Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 119: không thể tin được, rốt cuộc làm thế nào cô ta phát hiện ra?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quản lý Hứa cứ nghĩ rằng Quý Noãn là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, vì có chút tiền dư nên mới mua hai công ty mà thôi. Thỉnh thoảng, cô đến họp hành, khai trừ vài người, giở trò quyền uy của bà chủ. Trừ chuyện đó ra, cô cũng chỉ là đồ bỏ đi giống như Hàn Thiên Viễn.

Nhưng sau khi nghe Quý Noãn nói, sự bình tĩnh trên mặt quản lý Hứa sụp đổ trong nháy mắt.

"Chị cho rằng tôi không đến phòng giao dịch thì sẽ không biết tình hình ở đây sao? Tôi có mắt, tôi biết nhìn, cũng biết đi điều tra. Chị là quản lý bộ phận tài vụ, e rằng còn chưa thuộc nằm lòng bản phân tích tình hình tài chính hàng tháng trong vòng một năm nay của phòng giao dịch, nhưng tôi có thể!"

Quản lý Hứa nhíu mày, sửng sốt không dám tin.

Quý Noãn lãnh đạm nhìn cô ta: "Tôi biết rõ mỗi một đồng tiền chi tiêu ở đâu. Chị cho rằng tôi không biết chuyện một tháng trước ba mươi triệu tiền vốn lưu động đã bị tẩu tán sao?"

Mắt quản lý Hứa đỏ lên, cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng che giấu cảm xúc.

"Quản lý Hứa, chị có tin không? Ngay từ ngày đầu tiên tôi đến đây, tôi đã chú ý đến chị rồi! Tôi vẫn luôn chờ đến lúc chị không thể ngồi yên được nữa." Quý Noãn lạnh nhạt nói, đồng thời lấy điện thoại và dây cáp từ trong túi xách ra, kết nối với máy vi tính trên bàn.

Không bao lâu sau, trên máy tính hiện lên đoạn video quay cảnh hai kẻ đang làm chuyện nam nữ. Bọn họ còn không kiềm lòng được mà phát ra đủ loại âm thanh.

Vừa nhìn thấy đoạn video trong máy tính, quản lý Hứa lập tức xoay người nhìn Quý Noãn, chỉ trong thoáng chốc gương mặt cô ta trắng bệch như thiếu máu: "Sao cô có thể…"

"Chị thừa dịp phòng giao dịch chuyển giao người phụ trách, lợi dụng bộ phận Tài chính phòng giao dịch đang thâm hụt để chiếm trọn ba mươi triệu trong khoản tiền lưu động. Đây là tội trộm cắp." Hai cánh tay Quý Noãn khoanh lại trước ngực, lạnh nhạt tựa lên mép bàn, giọng điệu chậm rãi nhưng ẩn chứa tia lạnh lẽo: "Hôm nay, chị nhân cơ hội Kim tổng đến đây gây chuyện, không chỉ muốn mượn chuyện thoát thân mà còn muốn tôi và Kim tổng gây thù. Dù cho phòng giao dịch của tôi không vững chắc, nhưng sau lưng tôi còn có nhà họ Quý và nhà họ Mặc. Chị muốn mượn tay tôi để diệt trừ Kim tổng, tôi nói đúng không?"

Trong phút chốc, hai mắt cô ta trợn ngược, nhìn chằm chằm Quý Noãn giống như nhìn thấy quái vật.

Cô ta không thể tin được, rốt cuộc làm thế nào mà Quý Noãn phát hiện ra được?

Quý Noãn nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt quản lý Hứa, xung quanh cô đột nhiên rét lạnh. Ngay lập tức đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô trở nên lạnh lùng tuyệt tình: "Cô lên giường với chồng của Kim tổng. Khi lửa tình bốc lên ngùn ngụt, các người bất chấp tất cả, tìm đại một nhà nghỉ có độ an toàn kém thế này để chơi một phát. Nếu không, thật sự rất khó để tôi có được đoạn video này."

Quý Noãn liếc mắt nhìn màn hình vi tính đã tạm ngừng, trên đó là hình ảnh đôi nam nữ trần truồng quấn quít bên nhau, có thể thấy rõ mặt mũi của người đàn ông và người phụ nữ bên trong.

Quý Noãn lại nhìn về phía quản lý Hứa tựa như đã hóa đá, lạnh lùng nói: "Chồng của Kim tổng có tiền có thế, tướng tá lại không tệ. Chị yêu anh ta đến độ bất chấp, toan tính nuốt riêng số tiền này rồi rời khỏi phòng giao dịch. Ngoài ra, chị càng muốn được như hình với bóng với chồng Kim tổng, cho nên mới mượn tay tôi diệt trừ cô ta. Lỡ như tôi là kẻ có thù tất báo, vì phòng giao dịch bị khởi kiện mà xử lý cô ta, vậy thì chẳng phải ý nguyện của chị đã được thỏa mãn hay sao? Kế sách một mũi tên trúng hai đích này của chị quả nhiên rất cao tay."

Khi quản lý Hứa mở miệng nói chuyện lần nữa thì giọng nói cô ta đã trở nên run rẩy, không thể tiếp tục duy trì sự điềm tĩnh được nữa: "Cô, cô… cô Quý, rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Ánh mắt Quý Noãn sắc bén, như đang hỏi ngược lại "Chị thừa nhận chuyện này rồi sao?"

"Rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu xóa video!" Quản lý Hứa không dám nhìn hình ảnh đang dừng trên máy tính. Đôi mắt cô ta ửng đỏ, cảm xúc mất dần sự khống chế.

"Tôi sẽ không nói chuyện dư thừa với chị nữa." Quý Noãn nhanh tay tắt máy, tránh bị hình ảnh trong đó làm đau mắt. Cô cất điện thoại, chậm rãi nói: "Tôi không xen vào chuyện chị chấp nhận làm kẻ thứ ba, cũng không thèm nói nhiều tới chuyện tình cảm của chị, nhưng chị phải lập tức trả ba mươi triệu về cho tôi, ngay bây giờ."

Quản lý Hứa nhìn cô chằm chằm, mặt mày trắng bệch, nói: "Tiền đã chuyển đến tài khoản nước ngoài, bây giờ tôi cũng không có cách nào lấy về được!"

Kết quả, cô ta còn chưa dứt lời thì ngay tại lúc đó, Quý Noãn lấy ra một chiếc bút ghi âm từ trong túi xách.

"Chị có thể không trả, Kim tổng nói cũng không sai, Quý Noãn tôi không thiếu ba mươi triệu này." Quý Noãn nói một cách khinh miệt: "Vừa rồi, mỗi một lời chị nói đều đã được ghi âm, hơn nữa đoạn ghi âm từ bút này sẽ tự động chuyển đến máy tính sao lưu dữ liệu của tôi. Chỉ cần cảnh sát xuất hiện ở đây, tôi sẽ lập tức giao thứ này cho họ. Những chuyện sau này không cần tôi quan tâm nữa. Đừng nói là số tiền kia sẽ được lấy về, tôi e rằng cảnh sát cũng sẽ biết chuyện chị chen chân vào hôn nhân của người khác. Đến lúc đó, cả Kim tổng và chồng cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho chị…"

Quản lý Hứa rùng mình, nhìn chằm chằm vào bút ghi âm trong tay cô, nghĩ ngợi một lúc mới ngước cặp mắt hằn đầy tia máu lên, khàn giọng nói: "Nếu như tôi giao tiền ra, cô có thể … xóa đoạn ghi âm và video này không?"

Quý Noãn lại cất điện thoại và bút ghi âm vào túi xách lần nữa, ánh mắt lạnh nhạt điềm tĩnh, không cảm xúc.

"Hèn hạ, tham lam, ngu xuẩn." Giọng điệu Quý Noãn rét lạnh: "Với người thông minh như chị, nếu đi đường ngay lối thẳng thì sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên mây. Chỉ vì một người đàn ông đã có gia đình mà tự hủy tương lai, vì ba mươi triệu mà vi phạm pháp luật! Dù gì chị cũng là người quản lý tài vụ, thường thấy tiền bạc như phù du, chẳng lẽ chị không biết những thứ danh lợi phù phiếm này là cái khiến bao người thèm muốn và cũng khiến bao người tuyệt vọng sao?"

Quản lý Hứa cắn mạnh môi, ban đầu là bật khóc, sau đó ngồi bệt xuống đất khóc, nhìn Quý Noãn bằng vẻ mặt đầy sợ sệt và đề phòng.

"Tiền đâu?" Quý Noãn hỏi thẳng, không muốn phí thời gian với cô ta nữa.

Quản lý Hứa do dự, cô ta không muốn nói nhưng lại dè chừng nhìn về phía chiếc túi của Quý Noãn.

Chiếc điện thoại và bút ghi âm trong đó có thể phá hủy hoàn toàn cuộc đời cô ta.

Cô ta chậm chạp lấy ra một thẻ tài khoản có con dấu Philippines: "Ở đây…"

Quý Noãn bước tới nhận lấy, nhìn một cái.

"À, thì ra chị còn biết tẩu tán tiền qua tài khoản Philippines. Loại tài khoản chuyển gửi quốc tế này là phương thức chuyển tiền rất khó tra ra. Người có lòng dạ kín kẽ như chị vậy mà, chậc chậc, quả nhiên là tự hủy tương lai."

Quản lý Hứa vừa nghe cô nói thì che mặt khóc nức nở, rồi lại trông mong nhìn chằm chằm vào túi Quý Noãn, giống như chỉ hận không thể thủ tiêu bút ghi âm và đoạn video đó ngay lập tức.

"Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện tình bẩn thỉu của các người, nhưng chuyện tham ô công quỹ thì nhất định phải báo cho phía cảnh sát." Quý Noãn lùi ra một đoạn, nói: "Kim tổng còn đang ở ngoài kia chờ tôi ra giải quyết. Tôi chẳng muốn phí thời gian ở đây với chị, chị ở đây chờ cảnh sát đến tra hỏi đi."

Quý Noãn mở cửa bước ra. Cô gọi một bảo vệ đến canh cửa, tránh cho quản lý Hứa chạy mất thì lại gặp phiền phức không đáng có.

Vừa mới vào văn phòng, cô đã nhìn thấy Kim tổng bắt chéo chân, mắt nhìn về phía Quý Noãn như đang khiêu khích. Có vẻ như cô ta đang chờ cô tay không trở ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio