Tin này gây chấn động không nhỏ đến Lệ Nam Hành, huống gì là với Phong Lăng vốn có tình cảm khác với mảnh rừng này.
Nhưng bây giờ, người đang gặp nguy hiểm trong kia là ba mẹ ruột của Phong Lăng, cô chẳng có thời gian để đau buồn, tiếc hận mà đã phải lập tức tham gia vào đội cứu viện, thậm chí cô còn chẳng có chút thời gian nào để thấp thỏm và hoài nghi.
Lệ Nam Hành lại nhìn cô hai giây rồi bỗng lạnh lùng cất tiếng: "Phong Lăng nghe lệnh."
Phong Lăng vốn đang hơi khom lưng xuống bỗng theo bản năng đứng thẳng tắp dậy, hai chân khép lại trước mặt anh: "Rõ."
"Tất cả hành động tiếp theo phải bám sát theo anh, em không được tự ý hành động xông về phía trước, không được phép rời xa anh quá một mét! Dù nhà cửa tự xây đã bị cháy sạch thì cũng phải luôn giữ bình tĩnh để phân biệt đâu nặng đâu nhẹ, nhà mất còn có thể xây lại, tính mạng mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?"
Phong Lăng không thay đổi sắc mặt, chỉ là bàn tay ở trong đồ cách nhiệt chậm rãi nắm chặt lại thành nắm đấm, cho dù cô chỉ đáp lại một tiếng, nhưng vẫn nghe ra được sự khản đặc trong đấy: "Rõ."
Đã có không ít nhân viên cứu hỏa chuẩn bị sẵn sàng đi cứu người dập lửa, đồng thời hai cụ nhà họ Phong cũng được mấy người nhân viên cứu hỏa mời qua để hỏi thăm tình hình trước đó. Bởi vì bây giờ người trong xe đều mặc quần áo và đeo mặt nạ chống độc giống hệt nhau, không nhìn rõ được mặt ai, nên hai cụ già chỉ có thể dựa vào chiều cao thân hình nhỏ gầy hơn một chút giữa đám đàn ông này mới nhận ra được Phong Lăng. Lúc trả lời câu hỏi ánh mắt cả hai đều nhìn chằm chằm vào cô, mắt đỏ hoe: "Con trai và con dâu của chúng tôi đến tìm đứa con đã mất tích nhiều năm của chúng..."
Lúc nói lời này, bà cụ nhìn chằm chằm vào mặt nạ trước mặt Phong Lăng rồi nói: "Hôm qua, chúng tôi mới biết được đứa bé đang ở đây, muốn đích thân đến dẫn con cháu về nhà nên không gọi quản gia và tài xế theo, chỉ muốn người một nhà ở với nhau mà thôi. Con trai của tôi đã lái xe đến đây rồi đi chung với con dâu của tôi vào trong đó. Chúng tôi đều nghĩ đứa bé đang ở trong, muốn đón nó về nhà... Nhưng mà cánh rừng này lớn quá, chúng đi vào hai tiếng liền vẫn chưa thấy ra, sau đó chúng tôi gọi điện thoại lại mất sóng, sau nữa thì không biết tại sao lại có lửa bùng lên, kèm với gió lớn khiến lửa càng lúc càng lan rộng. Tôi với ông nhà sợ xảy ra chuyện nên vội báo cảnh sát trước, không bao lâu sau thì xe cứu hỏa đã đến, thế nhưng lửa đã... Lớn quá rồi...."
Bà cụ Phong vừa khóc vừa nói, thở không ra hơi: "Hai đứa nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì... Nếu như bọn nhỏ có chuyện thì hai người già chúng tôi biết sống sao..."
Sau khi biết được đại khái đầu đuôi câu chuyện, đội phòng cháy chữa cháy lập tức sắp xếp lại các thiết bị phòng hỏa và cứu viện. Nếu như là cháy rừng tự nhiên thì trên thực tế, họ không có cách nào khống chế hoàn toàn ngọn lửa, chỉ có thể đợi khi lửa tàn dần rồi mới có thể khống chế phạm vi xung quanh không bị lửa lan đến, không để lửa tràn
ra rộng hơn mà thôi.
Nhưng bây giờ, trong rừng lại có người, họ không thể không mạo hiểm xông vào cứu người ra.
Trong một cánh rừng bạt ngàn ngút tầm mắt này, hoàn toàn không thể xác định được họ đang ở đâu. Tìm người trong biển lửa này thật sự như mò kim đáy bể, còn là dùng mạng để mò nữa.
Phong Lăng theo mọi người xuống xe cứu hỏa, bà cụ Phong đỏ hoe mắt nhìn theo bóng lưng của cô, mắt thấy Phong Lăng không hề quay đầu lại mà nhanh chóng cùng mọi người xông vào rừng, bà cụ Phong bỗng kêu cô lại: "Cháu à..."
Phong Lăng dừng lại, nhưng chỉ trong một thoáng rồi định đi tiếp.
"Phong Lăng!" Bà cụ Phong không kìm được mà chạy vội đến bắt lấy cổ tay của cô: "Cháu ngoan... Cháu biết thân phận của mình rồi đúng không? Cháu đã biết mình có quan hệ thế nào với nhà họ Phong rồi đúng không? Nghe lời bà, đừng đi, được không cháu? Cháu đã chịu cực khổ nhiều năm rồi, chuyện nguy hiểm này không nên để cháu đi đâu..."
Sau một hồi im lặng, Phong Lăng dịu dàng rút tay mình ra khỏi tay bà cụ, sau đó quay đầu lại, nói với bà ấy qua mặt nạ chống độc: "Tôi sẽ cứu họ ra, xin bà hãy yên tâm!"
Nói xong cô lập tức rời đi.
"Ôi, cháu ơi, Phong Lăng!" Bà cụ Phong vội vàng muốn đuổi theo nhưng Phong Lăng đã đi xa rồi.
Phía sau có vài thành viên ở lại trong xe cứu hỏa đi đến đỡ lấy bà cụ Phong, khách sáo đỡ bà cùng ông cụ Phong lên trên xe, để họ tạm thời nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi?
Ai mà nghỉ ngơi cho được?
Ông cụ Phong vẫn nắm chặt lấy tay người bạn già của mình, nhìn chăm chú vào trong biển lửa ở bên kia, chỉ hận bây giờ mình đã lớn tuổi. Nếu thời gian có thể lùi về được ba mươi, bốn mươi năm trước thì chắc chắn họ cũng sẽ xông vào cứu người chứ không phải chỉ có thể ngồi ở ngoài khóc lóc một cách bất lực và cần được người chăm sóc như bây giờ.
Cuối cùng bà cụ Phong chỉ có thể nhắm mắt lại, không ngừng cầu nguyện với trời xanh, với Bồ Tát, với các thần phật khắp nơi.
...
Trong rừng rậm này, không ai quen đường rành lối hơn Phong Lăng.
Ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả, ánh lửa và khói đặc đã che phủ tất cả con đường ở trong tầm mắt.
Phong Lăng dựa theo trí nhớ của mình, cộng với Lệ Nam Hành đã sinh sống ở đây nửa năm, anh cũng quen thuộc rất nhiều phương hướng và đường lối. Hai người họ đeo thiết bị cứu viện rồi vọt lên phía trước, cúi người cứ thế tiến lên giẫm vào vùng đất vẫn có thể thấy được vì chưa bị lửa tràn đến thiêu cháy.
Khói đặc quá dày, còn cách một lớp mặt nạ nên càng không hợp để nói chuyện, suốt dọc đường Lệ Nam Hành nương theo ánh lửa để tìm kiếm khắp nơi, đồng thời thỉnh thoảng còn đứa mắt nhìn về Phong Lăng, thấy cô vẫn rất nghe lời, không vì quá mức lo lắng mà xảy ra bất trắc nào. Nhưng anh cũng biết những lúc như thế này mới là lúc Phong Lăng thật sự lo lắng đến mức hoang mang, cô càng không lộ vẻ gì càng chứng tỏ sầu lo trong cô càng lớn.
Cô đang sợ hãi.
Không phải sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì!
Mà là sợ mẹ của cô sẽ thật sự mất mạng ở nơi đây!
Nơi này là cánh rừng bảo vệ cô khi còn bé, năm năm đầu đời cô lớn lên ở nơi này, nếu như ba mẹ cô xảy ra chuyện ở đây, thế thì sau này sao cô có thể đối diện tất cả những việc này được?
Lệ Nam Hành cúi đầu nhìn vết bùn ướt ở dưới chân, nhìn thoạt qua là bốn vết chân rất bình thường hằn lên trên đất, lại nhìn về phương hướng của dấu chân đi, anh khẽ mím môi lại, không nói lời nào đã dứt khoát kéo Phong Lăng đến bên cạnh mình rồi dẫn cô đi thẳng về phía trước, im lặng tiếp thêm sức mạnh để cô tìm lại dũng khí.
Phong Lăng nắm chặt tay anh không nói gì, cô chỉ nhìn hai vết dấu chân dưới đất, đoán rằng chắc hẳn là của ba mẹ mình. Cánh tay bị anh nắm lấy thoáng chốc muốn siết chặt lại, nhưng chỉ trong giây lát, tay cô đã bị người đàn ông kia ép buộc cạy ra, rồi nắm chặt lấy. Anh cấm cô đâm móng tay vào da thịt khiến bản thân bị thương vì tâm trạng quá hoảng loạn, đồng thời cũng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đối phương trong tay mình, giữ ở bên cạnh, không cho cô có cơ hội để tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Cho dù có chết ở đây, cô cũng phải chết ở bên cạnh Lệ Nam Hành anh!
Hai người khom lưng đi thẳng vào bên trong, thế nhưng càng đi sâu vào trong thì mắt càng cay, cho dù công dụng của mặt nạ phòng hỏa rất tốt, nhưng dù sao vẫn có một ít khói luồn vào. Trong những nhiệm vụ cứu viện trước đây, Phong Lăng chưa từng phải chạy vào một cánh rừng lớn như thế, hơn nữa khi đấy cô còn có thể biết được vị trí chính xác của mục tiêu.