"Cũng may tuy cậu ta trẻ tuổi, sung sức nhưng chưa dám làm chuyện gì quá giới hạn với em đấy." Giọng điệu của Lệ Nam Hành vẫn lạnh băng, ngón tay thon dài khẽ sượt qua đôi môi bị gió thổi khô của Phong Lăng: "Nếu không thì... chưa biết chừng một ngày nào đó anh sẽ thật sự làm mấy chuyện manh động gì đó trước mặt cậu ta."
Phong Lăng nghe thấy mấy chữ "chuyện manh động" này, ánh mắt cô bỗng nhìn về phía ánh đèn và camera ở khắp bốn phía ngoài căn cứ, nói thật nhỏ: "Cho dù có người muốn làm chuyện quá giới hạn gì đó với em thật thì cũng phải đến gần em mới được chứ, mà bọn họ đâu có đánh lại em.”
Cô có thể hiểu được tâm trạng bị lạnh nhạt nhiều ngày của Lệ Nam Hành sau khi quay trở về căn cứ, nếu không cô đã đẩy anh ra rồi chạy một mạch vào trụ sở từ lâu rồi.
"Mai là cuối tuần, chúng ta ra ngoài nhé?" Lệ Nam Hành nhướng mày, không tiếp tục chủ đề liên quan đến người khác nữa, chỉ ôm chặt lấy cô gái trong lòng mình: "Lần sát hạch đầu tiên của đám nhóc ấy được sắp xếp vào tuần sau, muốn dành ra chút thời gian nghỉ ngơi thì chỉ có thể tranh thủ tuần này mà thôi, cũng nên phát chút lộc cho anh rồi chứ."
Phong Lăng ho một tiếng, dường như không biết để hai tay ở đâu, một lúc lâu sau mới khẽ "ừm" một tiếng.
Thấy cô không từ chối, Lệ Nam Hành vô cùng vui sướng, ra sức ôm lấy cô gái thoạt nhìn thì lạnh lùng vô tình, nhưng sau khi thông suốt lại rất dịu dàng với anh vào lòng. Anh hôn một cái phía sau cổ cô, rồi lại hôn một cái trên gò má cô, sau đấy lại kề sát tai thầm thì vài câu lung tung biến thái với giọng nói chỉ có cô mới nghe thấy. Lưu manh đến mức khiến Phong Lăng xấu hổ, đỏ bừng cả mặt lên. Cô vội đẩy mạnh anh ra, cuối cùng vẫn xoay người rồi vội vã đi vào trong trụ sở căn cứ.
Tuy bề ngoài nhìn không sao, nhưng chỉ có cô biết rằng vừa rồi bản thân đã bị mấy lời trêu chọc của người đàn ông kia làm cho nhũn cả chân, cảm giác như có lửa bốc lên đầu, sắp xịt cả khói lên trời.
A Phong mới đi từ nhà vệ sinh của trụ sở ra, tay vẫn còn vương nước chưa lau khô, anh ta chợt nhìn theo bóng dáng Phong Lăng đang đi vào trong đây với vẻ mặt bực tức. Vừa rồi không phải anh ta không thấy mấy chuyện xảy ra ở bên ngoài của bọn họ, chỉ là anh ta không tiện xen vào mà thôi. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Phong Lăng, A Phong bật cười, chọc ghẹo một câu: "Huấn luyện viên Phong Lăng, đây là nơi quan trọng của căn cứ, phải chú ý có chừng có mực nha."
Thấy ánh mắt trêu chọc của A Phong, Phong Lăng càng giận sôi gan, không nói không rằng gì chỉ đi thẳng lên trên tầng.
....
"Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng…”
Sáng sớm thứ Bảy, trên sân huấn luyện bắn súng vang lên một loạt tiếng đạn bắn không dứt bên tai.
Chỗ này cách nơi nghỉ ngơi của mọi người trong căn cứ khá xa, các thành viên trong căn cứ hiếm khi mới được ngủ nướng thêm một lát cũng không bị làm ồn, chỉ có người cuối tuần dậy sớm ra ngoài mới nghe thấy âm thanh này.
Tối hôm qua sau khi Phong Lăng về thì tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, cả đêm không có chuyện gì, ngủ ngon nên dậy cũng sớm, chẳng ngái ngủ chút nào. Cô về trại huấn luyện bên đội bắn tỉa, cầm lấy súng của mình rồi làm nóng người một lúc ở đó. Đã lâu rồi cô không đứng trước một loạt bia ngắm để tập bắn như này, cầm lấy súng là đã có cảm giác rồi. Sau khi tập một lúc lâu ở đội bắn tỉa, nhân lúc trên sân đấu súng không có ai, cô bèn tập đi tập lại ngắm bắn cự ly trên một trăm mét một mình.
Vốn dĩ hôm nay đám A K có nhiệm vụ nên phải ra ngoài, vì thế đã dậy từ rất sớm, lúc đi ngang qua sân tập bắn thì thấy bóng dáng Phong Lăng, họ không nhịn được mà "chậc" một tiếng.
