"Theo tôi phỏng đoán thì họ là người cùng chí hướng, dù sao Phong Lăng cũng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sống một mình. Với lại, lúc vừa được giao cho cô quản lý, cậu nhóc này là người muốn chuyển đội nhất. Cậu ta cảm thấy căn cứ cử một huấn luyện viên nữ đến dạy chính là không coi trọng bọn họ, chẳng khác nào đổi một hình thức khác để loại bỏ bọn họ." Hàn Kình vừa nói vừa cười: "Kết quả cậu ta là người đầu tiên bị Phong Lăng không cần đến hai chiêu đã đánh cho nằm bò ra đất.”
Lệ Nam Hành không có biểu cảm gì: "Buồn cười lắm à?"
Thấy biểu cảm ghen tuông thấu trời của Lệ lão đại không hề giảm đi chút nào, Hàn Kình vội ngưng cười: "Không có, không có! Chẳng hề buồn cười chút nào, tôi chỉ trình bày lại chút thôi.”
Lệ Nam Hành tiếp tục giơ thẳng súng, ánh mắt khó chịu: "Cùng chí hướng thì cần phải bóp vai đấm lưng? Đưa nước lấy cơm?"
Hàn Kình bị cơn ghen của anh hun cho nhức đầu nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt chính trực “chỉ có lời lão đại mới là đạo lý”, bảo: "Đúng, đúng là hơi quá đà rồi!”
Cuối cùng Lệ Nam Hành cũng không bắn phát súng này ra mà đột nhiên ném súng thật mạnh lên kệ xếp ở bên cạnh: "Người mới? Trẻ con? Mười chín tuổi rồi còn trẻ con cái gì?”
"Đúng, không còn là trẻ con nữa, đúng là phải chú ý chừng mực!" Hàn Kình phụ họa theo.
Lệ Nam Hành bỗng lườm Hàn Kình một cái sắc lẹm, thấy ánh mắt của lão đại, anh ta bỗng có cảm giác sống lưng lạnh toát, vội cười trừ: "Lão đại, thật ra... anh cũng biết tính tình Phong Lăng mà! Anh theo đuổi cô ấy lâu như vậy, đến tận giờ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn nghe lời anh mà đúng không? Một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh như vậy cũng chỉ biết nịnh hót thôi, đâu có dễ gì tán được cô ấy, phải không nào? Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu."
Sao lại có chuyện chưa hoàn toàn nghe lời?
Mấy ngày trước cô còn vô cùng dịu dàng tựa vào ngực anh đấy.
Đây chắc chắn là một Phong Lăng mà đám người này trước giờ chưa bao giờ thấy được.
Lệ Nam Hành cảm thấy trái tim lạnh lùng vô tình của Phong Lăng bây giờ đã được nhồi nhét chút cảm xúc bình thường, đã hơi có ý thức về tình yêu rồi. Ngộ nhỡ vẫn chưa toàn tâm toàn ý với anh đã bị thằng nhóc nhỏ hơn cô ba tuổi dụ dỗ đưa đi mất thì phải làm sao?
Mặc dù khả năng không lớn lắm, anh cũng hoàn toàn tin tưởng vào Phong Lăng, nhưng thằng nhóc kia không những là trẻ mồ côi, mà mọi mặt còn đều rất xuất sắc, tính cách lại rõ nét như vậy, biết khiêu khích cũng biết nịnh hót. Anh không dám đảm bảo Phong Lăng liệu có cảm thấy loại người có tính cách vô cùng sôi nổi này phù hợp với mình hơn anh hay không?
Càng nghĩ, sắc mặt Lệ Nam Hành càng u ám, cuối cùng anh dứt khoát kéo khóa quân phục xuống, cởi áo khoác ra, vắt lên khuỷu tay rồi xoay người rời đi.
Thấy vẻ mặt này của Lệ lão đại, Hàn Kình có linh cảm cho dù ngày hôm nay A Phong có dùng mười cái mạng đứng chặn trước cửa trụ sở căn cứ thì có lẽ cũng không ngăn được anh.
Chẹp, tốt nhất vẫn nên bớt lời đi thì hơn…
...
Kể từ khi tiếp quản đội người mới này, Phong Lăng bận rộn tới mức đầu óc choáng váng, đối phó với đám người mới này cũng đã chiếm hết toàn bộ tinh thần và thể lực của cô. Mỗi ngày năm giờ sáng đã phải thức dậy sắp xếp luyện tập buổi sáng, quan trọng là đám người mới này vừa vào, đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh được, thường xuyên có vài người lười biếng không dậy nổi, khiến cô phải đích thân tới xốc chăn lên, lôi người từ trên giường ra sân tập.
Hồi mới đầu, bọn họ vẫn chưa thích ứng được, không bao giờ nghĩ rằng một huấn luyện viên nữ lại dám tới xốc chăn của mình lên. Mặc dù bọn họ đều mặc quần áo, ít nhất cũng có cái quần soóc nhưng đám thanh niên trẻ tuổi mười tám, mười chín tuổi này vẫn cực kỳ xấu hổ. Sau hai ngày bị xốc chăn liền vô cùng tự giác tới sân huấn luyện đúng giờ, không dám ngủ nướng nữa.
