Lệ Nam Hành đưa mắt ra hiệu cho các thành viên của căn cứ XI, bọn họ lập tức hiểu được ý của lão đại, gật đầu nói: "Chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa cho hai ông bà cụ."
Lệ Nam Hành không nói nhiều, đồng thời nhìn về phía Phong Lăng, anh thấy cô đang ôm bà cụ Phong.
Lệ Nam Hành được bác sĩ dẫn vào phòng cấp cứu. Sau khi thay quần áo cách ly khử trùng xong, anh đi vào. Lúc đi tới bên chiếc giường đặt ở bên trong, Lệ Nam Hành thấy ông Phong đang nằm ở đó, hai mắt nhắm lại, không hề nhúc nhích.
Lệ Nam Hành nhìn các loại máy móc y tế ở bên cạnh, nghe thấy tiếng tim phổi, hô hấp và âm thanh trên tất cả các loại máy móc đại diện cho sức sống của cơ thể con người, cảm nhận được hơi thở yếu ớt và nhịp tim gần như sắp ngừng đập của ông Phong, anh bèn đi tới.
"Thưa ông, anh Lệ đã tới, ông còn nghe thấy tiếng tôi nói không?" Bác sĩ đi đến, bỏ thiết bị đo SpO2 kẹp ở đầu ngón tay ông Phong ra, thứ này đã không còn bất cứ tác dụng gì với ông nữa, nhưng ít nhiều lúc bỏ ra đối phương cũng sẽ có cảm giác.
Sau khoảng một phút đồng hồ dài đằng đẵng, mí mắt ông Phong hơi giật giật, ngón tay cũng khẽ cử động một chút, đôi mắt không thể mở ra được nữa, nhưng lại cố hết sức mấp máy môi.
Lệ Nam Hành nhìn ông, một lát sau, anh như thể có cảm giác gì đó mà cúi người xuống, anh nghiêng đầu rồi ghé sát gần môi ông, nghe ông nói vài câu bằng giọng nói thều thào.
Ông Phong nói chuyện vô cùng khó nhọc, khiến người ta gần như không thể nghe rõ, nhưng trong phòng cấp cứu rất yên tĩnh, Lệ Nam Hành yên lặng lắng nghe. Một lát sau, cuối cùng anh cũng nghe xong toàn bộ lời nói của ông Phong, ánh mắt anh sâu thẳm tựa như biển.
Tiếp đó, thiết bị y tế bên cạnh truyền đến âm thanh "Tít!!!" thật dài.
...
Lúc ông Phong bị phủ tấm vải trắng rồi đẩy ra ngoài, hai ông bà cụ nhà họ Phong đã được người của căn cứ XI dìu về phòng nghỉ, chỉ có Phong Lăng đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu, nhìn ông được đẩy ra.
Phong Lăng bình tĩnh đứng ở đó, lúc trông thấy cảnh tượng này, ánh mắt cô dừng lại trên người người đàn ông đang nằm trên giường một hồi lâu, mãi đến khi Lệ Nam Hành hỏi cô: "Có muốn nhìn cha ruột của em một lần không?"
Phong Lăng giơ tay, vốn muốn vén tấm vải trắng lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ để tay lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng nắm thành quyền: "Không, người đi cũng đã đi rồi. Hãy để ông ấy yên nghỉ đi!"
Bác sĩ nghe thấy Phong Lăng nói vậy, bấy giờ mới tiếp tục đẩy ông Phong về phía thang máy để đưa người tới nhà xác.
Cho đến khi tất cả nhân viên y tế đều đã đi hết, trên hành lang bên ngoài cửa phòng cấp cứu yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lệ Nam Hành vẫn đứng ở đó nhìn cô, Phong Lăng cũng không rời đi mà chỉ nhìn vào mắt anh: "Ông ấy đã nói gì với anh?"
Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn đối phương trong chốc lát, sau đó giơ tay lên ôm cô vào trong lòng. Phong Lăng biết cha mình gọi Lệ Nam Hành vào trong nhất định là ông ấy đã nói gì đó, thế nhưng Lệ Nam Hành không nói, chỉ ôm và hôn một cái lên trán cô: "Bây giờ em muốn làm gì?"
"Muốn giết người."
Phong Lăng trả lời rất thẳng thắn: "Lần đầu tiên em kích động muốn giết người là khi đối mặt với tên sĩ quan chỉ huy béo ở căn cứ quân sự, sau đó em đã thật sự giết chết gã. Đây là lần thứ hai, em rất muốn giết người."
Tay Lệ Nam Hành đặt ở sau gáy cô như thể đang vỗ về an ủi, anh khẽ vỗ nhẹ: "Anh hiểu."
Còn chưa trở về nhà, chưa nhận lại người thân, đột nhiên phải xa cách mãi mãi với cha mẹ không có duyên gặp gỡ suốt hai mươi năm của mình. Rõ ràng họ chỉ muốn vào trong khu rừng đó đón con mình trở về thôi, rõ ràng mọi thứ đều có thể phát triển theo chiều hướng tốt, sao có thể đột nhiên xảy ra một trận hỏa hoạn như vậy được.
Phong Lăng nhắm mắt lại, ngón tay bị chính cô nắm chặt đến mức phát ra tiếng khớp xương đang đan vào nhau: "Từ giờ trở đi, bất kể em có làm gì, anh cũng không được cản em."
Bàn tay Lệ Nam Hành đang vỗ nhẹ sau đầu cô chợt dừng lại, Phong Lăng lại nói tiếp: "Em sẽ không làm chuyện phạm pháp."
Một lát sau, người đàn ông trả lời với giọng nói trầm thấp: "Ừm."
… w๖ebtruy๖enonlin๖e
Khu rừng bị cháy, có người nói trận cháy rừng kia kéo dài suốt hai ngày một đêm. Khi thế lửa nhỏ hơn, xe cứu hỏa mới có thể thuận lợi tới gần, dần dần dập tắt đám cháy còn lại.
Toàn bộ khu rừng gần như đã bị đốt trụi thành mặt đất bằng phẳng. Lúc đến gần, trên mặt đất đều là than củi cháy sém và những thân cây khô màu đen, gió vừa thổi, trong không khí đều là mùi cháy khét.
Trận hỏa hoạn này làm ảnh hưởng tới môi trường du lịch gần bãi biển Malibu, Tổng cục Du lịch Hoa Kỳ rất tức giận nên đã báo cáo lên cấp trên. Chưa tới bốn mươi tám giờ đã làm kinh động tới cả những người thuộc cấp cao hơn, khiến họ phải phái người từ khắp nơi tới đây điều tra nguyên nhân cháy rừng, truy cứu trách nhiệm các bên.
Bản thân khu rừng đó vốn không phải là nơi bình thường ai cũng có thể dễ dàng đến gần. Bốn phía không có camera giám sát, không thể điều tra, chỉ biết rằng người cuối cùng xuất hiện ở nơi đó là người nhà họ Phong. Nhưng ông Phong và bà Phong đã bỏ mạng vì trận cháy rừng lớn này, ông cụ Phong và bà cụ Phong được đưa đến trung tâm điều dưỡng của bệnh viện để bác sĩ tâm lý động viên và chăm sóc, trước mắt không ai thích hợp để tiếp nhận điều tra và phỏng vấn từ cảnh sát.
Nhà họ Phong còn có ai nữa?
Phong Minh Châu.
Nhưng từ khi sự việc xảy ra cho đến bây giờ, Phong Minh Châu chưa từng xuất hiện.
Cho dù có người từng suy đoán, liệu chuyện này có liên quan tới Phong Minh Châu hay không, nhưng Phong Lăng cho rằng, bất kể Phong Minh Châu có điên rồ đến thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể làm ra chuyện thiêu chết cha mẹ ruột của mình được. Cô ta chỉ hơi cực đoan, hồ đồ mà thôi, không thể nào làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.
Trong suốt ba ngày Phong Minh Châu không hề xuất hiện. Sau đó mọi người nhận được tin tức từ phía hải quan, nói là Phong Minh Châu mượn hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của người khác, vội vàng định rời khỏi nước Mỹ, cuối cùng lại bị hải quan tóm gọn, bây giờ đang bị giam giữ ở sân bay. Sau khi biết Phong Minh Châu định lặng lẽ chạy trốn để rời khỏi Mỹ, Phong Lăng chỉ có cảm giác như đang rơi xuống khe nứt trên tảng băng.
...
Sân bay, trung tâm kiểm tra hải quan.
Phong Minh Châu ngồi trên một chiếc ghế ở bên trong, không kịp để ý tới hành lý trong tay, chỉ thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt hoảng hốt lên, nhìn các nhân viên của trung tâm hải quan đi tới đi lui ở xung quanh. Nhân lúc những người làm nhiệm vụ ở đây xoay người ra ngoài khiêng giúp vali, cô ta bỗng đứng dậy đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Ở chỗ hải quan, chỉ vì phát hiện Phong Minh Châu có những hạnh động lén lút vụng trộm bất thường nên kiểm soát hải quan của sân bay mới quyết định giữ cô ta lại, chứ họ cũng chưa biết hay điều tra được cô ta đã làm chuyện phạm pháp gì, nhưng vì vẫn nghi ngờ nên họ cũng đã điều tra qua trường hợp của cô ta. Được biết rằng có thể cô ta có liên quan tới chuyện của nhà họ Phong đang lan truyền xôn xao trong giới người Hoa ở Los Angeles gần đây, cho nên các nhân viên hải quan mới chú ý, gọi điện thoại cho bộ ngành liên quan, sau đó không biết làm sao lại liên lạc với người bên căn cứ XI. Ý cấp trên chính là bảo bọn họ giam người tên là Phong Minh Châu này lại, không được để cô ta xuất cảnh.
Vì vậy bọn họ chỉ phụ trách trông chừng cô ta, hộ chiếu giả và giấy tờ tùy thân đã bị giữ lại, hộ chiếu thật cũng đã bị người ở bên trên hủy bỏ tư cách trong cơ sở dữ liệu hộ chiếu. Bây giờ Phong Minh Châu đã mất đi cơ hội thuận lợi rời khỏi Mỹ. Người của bên hải quan cũng chỉ là nhân viên phụ trách kiểm tra hành lý, mặc dù nhiều người, nhưng cũng không điều ai tới đây để trông coi.
Phong Minh Châu nhân cơ hội này, tìm được thời cơ chạy trốn.