Chưa thấy cô gái nào khi mặc đồ chiến đấu vác súng bắn thì hiên ngang oai hùng, cởi đồ chiến đấu ra lại thành thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng như Phong Lăng, cũng may là Phong Lăng đã bị Lệ lão đại cuỗm mất nên chẳng ai dám nghĩ lung tung. Nếu không người như Phong Lăng, hễ cho mấy tên nhóc khác trong căn cứ một cơ hội nhỏ nhoi, không chừng đứa nào đứa nấy cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
"Ngầu ghê, vừa ngầu vừa đẹp." Tam đang đi cùng A K cũng không nhịn được mà vừa xoa cằm vừa tấm tắc khen ngợi khi lướt ngang qua.
"Ngầu lắm đúng không? Chắc chắn là cậu chưa từng thấy dáng vẻ Phong Lăng đắp mặt nạ rồi." A K vừa đi vừa nín cười.
"Đắp mặt nạ á? Lúc nào?" Trong chốc lát, Tam nhìn anh ta một cái như thể vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng bất khả thi: "Cô ấy á? Cô ấy đắp mặt nạ? Cậu đùa tôi đấy à?"
"Thật mà!" A K lấy điện thoại từ trong túi ra, vào thư viện ảnh rồi đưa cho cậu ta xem: "Thế cậu xem đi, có phải là cô ấy không? Mấy ngày trước ở bệnh viện tôi đã tận mắt chứng kiến đó, vì tôi chụp tấm hình này mà cô ấy rượt tôi khắp cả bệnh viện luôn..."
Tam nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó làm vẻ mặt không tin nổi: "***, y như mặt trời mọc phía Tây vậy đó, Phong Lăng biết cả đắp mặt nạ luôn..."
"Cũng đâu phải chuyện khó hiểu, dù sao cũng đã xác nhận quan hệ với lão đại của chúng ta rồi. Mấy cô gái trẻ khi yêu, cả ngày đều nghĩ trăm phương ngàn kế để bản thân trở nên xinh đẹp mọi nơi mọi lúc. Nhưng kiểu người sáng sớm cuối tuần không bám lấy bạn trai, mà lại chạy đến đây luyện bắn súng như Phong Lăng, sợ là thế giới này chỉ có mình cô ấy thôi."
Hai người đàn ông lén la lén lút cầm điện thoại đi ngang qua sân tập bắn, vừa xem điện thoại vừa nhìn bóng lưng đang cầm súng của Phong Lăng.
Không phải Phong Lăng không cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình, nhưng bây giờ cô đang luyện súng rất vui vẻ, rời căn cứ nhiều năm như thế, hiếm lắm mới tìm lại được chút cảm giác này, thế nên cô cũng chẳng quan tâm đến hai người họ. Thành ra ánh mắt hai người này càng lúc càng rất gì và này nọ. Cô bỗng dừng động tác trong tay, thuận tay kéo chốt súng lên, sau đó quay đầu lại rồi nhìn hai người bọn họ một cách lạnh lùng.
A K và Tam bắt gặp ánh mắt không có chút hơi ấm nào của cô, tay A K run lên, nhanh chóng cất điện thoại đi, chỉ sợ tấm ảnh này sẽ bị cô cướp lấy rồi xóa mất. Sau đó anh ta kéo Tam nhanh chóng bỏ chạy, không khác gì lòng bàn chân được thoa dầu.
Phong Lăng lại luyện thêm một lúc nữa, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến gần, cô đã quen với tiếng bước chân của Lệ Nam Hành lắm rồi, nên không cần quay đầu cũng biết anh đến.
Thường ngày Lệ Nam Hành không có thói quen ngủ nướng, cho dù là cuối tuần đi nữa, anh cũng có thời gian thức giấc cố định. Bây giờ mới sáng sớm như vậy, người có thể đến sân đấu súng quả thật không nhiều, có lẽ anh bị tiếng súng bên này của cô làm cho chấn động mà đi đến.
Người đàn ông kia cũng không làm phiền cô, để mặc cô một mình tập hăng say. Sau khi nhìn cô nổ thêm mười mấy phát đạn, anh bèn đi tới rồi ôm lấy eo cô từ phía sau.
Phong Lăng hơi khựng lại, nhưng cô vẫn không quay đầu. Người đàn ông kia thuận theo tư thế này của cô, giơ tay điều chỉnh góc độ của cánh tay cô đang cầm súng, để cô chĩa thẳng nòng súng vào mười hai tấm bia liên tiếp khó nhằn nhất trên sân đấu súng. Một tay anh ôm eo Phong Lăng, tay còn lại thì giữ lấy cổ tay cô, sau khi điều chỉnh tư thế của cô xong thì nói: "Nổ súng."
“Đoàng” một tiếng, viên đạn nhanh chóng xuyên thủng liên tiếp mười hai bia liền nhau, chỉ thấy một đường hồng tâm chính giữa dãy bia đỡ đạn thoáng bốc lên khói trắng vì bị viên đạn nhanh như chớp xuyên qua. Góc độ vô cùng chính xác, ngay chính giữa, không lệch chút nào.
Trong khoảnh khắc này, Phong Lăng như cảm giác được bản thân đã trở về nhiều năm trước. Từng có lúc ở trong căn cứ, Lệ Nam Hành thỉnh thoảng cũng ở bên cạnh dạy cô với vẻ ung dung thản nhiên như thế. Cô cảm thấy cả người sôi sục nhiệt huyết, đang định bỏ súng xuống quay đầu lại thì cảm thấy người đàn ông ở phía sau bỗng ghì cô vào lòng mình. Anh cúi đầu xuống, đưa tay xoay mặt cô lại rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn.