏi…” Một giọng nữ thanh tú rụt rè vang lên từ bên cạnh, nếu không phải cách gần thì suýt nữa đã bị âm nhạc lấn át.
Cả hai đồng thời quay đầu lại – một cô gái ngồi trên xe lăn điện.
Cô bé mặc một chiếc váy Lolita kiểu Tây màu hồng dịu dàng và đi đôi giày da nhỏ màu rượu vang không dính bụi trần, mặc dù mặt nạ che đi nửa khuôn mặt nhưng khuôn hàm thanh tú cùng đôi mắt to long lanh của cô bé cũng đủ đáng yêu. Chiếc xe lăn điện kia rất cao, cao đến mức cô bé có thể nhìn thẳng được vào hai người.
“Xin chào.” Mina cười, “Lần đầu tiên gặp em, chị tên là Nana, còn em thì sao?”
Cô bé cười ngọt ngào, hai ngón tay tự chỉ vào mình: “Em tên là Ngàn Đại ạ.”
Cách nói chuyện như bọc đường của cô bé thực sự khiến người ta không thoải mái, khóe miệng Trương Dương giật giật: “Xin chào, chị là Phi Dương.”
“Em mới nghe nói các chị là fan của Thịnh Thế đúng không ạ? Không ngờ lại được gặp fan của Ca Ca ở đây nha.”
Mina ngạc nhiên: “Em cũng là fan sao? Vậy em cũng đến đây vì Kha Vũ?”
“Coi như vậy đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn là vì anh ấy, chủ yếu là do tò mò nên mới đến giải sầu một chút. Vì em không đi lại được nên bố em lo là ở nhà mãi em sẽ buồn chán.”
Hai người đồng thời liếc nhìn đôi chân của Ngàn Đại, không tránh khỏi cảm giác tội nghiệp cho cô bé.
“Thực ra thì em là fan CP Thịnh Quang, các chị có thấy Thịnh Quang moe không?” Ngàn Đại hỏi đầy mong đợi.
Mina hùa theo Ngàn Đại nói: “Moe nha.”
Trương Dương biết Mina không nhiều cố kỵ như vậy, làm fan khá tùy hứng chứ không giống như cô. Bình thường cô không thể nhìn nổi fan CP trên mạng, còn trợn trắng mắt nhìn nhau, nhưng lúc này, vì thương cảm và kiêng kỵ vì thân phận của cô bé này, cô không khỏi ném sắc mặt mà tỉnh bơ nói: “Chị thấy cũng được.”
Ngàn Đại vui vẻ nói: “Các chị thấy Kha Vũ rồi, vậy đã thấy Văn Khanh chưa ạ?”
“Thấy rồi, nhưng họ cũng không phải xuất hiện cùng nhau.”
“Hihi, nếu muốn họ xuất hiện cùng nhau thì có thể ngay nha, chỗ này không phải là sẽ chơi như vậy sao?”
Trương Dương cau mày, đột nhiên không muốn nói chuyện cùng cô bé nữa.
Mina chế nhạo nói: “Bọn họ đều đang bận rồi, em muốn làm gì, cho bọn họ biểu diễn live khiêu dâm à?”
Ngàn Đại cười khúc khích, “Em thật sự rất muốn xem, nhưng mà cũng không đến mức muốn lắm vì em có cái hay hơn.”
Hai người không hiểu nói: “Có ý gì?”
Ngàn Đại nháy mắt: “Các chị theo em, em sẽ cho hai chị xem thứ tuyệt vời này, em chưa từng cho ai xem đâu đấy ạ.” Cô bé ấn điều khiển từ xa, xe lăn trượt đi một đoạn, cô bé quay đầu ra hiệu cho hai người đi theo.
Cả hai tò mò đi theo.
Nơi này có chuẩn bị rất nhiều phòng trống cho khách, mấy cô tùy tiện tìm được một phòng.
Xe lăn Ngàn Đại vòng tại chỗ, cả người cũng rất phấn khích: “Cuối cùng cũng có người có thể chia sẻ, Ngàn Đại vô cùng vui vẻ đó.”
“Rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Các chị có biết không, từ lúc em lọt hố Thịnh Quang, em đúng là gặm muốn chết đi sống lại, bọn họ chính là ánh sáng trong cuộc đời và là niềm vui lớn nhất của em.” Ngàn Đại cắn môi, “Sao họ lại có thể xứng đôi như vậy được chứ, bọn họ nhất định là thật, lần trước sinh nhật anh trai, em trai đã gửi lời chúc, sau đó mặc cho sẽ phải đối đầu với cả thiên hạ thì anh trai cũng phải đáp lại em trai, trời ơi.”
Trương Dương nhất thời tức giận đến mức muốn đạp cô bé xuống đất, chỉ vì một câu kia mà Thịnh Thế đã gây ra họa khiến Đại fan thoát fan rồi quay lại cắn, và càng khiến cho nhiều fan khác quay lại cắn, cuối cùng là kích nổ ra quả sấm gây quỹ bất hợp pháp. Bây giờ chính là thời điểm đen tối nhất của cuộc đời Thịnh Thế, thế mà cái đồ não tàn này lại đặt niềm vui của mình lên trên nỗi đau của Thịnh Thế, quả nhiên fan CP đều là anti.
Trong lòng Trương Dương mắng Ngàn Đại đến máu chó đầy đầu, Mina cũng ngượng ngùng không nói gì.
“Ba em rất cưng chiều em, thấy em thích bọn họ như vậy nên đã tặng em một món quà tuyệt vời này trong buổi lễ trưởng thành.” Ngàn Đại hào hứng vẫy vẫy hai tay “Em đã sản xuất ra rất nhiều tác phẩm, nhưng không thể cho người khác xem, chỉ có thể tự giải trí, thật là quá đáng tiếc.”
“Rốt cuộc là tác phẩm gì?”
“Chị bật TV lên đi.”
Trương Dương mở TV lên, Ngàn Đại lấy điện thoại di động ra để phát lên màn hình TV.
Sau khi màn hình đen kịt một lúc thì một khung hình hiện ra, đó là một căn phòng được trang trí rất xoa hoa, thiết bị quay chụp đã được cố định, ống kính ngắm vẫn không di chuyển, đột nhiên có hai bóng người tiến vào khung hình từ hai bên trái phải.
Trương Dương trừng lớn mắt.
Thịnh Thế và Nhạc Thần Quang!
Người thuyết minh cười duyên, là giọng nói của Ngàn Đại: “Vậy thì các anh trước tiên… nắm tay nhau đi.”
Hai người trong khung hình ngoan ngoãn nắm tay nhau.
Ngàn Đại hét lên: “Anh trai ôm em trai đi!”
“Thịnh Thế” cũng nghe lời ôm lấy “Nhạc Thần Quang”. Hai người cũng không có biểu tình dư thừa nào, chỉ đơn giản chỉ là tiếp nhận mệnh lệnh và thực hiện chúng.
Giọng Ngàn Đại vô cùng kích động: “Hôn đi, hôn đi.” Giống như đang trêu đùa con chó.
Trương Dương trơ mắt nhìn những hình ảnh hôn môi được được photoshop ra, biến thành sự thật ngay trước mắt mình.
“Hi hi, đây là đoạn trước, quay không được đẹp lắm.” Ngàn Đại lại đổi một video khác, là hình ảnh “Thịnh Thế” cùng “Nhạc Thần Quang” mặc bộ quần áo trong phim điều tra tội phạm đang ngồi ăn gà rán, hai người vừa nói vừa cười, Trương Dương nhớ tới cảnh này là cảnh hai anh em còn chưa xé mặt nhau, nhưng trong phim thì hai người chỉ ngồi bên cạnh nhau thôi, còn trong màn hình thì chính là “Nhạc Thần Quang” ngồi ở trên đùi “Thịnh Thế”.
Mina hoàn hồn sau cú sốc: “Hai người em đặt đều là %?”
Ngàn Đại tâm đắc nói: “Vâng ạ, em nuôi hai người họ trong trang viên nhà em, giao họ cho một nhà tạo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt, ngày nào họ cũng chơi với em, em chụp nhiều lắm, có cả cổ trang, có dân quốc, còn có quần áo nữ, hihi.” Cô bé cười ranh mãnh, hạ thấp giọng nói, “Còn có cả làm tình nữa, các chị có muốn xem không?”
Trương Dương cảm thấy não như bị tắc nghẽn, cô dùng toàn bộ lý trí để kiềm chế xúc động muốn bóp chết Ngàn Đại.
Mina cười khan mấy tiếng: “Em thật là biết chơi mà.”
“Bởi vì nó thực sự rất vui. Thật ra Ngàn Đại đã bí mật đăng ảnh hoặc video, giả vờ là mình photoshop ra, nhưng cũng tương đối nhạt nhẽo, không có ai chia sẻ cũng quá khó chịu.” Ngàn Đại uốn éo người, “Em còn định thuê một đội tới để quay đồng nhân văn em tự viết thành phim, nhưng mà ba em không đồng ý, ba em nói quá nhiều người biết thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm, bọn họ là %, càng ít người biết càng tốt.” Mina cảnh cáo nói.
Ngàn Đại thất vọng bẹp miệng: “Vậy lần sau hai chị đến chơi với Ngàn Đại được không ạ? Ở một mình thật sự có chút cô đơn.”
Trương Dương đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Anh ta tên là Kha Thuấn đúng không?”
“Vâng ạ, chị cũng từng được tư vấn về sản phẩm tùy chỉnh của Ca Ca rồi ạ?”
“… Ừ, từng được tư vấn qua.” Trong lòng Trương Dương trùng xuống, hai người em trai mà Kha Nghiêu quan tâm tới cô đều biết bọn họ đang ở đâu, nhưng cũng không thể giúp được gì, so ra thì có lẽ Kha Nghiêu đi theo cô chịu nghèo cũng không tính là thảm nhất.
Mina trở nên thích thú: “Được nha, khi nào thì đến nhà em chơi được?”
Ngàn Đại cười ranh mãnh: “Còn em thì sao, em đang thiếu một nam phụ, chị ơi, bây giờ chị đang nuôi sản phẩm tùy chỉnh của ai vậy ạ?”
“Chị định lấy của Mạc Xuyên, nhưng phải tháng sau mới có thể nhận hàng.” Mina chỉ vào Trương Dương, “Cô ấy phải đợi lâu hơn, nên hiện tại trong tay bọn chị không có ai cả.”
“Mạc Xuyên ạ, quá chuẩn đẹp trai luôn, nhưng không hợp với hình mẫu nam phụ mà em viết.” Ngàn Đại buồn rầu nói, “Muốn đổi kịch bản… cũng được ạ. Vậy tháng sau chị mang Mạc Xuyên đến nhà em chơi nhé, chúng ta cùng nhau làm phim nha.”
Trương Dương không muốn xem “Thịnh Thế” cùng “Nhạc Thần Quang” làm GAY, cô cảm thấy ghê tởm, nhưng cô muốn gặp Kha Thuấn, cô muốn mang những nhớ nhung của anh em họ đến với nhau, và đây có lẽ là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho họ.
Ngàn Đại vui vẻ vỗ tay: “Em sẽ viết một kịch bản khác cho Mạc Xuyên… chị có để ý chuyện anh ấy bị ‘đè’ không ạ?”
“Để ý.”
Ngàn Đại mang chút làm nũng: “Vậy ạ, vậy thì em sẽ thay đổi cốt truyện mới.”
Lúc này, điện thoại của Mina vang lên, cô nàng nghe máy, “Ừ” hai tiếng rồi nói với Trương Dương nói: “Kha Vũ xong rồi.”
Trái tim Trương Dương mạnh mẽ co rút một cái.
Ngàn Đại cười: “Đã thấy % thì nhìn % thấy xấu hơn nhiều, vì thế Ngàn Đại cũng không muốn thấy, vậy hai chị đi nhanh đi ạ.”
Trương Dương cố gắng bước ra khỏi phòng một cách bình tĩnh nhất có thể, ngay khi cánh cửa đóng lại, cô lập tức hằn học nói: “Đt mẹ nó, tởm vãi ln.”
Mina lắc đầu: “Có chán ghét thì chị cũng đừng có mà biểu hiện ra trước mặt con bé kia, em biết nó là con gái của ai đấy, ngay cả ba em cũng không dám đắc tội đến ba nó đâu.”
“… Biết rồi.”
“Em nói rồi, những khách hàng này có đủ loại sở thích kỳ quái.” Mina đưa Trương Dương lên tầng ba, “Phòng thứ hai đếm ngược, vào đi.”
Trương Dương nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hít sâu một hơi, trong mắt đột nhiên có cảm giác nhức nhối.
“Đi đi, có đôi khi thứ mà không có được mới suốt ngày muốn, sau khi đến đây chơi vài lần khéo chị cũng sẽ buông bỏ thôi, dưới tầng có một đám trai đẹp có thể đứng xếp hàng liếm chân chị kia kìa, một cái sản phẩm tùy chỉnh thì tính là gì.”
Trương Dương cảm thấy tức giận trước sự khinh thường trong giọng điệu của Mina, nhưng cô không có sức lực mà phản bác lại, bây giờ trong đầu cô chỉ có suy nhất người phía sau cánh cửa.
Trương Dương đẩy cửa ra. Một làn gió đêm ẩm ướt lướt qua mặt cô, cuốn đi không khí nóng hôi thối trong đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ quay lưng về phía cô, làn gió khẽ vuốt ve tấm rèm vải trắng, dịu dàng lưu luyến như muốn bao bọc lấy anh, cảnh trước mắt như được đóng băng thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Chóp mũi Trương Dương đau nhức: “Kha Vũ.”
Kha Vũ quay mặt lại, đôi con ngươi sáng chói như vì sao không chớp nhìn Trương Dương.
Trương Dương không nén được nỗi nhớ nhung, bước nhanh đi tới, đồng thời cởi mặt nạ xuống: “Kha Vũ!”
Kha Vũ đứng dậy, cúi đầu chào: “Xin chào quý khách.”
Trương Dương như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cô buồn tủi đến mức suýt khóc: “Anh thật sự không nhớ em.” Người sẽ liên tục ôm cô, hôn cô, nói những lời yêu thương ngọt ngào đã không bao giờ nhớ đến cô nữa rồi.
“Thật xin lỗi, ngài đã từng tới đây sao?”
“Em tên là Phi Dương.”
“Phi Dương.” Kha Vũ khẽ mỉm cười, “Ngài thật đẹp.”
Trương Dương hai mắt mờ mịt: “Em chưa từng tới đây, nhưng rất lâu trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Kha Vũ không hiểu nói: “Khi nào vậy?”
“Mấy tháng trước, ở nhà em, chúng ta đã ở bên nhau mười ngày, đó là mười ngày đẹp nhất trong đời em, nhưng…” Trương Dương rưng rưng nói: “Anh không nhớ.”
Kha Vũ khẽ nhíu mày, như là đang suy nghĩ gì đó.
“Em vốn là muốn đưa anh về nhà, thật xin lỗi, em vốn là có thể đưa anh về nhà rồi.” Trương Dương khóc lóc nói, “Tại sao lại trở nên như thế này?”
Kha Vũ ôm lấy Trương Dương: “Đừng khóc, Phi Dương, đừng khóc nữa, em khóc anh sẽ thấy rất đau khổ.”
Ngay lúc đó, Trương Dương cảm thấy Kha Vũ trước kia đã trở lại, cô ôm chặt lấy eo Kha Vũ: “Kha Vũ…”
Đỉnh đầu truyền tới một tiếng kêu đau.
Trương Dương sợ hết hồn, vội vàng buông tay: “Anh, anh sao vậy?” Giờ cô mới phát hiện ra sắc mặt của Kha Vũ rất nhợt nhạt, “Khó chịu ở đâu?”
Kha Vũ mím môi, thành thật nói: “Chỗ nào cũng khó chịu.”
Trương Dương sững sờ, vội vàng vươn tay cởi bỏ áo vest của Kha Vũ rồi lột áo sơ mi ra, khi nhìn thấy vết sẹo trên lồng ngực trắng nõn ấy, cô mới cảm thấy thế nào là đau thấu tim can.
Kha Vũ rũ mi xuống, không nói gì.
Trương Dương cởi áo của Kha Vũ ra như điên, vết máu rõ ràng là từ vết roi chảy rộng khắp toàn thân anh, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nhìn thấy mà chấn động.
“Ai làm?!” Trương Dương thê lương hét lên.
Kha Vũ nhẹ nhàng nói: “Khách.”
“Ai?! Tên gì! Nam hay nữ!”
“Cả hai.”
Trương Dương gần như suy sụp: “Anh ở đây… mỗi ngày đều như thế này sao?”
“Không phải ngày nào cũng vậy. Mỗi tháng chỉ tổ chức tiệc một lần, thỉnh thoảng sẽ bị đưa đến nhà khách.” Kha Vũ bình tĩnh như thể đang nói một chuyện gì đó không liên quan đến mình, “Một số khách chỉ làm tình, một số thì thích làm anh đau.”
Trương Dương bịt tai gào thét, cô hận, cô hận nơi này, cô hận công ty kia, cô hận tất cả những người đã làm ra và tham gia vào dự án này! Cô hận mình không thể dùng một cây đuốc đốt chỗ này thành tro!