Phong Lăng lại không thèm để ý tới sự khác biệt giữa nam và nữ này, hơn nữa bởi vì nơi này là căn cứ XI, từ nhiều năm trước cô đã sống ở đây nên cũng không nhạy cảm hiểu được kiểu hành vi này có đi quá giới hạn giữa nam và nữ hay không. Hơn nữa, dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng trong mắt cô, đám người mới này đều là trẻ con. Lúc đi xốc chăn Phong Lăng cũng từng cân nhắc tới những thứ này, nhưng ít nhiều vẫn cần chút lực chấn áp, nếu không ngay cả huấn luyện buổi sáng còn tới trễ thì có thể trông chờ gì ở đám người này nữa?
Cô cứ đi xốc chăn như vậy, lại lạnh lùng nghiêm khắc giám sát rồi trực tiếp ra tay đánh người. Sau ba bốn ngày, cả hai mươi tên nhóc trẻ tuổi lỗ mãng đã ngoan ngoãn phục tùng dưới đế giày của cô, không dám lên tiếng phản kháng gì nữa.
Ngoại trừ buổi sáng dậy sớm ra, hiện tại, thời gian rảnh rỗi hàng ngày của cô đều bị bọn họ chiếm dụng, hỏi lung tung này nọ nghĩ mọi cách lôi kéo làm quen. Cho dù Phong Lăng vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng suy cho cùng cô vẫn là con gái, lại còn là một người con gái xinh đẹp. Ở trong mắt bọn họ, Phong Lăng chính là kiểu người cao quý xinh đẹp lạnh lùng. Ngoại trừ lúc huấn luyện không dám trêu chọc cô ra thì thời gian còn lại vẫn muốn nịnh hót, thử đến gần.
Mặc dù đại đa số đều thất bại.
Chỉ riêng cậu nhóc tên là Vạn Kha kia, lúc cô mới vừa tiếp quản đám người này, cậu ta là người phản đối mạnh mẽ nhất, nhưng bây giờ lại đứng trước mặt cô cười đùa cợt nhả cả ngày.
Phong Lăng đã tìm hiểu về tình huống của cậu ta, rất nhiều phương diện đều giống với cô năm xưa, vì vậy, thỉnh thoảng cô sẽ tươi cười, đối xử tốt với cậu ta hơn một chút. Nhưng nụ cười của Phong Lăng thường rất ngắn ngủi, cười xong liền bảo người ta nhanh chóng trở về làm việc của mình, bớt lượn lờ trước mặt cô.
Lại là một ngày bộn rộn từ năm giờ sáng đến chín rưỡi tối mới có thể trở về chỗ ở, trời đã tối từ lâu, Phong Lăng thu xếp ổn thỏa chuyện bên ngoài rồi về thẳng trụ sở căn cứ.
Vào khoảng thời gian này, lẽ ra trong trụ sở căn cứ ngoại trừ một vài người làm nhiệm vụ tuần tra thường xuyên thì không còn ai khác nữa.
Ai ngờ cô mới vừa đi tới trước cửa trụ sở căn cứ, còn chưa bước lên cầu thang, bỗng nhiên có một lực kéo mạnh từ phía sau, trong nháy mắt cô chợt giật mình quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ là ai đã bất ngờ bị túm lấy cổ tay.
Phong Lăng cũng không kịp thốt lên tiếng nào, mấy người làm nhiệm vụ tuần tra trước cửa trụ sở căn cứ vừa rồi rõ ràng đã trông thấy bóng dáng Lệ lão đại và Phong Lăng chợt xẹt qua ở phía trước. Sau khi xác định đó đúng là Lệ lão đại, suy nghĩ một hồi, vì cái mạng nhỏ và tương lai trong căn cứ của mình, nhóm làm nhiệm vụ tuần tra tự cảm thấy vẫn nên chọn phương án vờ không phát hiện ra thì hơn! Bọn họ đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ này, vì vậy, tất cả đều trơ mắt nhìn Phong Lăng bị Lệ lão đại cưỡng ép "bắt cóc", nhưng lại không ho he một tiếng nào, thậm chí còn đứng đó vờ như không thấy, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngược lại, hai phút sau A Phong đi ra ngó loanh quanh, tỏ vẻ khó hiểu nhìn đồng hồ: "Lạ thật, hôm nay bên chỗ người mới khó xử lý lắm hay sao mà đến giờ Phong Lăng vẫn chưa về?"
Song, vào giờ phút này, miệng của Phong Lăng đã bị người đàn ông bịt lại, muốn lên tiếng muốn kêu cứu cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trực tiếp bị anh ép buộc dẫn tới một khu vực tương đối tối tăm ở phía sau trụ sở căn cứ. Nếu không phải cô có thể khẳng định người đó là Lệ Nam Hành từ mùi hương quen thuộc trên người anh và cái ôm ấp thân thuộc sau lưng, Phong Lăng đã rút khẩu súng ở bên hông ra từ lâu rồi!
Lúc này ở trong căn cứ, ngoại trừ vài vị trí quan trọng ra thì phần lớn đèn điện đều đã tắt, trên khoảng đất trống phía sau trụ sở căn cứ, Phong Lăng trông thấy xung quanh tối đen như mực, trong nháy mắt dây thần kinh toàn thân cũng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Nhưng bởi vì đã mệt mỏi cả ngày, Phong Lăng căn bản không muốn phí sức giãy giụa, hơn nữa cũng biết mấy ngày nay Lệ Nam Hành bị mình bơ như thế, chắc chắn tâm trạng của anh sẽ không tốt cho lắm, cô quyết định không vùng vẫy nữa mà mặc cho người đàn ông ở trong bóng tối ôm lấy mình thật chặt từ sau lưng, nụ hôn ẩm ướt trực tiếp tập kích gáy cô.