Quý Noãn ôm chân ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm lên bầu trời bên ngoài.
Cô bị nhốt tại đây, dường như thời gian cũng trở nên ngưng đọng.
Cho đến khi Quý Noãn loáng thoáng nghe thấy tiếng xe vang đến từ xa, cô bỗng chốc bật dậy.
Cô vội vã xoay người chạy đến bên cửa, áp sát lỗ tai lên.
Đây là tầng ba, cô không thể nghe rõ được động tĩnh ở tầng một, nhưng có thể nghe thấy tiếng cửa vang lên, sau đó là một loạt tiếng bước chân từ tầng một đi lên, đang dần tiến lại gần cửa, càng ngày càng gần.
Quý Noãn giơ tay lên, thử đập hai cái thăm dò. Cô muốn báo hiệu với người đang đi tới rằng mình bị nhốt ở đây.
"Còn sức đập cửa sao, chẳng lẽ cô cho rằng người đến là Cảnh Thâm à?"
Bất chợt ngoài cửa vang lên tiếng nói xa lạ. Đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên từng trải, xen lẫn cả sự rét lạnh và một chút chán ghét.
Tay Quý Noãn đặt trước cửa cứng đờ.
"Cô Quý, tôi là ba của Mặc Cảnh Thâm. Hôm nay tôi mời cô nghỉ tạm tại đây một đêm. Tôi không hề có ý định làm hại cô. Ngày mai, cô sẽ lập tức được tự do."
Quý Noãn như nghe ra một ẩn ý khác từ hai chữ "tự do" trong lời nói của Mặc Thiệu Tắc.
Ban đầu, cô đứng bên trong im lặng một hồi, sau đó cao giọng đáp: "Nếu ông là ba của Cảnh Thâm, vậy trên danh nghĩa tôi vẫn phải gọi ông một tiếng ba. Chúng ta là người một nhà, tại sao lại bắt nhốt tôi ở đây…"
"Tôi không dám nhận tiếng ba của cô." Mặc Thiệu Tắc nói lạnh băng: "Tối nay Cảnh Thâm có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian giải quyết chuyện của cô. Cô cứ yên tâm mà ở lại đây đi."
"Bây giờ Mặc Cảnh Thâm đang ở đâu?" Đột nhiên Quý Noãn có dự cảm xấu.
"Từ nay về sau, nó ở đâu cũng không liên quan đến cô. Hôm nay, cô chỉ có thể ở lại đây, đừng có chạy ra ngoài phá đám chuyện của nó."
Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng vứt lại câu này rồi bỏ đi, không thừa lời cũng không muốn nói chuyện với cô.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng xe đến gần.
Quý Noãn đè nén nỗi bất an đang dâng trào. Cô dán sát vào cửa nghe ngóng cẩn thận. Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng gậy gõ lên mặt đất, tiếp theo là tiếng quát của ông cụ Mặc, kèm theo lửa giận: "Mày bắt con bé nhà họ Quý nhốt ở đây đúng không? Lập tức thả nó ra cho ba!"
Là ông nội Mặc!
Quý Noãn vội vàng dốc sức đập cửa: "Ông nội! Con ở đây! Ông nội!"
Bên ngoài nhất thời yên tĩnh, cô đoán vì cô ở tầng này nên chắc ông nội Mặc không thể nghe thấy.
Ông cụ Mặc lại tiếp tục quát mắng lần nữa: "Thiệu Tắc! Bây giờ anh ở nước Mỹ quyền cao chức trọng nên quên mất ở Hải Thành còn có ba anh và Cảnh Thâm sao! Chỉ cần ông lão này nói một tiếng là đã có thể đuổi anh ra khỏi Shine! Bây giờ ngay cả lời nói của ba ruột mà anh cũng không nghe phải không!"
Ông cụ Mặc tức giận quát tháo, vì bước vội vàng nên lúc nói chuyện có hơi thở dốc: "Tình cảm của Quý Noãn và Cảnh Thâm rất tốt, nếu anh dám ép vợ chồng son chúng nó từ đây đến hết quãng đời còn lại đều sống trong đau khổ thì đời này anh đừng mong bước vào cửa nhà họ Mặc lần nữa! Tôi không bao giờ chấp nhận đứa con trai có lòng dạ ác độc như anh!"
"Ba, xin ba bớt giận." Mặc Thiệu Tắc đã bước xuống dưới lầu, giọng điệu chậm rãi: "Đến lúc này, chuyện gì sắp xếp xong cũng đã sắp xếp xong, người bị nhắm đến cũng đã sa vào bẫy, giờ ba có chạy đến đây cũng vô dụng. Sau này Cảnh Thâm không thể cứ ở lại trong nước. Mấy năm trước, nó đã có thành tựu của riêng mình ở Mỹ. Sau này thừa kế Shine thì nó lại càng phải ở Mỹ trong thời gian dài. Hải Thành rộng lớn như vậy, một thiên kim nhà họ Quý làm sao thích hợp với nó!"
"Có hợp hay không là do Cảnh Thâm tự quyết! Anh cho rằng cuộc hôn nhân giữa Cảnh Thâm và Quý Noãn là do tôi sắp đặt hết à? Nếu không phải Cảnh Thâm đồng ý, dù tôi có cầm dao kề cổ thì nó cũng sẽ không cưới!" Ông cụ Mặc nghiêm giọng nói.
"Vậy thì sao? Lúc trước khi Cảnh Thâm rời Mỹ, con đã cảnh cáo nó. Nếu như không phải khống chế nó quá khó thì con đã không dùng đến cách này! Nó thuộc về Shine, không thể nào mãi mãi bị bó buộc tại Hải Thành được. Nó cần phải rời khỏi đây, nhất định phải thoát khỏi ràng buộc không đáng như Quý Noãn!" Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng ngạo mạn đáp lại, rõ ràng chẳng chừa bất kỳ đường lui nào.
"Nói điên nói khùng! Anh bắt Quý Noãn, chuốc thuốc con ruột, nhốt nó trong khách sạn với An Thư Ngôn! Thứ anh học được ở Mỹ là loại chuyện đê tiện này sao?"
Quý Noãn đang đứng yên trước cửa, khi nghe thấy câu này thì cả người như rơi vào hồ băng, cơ thể mất dần nhiệt độ.
"Nếu con đã mang Thư Ngôn đến Hải Thành thì cũng không định trả người về nhà họ An ở Mỹ. An Thư Ngôn bắt buộc phải gả cho Cảnh Thâm." Giọng điệu Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng cao ngạo: "Ba đã lớn tuổi rồi, không cần bận tâm đến mấy chuyện hôn nhân của bọn trẻ. Chỉ cần đêm nay trôi qua thuận lợi, không chừng trong bụng Thư Ngôn đã có đứa chắt trai mà ba ngày đêm trông ngóng."
"Phì! Anh muốn ép chết Cảnh Thâm, lại còn muốn ép chết ba anh luôn phải không?!"
Mặc Thiệu Tắc lãnh đạm nói: "Ba, cho dù ba đến đây rồi mang được Quý Noãn đi thì có thể ngăn cản được gì? Trước khi con đến đây, Cảnh Thâm đã ở cùng Thư Ngôn trong phòng nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ đã qua lâu rồi, thời gian trôi qua từng giờ, với loại thuốc đó, đừng nói đến người trẻ tuổi khỏe mạnh như Cảnh Thâm, ngay cả ông lão tám mươi tuổi như ba cũng chưa chắc chịu nổi đâu."
"Đồ khốn nạn!" Ông cụ Mặc chợt vung gậy đánh mạnh lên người Mặc Thiệu Tắc: "Sao tao lại có đứa con như mày chứ! Lập tức bảo người thả Cảnh Thâm và An Thư Ngôn ra! Tao không thể trơ mắt nhìn mày hủy hoại Cảnh Thâm!"
"Không kịp nữa rồi, công hiệu của thuốc rất nhanh, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu nổi. Bây giờ nếu ba mở cửa ra thì chỉ tổ cắt ngang chuyện tốt của Cảnh Thâm mà thôi!"
"Thằng bất hiếu! Tao thật sự hối hận vì hơn năm mươi năm trước không bóp chết mày từ trong tã lót!"
Mặc Thiệu Tắc cười khẩy, "Nếu con chết rồi thì về sau ba đi đâu tìm được đứa cháu trai tốt như vậy?"
Ông cụ Mặc điên tiết, vung gậy đẩy Mặc Thiệu Tắc ra, vội vã chống gậy đi lên tầng: "Mày nhốt Quý Noãn ở đâu?"
Mặc Thiệu Tắc thấy ông cụ đi lên tầng ba, rõ ràng ông cụ đã nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng của Quý Noãn. Ông ta không vui, đôi mắt thâm trầm lạnh ngắt, nhưng vì ngại ông cụ đã tìm đến đây nên đành sầm mặt đi theo sau.
Quý Noãn đứng bên trong cửa, môi đã bị cô cắn nát. Cô ra sức đập cửa liên hồi: "Ông nội, cháu ở đây!"
Tiếng gậy cùng tiếng bước chân vội vã đồng thời đến gần. Ông cụ Mặc gõ thật mạnh chiếc gậy lên cửa, giận tím mặt, quay đầu nhìn Mặc Thiệu Tắc chằm chằm: "Hôm nay, nếu mày không thả Quý Noãn ra, nếu mày dám để Cảnh Thâm và Quý Noãn xảy ra chuyện, mày có tin ông già này sẽ chết trước mặt mày không hả!"
"Ba." Khuôn mặt Mặc Thiệu Tắc rét lạnh.
"Đừng nói nhảm! Mở cửa! Thả Quý Noãn ra cho ba!"