Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 1293: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (553)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh có nghe cô Quý nói tửu lượng của em không tốt lắm." Ain thấy cô chỉ ngồi uống rượu bèn khẽ lên tiếng nhắc nhở một câu.

Phong Lăng hơi cong môi lên: "Một ly rượu thôi mà! Không sao, tôi sẽ không uống nhiều hơn đâu!"

Phong Lăng đến nước Anh đã được một năm, cô vẫn luôn giữ chừng mực, không thể nói cô không uống một giọt rượu nào, nhưng chí ít là cô chưa từng uống nhiều bao giờ. Cho dù trong vài trường hợp phải bàn bạc công việc hay cho dù là trong tình huống buộc phải uống rượu đi chăng nữa, cô luôn nhớ kỹ tửu lượng của mình không tốt, không để cho bản thân có bất cứ sơ suất nào.

Người ta nói lúc càng tỉnh táo thì càng không thể đắm chìm vào thế giới cảm quan của riêng mình, cũng vì bị vận mệnh xô đẩy vùi dập quá mức nên Phong Lăng cũng đành phải luôn giữ thái độ vô cùng tỉnh táo và cô cũng đến nước Anh trong trạng thái như vậy. Vì thế cô buộc phải khiến bản thân luôn giữ vững lý trí mọi lúc mọi nơi, không được mảy may lơ là.

Trên sân thượng rất yên tĩnh, Phong Lăng cũng không nhiều lời, suốt cả buổi chỉ có Ain thỉnh thoảng nói về những vấn đề gần đây anh ta gặp phải hoặc nhìn thấy.

Phong Lăng lúc thì im lặng, lúc lại cười một cách khách sáo, nhưng rõ ràng đều chỉ qua loa, cho có lệ.

Cô không thích anh ta.

Không thích một cách rõ ràng.

Cuối cùng Ain thả dao nĩa trong tay xuống: "Nếu không hợp khẩu vị thì anh dẫn em tới nơi khác nhé?"

"Không cần đâu, chỉ là tôi không cảm thấy đói thôi." Phong Lăng khẽ nói: "Anh Ain, tôi sắp rời khỏi nước Anh rồi, hơn nữa nếu không có lý do đặc biệt nào, có lẽ sau này tôi sẽ không có cơ hội quay lại đây. Chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình ổn định hiện tại của bản thân mình."

Ain cũng biết dù là biện pháp cứng hay mềm thì chúng đều không thể lay động được cô, anh ta khẽ cười: "Được thôi, vậy bữa ăn này coi như là để chia ty với em, chúc em thượng lộ bình an về đến Mỹ, cũng chúc em ngày càng thăng tiến trong tương lai."

Phong Lăng nở nụ cười: "Không dám, người mới theo học kinh doanh như tôi có thể đàm phán được vài hợp đồng đã là phúc lắm rồi. Lăn lộn trong giới kinh doanh này mà còn giữ được toàn thây đã là rất ổn, đâu dám nghĩ đến con đường tương lai ngày càng rộng mở."

Tuy miệng nói là thế, nhưng Phong Lăng vẫn nhấc ly rượu lên cụng ly với anh ta một cái rồi uống nốt rượu vang còn lại trong ly.

Có lẽ là do Ain không hề nhắc lại chuyện muốn theo đuổi cô nữa mà chỉ đơn giản chúc cô sẽ tiếp nhận tập đoàn gia tộc trên cương vị là một người bạn, thỉnh thoảng cũng nhắc nhở cho cô vài chuyện quan trọng cần phải chú ý, nên tâm trạng của Phong Lăng cũng được thả lỏng hơn rất nhiều. Cô cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cười nói với anh ta, bầu không khí hài hòa hơn nhiều.

Sau khi hàn huyên được một lúc, Ain nhìn gương mặt tươi cười của Phong Lăng: "Quen em lâu như thế mà đây là lần đầu tiên thấy em cười với anh đấy."

"Thật à?" Nụ cười trên mặt Phong Lăng không hề thu lại, cô rất tự nhiên cong môi lên thêm: "Tiểu Bát suốt ngày than phiền tôi không thích cười, bảo năng lực giao tiếp của tôi chẳng đâu vào đâu, xem ra là thật rồi."

"Không sao hết, không thích cười cũng có cái tốt của không thích cười! Ít nhất em còn trẻ tuổi vậy mà đã về tiếp quản doanh nghiệp của dòng họ mình, mấy lão già trong công ty kia vừa nhìn là biết em không phải người dễ động vào, cũng không thể nhìn sắc mặt đoán tâm trạng của em được, coi như đó cũng là chuyện tốt với em."

Phong Lăng chỉ khẽ nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, đang định giơ dĩa ra, cắm vào một bông cải xanh trong khay phía trước, không ngờ phía sau cổ cô bỗng truyền đến một cơn đau âm ỷ. Vì đang thả lỏng bản thân, cô lại khẽ "á" lên một tiếng theo bản năng, sau đó vội đưa tay sờ gáy của mình.

"Sao thế?" Ain nhìn theo động tác của cô.

"À, không có gì." Phong Lăng thả tay xuống, tiếp tục cắm dĩa vào một bông cải xanh bỏ vào trong chiếc đĩa trước mặt mình: "Chiều hôm qua, lúc đang tìm đồ trong kho dữ liệu ở công ty thì bị giá đèn cạnh tủ tài liệu cứa một vết xước nhỏ trên cổ, chỉ là vết thương ngoài da thôi! Chắc vài hôm nữa là lành! Vừa nãy, tôi giơ tay đột ngột quá nên vết thương bị hở ra ấy mà."

Ain nghe thế thì dứt khoát đứng dậy, không đợi Phong Lăng kịp phản ứng lại anh ta đã đi đến phía sau cô, đồng thời đưa tay kéo cổ áo của cô ra, quả nhiên thấy chỗ động mạch trên gáy cô có một vết xước dài chừng hai, ba centimet, đúng là không quá nghiêm trọng. Có điều dễ nhận thấy lúc vừa bị thương đã chảy rất nhiều máu, cô cũng đã xử lý khử trùng trên miệng vết thương, nhưng có lẽ là chỉ dùng nước sạch rửa qua loa mà thôi. Cô lại không nói cho ai biết về vết thương này, bây giờ xung quanh đã hơi tấy đỏ.

Anh ta cau mày lại: "Rõ ràng chỉ là một cô gái, thế mà lần nào bị thương, em cũng nói ‘không sao’ một cách bình thản như thế, còn bảo là chỉ bị thương ngoài da. Thế chẳng lẽ em từng bị vết thương nào nghiêm trọng hơn nữa? Gì mà bị thương ngoài da trong da, trước giờ em chưa từng xem bản thân là con gái hay sao?"

Vì bị một người đàn ông nhìn cổ mình trong khoảng cách gần đến thế nên Phong Lăng cảm thấy hơi khó chịu, cô khẽ rụt cổ lại muốn tránh ra, nhưng Ain đã giơ tay lên giữ đầu cô lại: "Đừng có lộn xộn, để anh xem sao."

Phong Lăng: "Không sao cả, tầm hai ngày nữa là nó đóng vảy thôi, không cần phải làm thế đâu..."

Kết quả Ain đưa một tay giữ đầu cô lại không cho động đậy, một tay kia thì cầm điện thoại lên ấn số, nói vào trong điện thoại: "Đem hộp thuốc lên đây, cần đồ dùng y tế khử trùng với một ít thuốc bôi ngoài da đơn giản, đúng, mang lên đây ngay."

Dứt lời, anh ta đặt điện thoại xuống, lại xốc cổ áo của Phong Lăng lên, nhìn vết thương nhỏ hằn lên trên cần cổ trắng như tuyết của cô rồi nói: "Em đừng động đậy nữa, đợi lát nữa anh khử trùng giúp em."

"Thật sự không cần đâu!" Phong Lăng dứt khoát muốn đứng dậy, kết quả lại bị anh ta ấn vai xuống.

Ain vốn là một người đàn ông kiên quyết, bây giờ thấy cô bị thương thì càng không để cô rời khỏi đây một cách dễ dàng, hai người cứ giằng co qua lại với nhau như thế, không biết tự lúc nào khoảng cách cả hai đã gần hơn một chút. Lúc Phong Lăng xoay đầu nhìn anh ta, đúng lúc Ain đang cúi đầu định nói gì đó với cô, trong phút chốc đấy hơi thở cả hai phả vào nhau, suýt nữa cô đã chạm phải môi anh ta.

Người đàn ông trước mặt này có màu mắt xanh thẳm, anh ta nhìn cô, lại nhìn môi cô, sau đó dứt khoát thuận theo tư thế đang giữ đầu cô này, cúi xuống định hôn lên bờ môi gần trong gang tấc kia.

Bỗng nhiên, phía trên sân thượng truyền đến một tiếng gió thổi cực lớn không biết từ đâu, tốc độ gió thổi nhanh đến mức bất thường, khiến khăn trải bàn cũng phải bay phấp phới. Tai của Phong Lăng rất thính, cô cảm thấy âm thanh này hơi quen tai, giống tiếng cánh quạt quay của một chiếc trực thăng cỡ lớn nào đó. Bỗng nhiên cô đẩy Ain ra một khoảng cách nhất định. Vừa đảo mắt, cô đã thấy một chiếc trực thăng màu đen bay đến, nó lượn quanh trên không cách sân thượng mười mấy mét chừng một phút, sau đó hạ cánh xuống.

Lúc đáp xuống đất, hoa hồng phủ kín trên sân thượng bị gió thổi bay tứ tung, rải rác khắp nơi, vô cùng bừa bộn.

Ain quay đầu nhìn chiếc trực thăng bỗng đáp xuống sân thượng của cao ốc, trán nhíu lại.

Lúc Phong Lăng nhìn rõ được ký hiệu XI trên thân chiếc trực thăng kia, ánh mắt không hề thay đổi chút nào. Khoảnh khắc cửa cabin kia mở ra, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Lệ Nam Hành xuất hiện, đạp lên những đóa hoa hồng sắp bị gió xoắn nát. Anh nhìn đôi nam nữ đang đứng sát gần nhau, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lại lướt sang nến đỏ rượu vang ở trên bàn, thoáng chốc trong ánh mắt của anh chỉ còn lại sự lãnh lẽo băng giá ngập tràn...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio