Tại bệnh viện quốc tế gần khu du lịch biển Malibu của Los Angeles nhất.
Phong Lăng đi xét nghiệm máu, rồi làm vài kiểm tra khác, cuối cùng kết luận chỉ là dạ dày bị khó chịu.
Bác sĩ hỏi cô mấy ngày trước có ăn đồ lạnh gì không, Phong Lăng nhớ lại món thịt hun khói cô hay ăn dạo này có lẽ là thứ khó tiêu hóa, hơn nữa vì thịt còn quá nhiều, cô sợ để lâu sẽ bị hỏng, vì không muốn lãng phí thức ăn nên ăn nhiều hơn bình thường một chút. Ngày nào cô cũng ăn như thế, có lẽ đã khiến bụng bị chướng hơi. Hơn nữa lúc uống nước cũng thường nhân lúc Lệ Nam Hành không để ý, không có nước nóng là cô uống nước lạnh luôn, liên tục như thế vài lần, có lẽ đã tạo áp lực lên dạ dày của mình.
Vì thế mới xảy ra tình trạng buồn nôn chán ăn. Bây giờ, cô nhìn thấy thịt hun khói là đã muốn nôn, chẳng qua chỉ là vì mấy ngày qua cô đã ăn quá nhiều mà thôi.
Khi xác nhận cô không mang thai, cho dù Lệ Nam Hành biết bản thân bình thường khá cẩn thận, cho nên khả năng mang thai không quá lớn, nhưng lúc cầm giấy xét nghiệm trên tay, anh vẫn thấy vừa bùi ngùi vừa mất mát.
Thật ra thỉnh thoảng anh mà "bất cẩn" một chút thì có lẽ mấy tháng nữa con trai của anh đã cất tiếng khóc chào đời rồi.
Từ lúc nào mà anh lại trở nên thành thật như thế? Lần nào cũng ra sức kiềm chế, cố gắng để cô không mang thai.
"Anh tỏ ra mất mát gì chứ?" Phong Lăng cướp lại tờ giấy xét nghiệm trong tay anh: "Dù sao cũng chưa đến lúc..."
"Ầy, sao mà anh không cảm thấy mất mát cho được?" Lệ Nam Hành ôm lấy nàng dâu nhỏ của mình vào lòng rồi đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện: "Nếu bây giờ em mang thai thật thì chẳng phải chúng ta đã có thể lập tức trở về kết hôn một cách thuận lợi rồi sao? Em sớm gả vào nhà họ Lệ thì đến lúc về lại căn cứ, em đã không còn là Tiểu Phong Lăng trong mắt đám người kia nữa, mà là bà Lệ, là vợ của anh rồi!"
Người đàn ông cúi đầu ghé sát vào bên tai cô nói: "Hay tối về mình làm luôn một đứa nhỉ?”
Tối hôm qua Phong Lăng cũng tưởng rằng mình mang thai thật, bây giờ lại biết chuyện này chỉ là nhầm lẫn, cô chỉ bị đau dạ dày mà thôi, cô không biết mình nên thấy nhẹ nhõm hay thấy mất mát giống anh nữa.
Tình cảm của cả hai rõ là đã đẹp đến vậy, thật ra nếu có con thì cũng là chuyện vô cùng đáng mừng, giống như lời anh nói, nếu bản thân cô có thời gian chăm con thì cô có thể học làm một người mẹ, còn nếu thật sự không có thời gian thì mấy ông cụ Lệ đều sẵn sàng giúp họ chăm con. Đây thật sự là chuyện khiến ai cũng vui.
Nghe câu muốn “làm một đứa” của anh cô không phản đối cũng không đồng ý. Thấy cô không thẳng thừng từ chối đề nghị này, ánh mắt Lệ Nam Hành sáng bừng lên, chỉ hận không thể lập tức kéo cô vào trong xe chiến ngay một hiệp. Kết quả, sau khi bị anh hôn một lúc ở trong xe, Phong Lăng bỗng nói: "Hiếm khi có dịp ra ngoài, chúng ta đi loanh quanh đây mua vài tấm chăn đệm với áo khoác rồi về, dù sao còn phải sống ở trong đấy qua một mùa Đông nữa, mua một tấm chăn lông đi, vừa nhẹ vừa êm."
"Được." Trong đầu Lệ Nam Hành toàn là chuyện phải về nhà để tạo em bé, đổi một tấm chăn thoải mái hơn thì được quá đi chứ. Anh đồng ý ngay, rồi lại ôm cô cắn gặm hai cái, đến mức Phong Lăng phải đưa tay đẩy mặt anh ra, lúc này anh mới cười cười lái xe đến trung tâm thương mại gần đấy.
Dù sao xung quanh đây cũng toàn là khu du lịch nên không thiếu thứ gì cả, hơn nữa trung tâm thương mại cũng rất gần. Phong Lăng đã lâu không đi dạo những nơi như thế này, nên sau khi mua chăn lông xong còn đi loanh quanh một lát, mua vài đồ dùng hàng ngày khác, thuận tiện còn mua một chiếc chuông gió vỏ sò khá là xinh vốn là đặc trưng ở vùng này. Phong Lăng đồng âm với chuông gió, mà cô cũng rất thích đồ vật này, nên vừa thấy là mua ngay, dự định về sẽ treo lên trước cửa sổ nhà gỗ để trang trí.
Khu du lịch này tất nhiên không thiếu các món ngon từ các nước, tầng cao nhất của trung tâm thương mại này có một quán lẩu, tuy mùi vị không chính thống như quán lần trước ăn, nhưng nước dùng có đầy đủ nguyên liệu thanh đạm, coi như có thể ăn đỡ thèm, hơn nữa còn không ảnh hưởng gì đến dạ dày.
Sau khi mua một đống đồ, lại ăn một bữa rất no nê, hai người lên đường chuẩn bị về nhà.
Hai người bỏ đồ vừa mua được vào sau cốp xe, đang sắp xếp đồ đạc lại cho gọn gàng thì bỗng nghe gần đấy có vài du khách dùng một loại ngôn ngữ nào đó xầm xì chỉ chỏ về một hướng, trong lời nói mang theo vẻ ngạc nhiên.
Lệ Nam Hành như thể nghe hiểu được cuộc nói chuyện của mấy du khách đang nói không biết là tiếng Hàn hay tiếng Nhật, anh đang bỏ đồ vào cốp xe bỗng dừng lại, nhìn về phía họ đang chỉ.
Mặt biển yên ả ở phía xa xa, cách nơi đó khoảng chừng mười mấy cây số là cánh rừng anh đã sống cùng với Phong Lăng trọn nửa năm nay, vậy mà hiện tại trên bầu trời vùng đất ấy, có khói đặc bốc lên cuồn cuộn, mùi khói thậm chí đã lan đến nơi đây, trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét.
Phong Lăng cũng lập tức nhìn về phía đó, đáy mắt trong veo phản chiếu làn khói xám xịt kia, bỗng mi tâm giật một cái, cô quay sang nhìn Lệ Nam Hành trong giây lát.
Hai người không nói hai lời, vội đóng cốp xe lại rồi nhanh chóng lên xe, lái về nhà.
Càng đến gần cánh rừng thì càng cảm nhận được không khí dần trở nên nóng rát hơn, mãi đến khi có thể nhìn rõ được ánh lửa, vầng trán lạnh lùng của Lệ Nam Hành nhíu lại, anh không cần nhìn ánh mắt hiện tại của Phong Lăng cũng biết được tâm trạng của cô.
Ngọn lửa đã trải rộng khắp cánh rừng, không khí chớm Đông khô ráo, lá cây trong rừng rậm đã ngả vàng từ lâu. Chỉ cần một mồi lửa, rồi để mặc gió thổi cũng đủ khiến cho thế lửa lan ra rất nhanh.
Đến khi họ dừng xe ở nơi cách ánh lửa khoảng chừng mấy trăm mét thì biển lửa kia gần như đã cắn nuốt toàn bộ cánh rừng.
Không kịp lo lắng cho nhà cửa, phòng ốc cùng tất cả những thứ họ để lại ở trong cánh rừng đó, Lệ Nam Hành chỉ nghe thấy âm thanh hỗn loạn của xe cứu hỏa đang chạy đến xung quanh, đồng thời cũng nhìn thấy hai cụ già đứng bên cạnh chiếc xe MPV màu đen ở cách đấy không xa, đang kích động muốn xông vào trong biển lửa kia. Gân trên trán anh bỗng giật mạnh.
Hai cụ nhà họ Phong?
Bọn họ?
Phong Lăng nhìn chằm chằm vào biển lửa, ánh mắt hơi thất thần nhìn theo hướng của Lệ Nam Hành, thấy được hai cụ già đang lo lắng không thôi, muốn xông vào trong biển lửa kia. Cô cất tiếng, giọng nói khàn khàn hỏi: "Bọn họ là ai?"
"Hai ông bà nhà họ Phong." Lúc nói ra mấy chữ này, chẳng biết Lệ Nam Hành đang suy nghĩ điều gì mà vô thức nắm chặt lấy vô lăng, rồi dứt khoát lái xe qua đó.
Khi xe dừng lại ở bên cạnh hai cụ già, vừa mới mở cửa xe ra đã bỗng nghe thấy bà cụ Phong đã bật khóc nức nở, nghe rất tuyệt vọng bi thương: "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ... Chúng đều đang ở bên trong... Chúng đang ở trong đó... Sao lại có lửa lớn như vậy chứ... Làm sao bây giờ..."
Ở trong?
Ai ở trong?
Lệ Nam Hành mở cửa xuống xe, Phong Lăng cũng vội vã xuống theo anh rồi bước nhanh đến trước mặt hai cụ nhà họ Phong. Hai cụ già đang kích động kia bỗng nhìn sang, lúc nhìn rõ là Lệ Nam Hành thì vội vã chuyển sang nhìn thẳng vào hai mắt Phong Lăng.