Anh đã yêu em mười năm, em nói chia tay là chia tay, anh đã đồng ý chưa? Hả?
Lệ Nam Hành không phải là một người cố chấp ở một vấn đề nào đó mãi không thôi. Sau khi dứt lời, anh quay người đi nghe điện thoại. Lúc quay lại, Lệ Nam Hành cũng không nhắc lại câu nói này nữa.
Còn Phong Lăng, cứ vừa nhắm mắt là bên tai cô lại văng vẳng câu nói ấy.
Quá nửa đêm, căn phòng rất yên tĩnh.
Chiếc giường này rất lớn nhưng Lệ Nam Hành không muốn quấy rầy nên để cô ngủ một mình. Anh ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ, dựa vào đó ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Phong Lăng đã mơ một giấc mơ, cô mơ đến quãng thời gian mười năm sau khi gặp Lệ Nam Hành ở cô nhi viện ngày xưa.
Sau khi tỉnh lại thì không ngủ tiếp được nữa nên cô ngồi dậy, rồi cứ thế nhìn người đàn ông đang ngủ ngồi trên sofa.
Nhìn được một lúc, Phong Lăng cụp mắt, vén chăn xuống giường, đi đến trước mặt người đàn ông, ngắm dáng vẻ đang ngủ của anh.
Không biết qua bao lâu, cô cầm một chiếc chăn mỏng đặt ở góc khác trên sofa lên rồi nhẹ nhàng đắp lên người anh. Đắp chăn cho đối phương xong, cô cứ cúi người như thế, nhìn dáng vẻ nhắm nghiền mắt của người đàn ông.
“Lệ Nam Hành, em đã sống ở căn cứ XI rất nhiều năm, cứ tưởng rằng mình sẽ mãi ở đó, nhưng cuối cùng con đường đó vẫn bị đứt đoạn, mà em cũng không còn đường để trở lại nữa.” Phong Lăng nhìn gương mặt say ngủ của anh, hờ hững nói: “Con đường bây giờ là do anh chọn thay em, em không thể lại bỏ dở giữa chừng. Em sẽ trở về làm cây đại thụ che trời cho nhà họ Phong như anh mong muốn, chỉ là có thể gánh vác được nhà họ Phong hay không thì em không biết, nhưng em sẽ cố gắng.”
Dứt lời, Phong Lăng quay người thay quần áo. Sau đó, cô cầm lấy điện thoại và chìa khóa điện tử xe hơi của anh rời khỏi khách sạn. Cô lấy hành lý, chứng minh thư và đồ đạc của mình ở trên xe rồi gửi chìa khóa xe của anh ở sảnh khách sạn, để lát nữa nhân viên trả cho Lệ Nam Hành.
Lúc Phong Lăng mặc quần áo rồi rời khỏi phòng khách sạn đã là hai rưỡi sáng. Lúc cửa căn phòng đóng lại, người đàn ông trên sofa từ từ mở mắt ra.
…
Phong Lăng ngồi trên taxi, sắc trời bên ngoài vẫn tối đen.
Chẳng mấy chốc, khi bình minh ló dạng, cô đã đến cổng khu biệt thự ở New York của nhà họ Phong.
Chuyện cô về nhà vốn chẳng có mấy ai biết, hơn nữa vì Lệ Nam Hành đột ngột đón cô về nên người nhà họ Phong lại càng không hay biết gì.
Cô cũng không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của mọi người vào lúc này, nên tự mình xách hành lý xuống xe. Lúc bước qua cánh cổng lớn của nhà họ Phong, dì Mạch dậy từ sớm để cùng chuẩn bị bữa sáng với mấy người làm nhìn thấy cô còn cứ ngỡ nhìn nhầm, không dám tin lên tiếng: “Cô Hai?”
Đúng lúc này, có một người đi từ cầu thang tầng hai xuống là Tần Thư Khả hai năm trước ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, cô vừa trở về Mỹ. Do chưa quen với việc thay đổi múi giờ, nên cô cũng dậy rất sớm, đang vừa dụi mắt, ngáp vừa đi xuống dưới tầng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ngạc nhiên của dì Mạch. Bàn tay cô run lên rồi hạ xuống, sau đó đối diện với ánh nhìn của Phong Lăng.
Chợt nhìn thấy một Phong Lăng để tóc dài, hơn nữa còn mặc quần áo nữ, Tần Thư Khả lảo đảo suýt nữa ngã từ trên cầu thang xuống, đôi mắt càng lúc càng trợn to: “A… cô…”
Lúc trước, khi nghe nói Phong Lăng là con gái, hơn nữa còn là cô Hai đã gặp chuyện không may của nhà họ Phong, cô còn không tin. Nhưng hai năm nay, nhà họ Phong đã xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp, khiến cô cũng không tiện đánh giá quá nhiều. Chỉ là về nước không có việc gì làm nên cô đến đây ở vài ngày. Dẫu sao hồi nhỏ, cô cũng thường hay quấn mẹ của Tần Thu và hai ông bà cụ Phong, mấy ông bà còn là người chứng kiến quá trình trưởng thành của cô nữa. Dù cô mang họ Tần và cũng chỉ là quan hệ họ hàng xa nhưng lại rất thân thiết với nhà họ Phong, thậm chí còn thân thiết hơn cả nhà mình.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một Phong Lăng mặc đồ nữ, hơn nữa còn xuất hiện với dáng vẻ vô cùng xinh đẹp thế này, Tần Thư Khả ngạc nhiên tới độ há hốc miệng ra mãi không khép lại được. Cô cứ đờ đẫn nhìn về phía Phong Lăng như thế, nhìn từ đầu xuống chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu mấy lượt.
Phong Lăng không nhìn Tần Thư Khả nữa mà gật đầu với dì Mạch: “Cháu đi suốt đêm cũng chẳng thông báo cho ai cả. Chờ ông bà nội ngủ dậy rồi báo sau, dì cứ đi làm việc của mình đi, không cần để ý đến cháu đâu.”
“Ây da!” Bấy giờ dì Mạch mới hoàn hồn lại, vội vàng bước lên trước đón lấy hành lý trong tay Phong Lăng: “Tuổi tác hai cụ đã cao, bình thường họ luôn dậy rất sớm nên chắc bây giờ cũng sắp dậy rồi. Cô cứ đưa hành lý cho tôi, cô về muộn thế này nhất định rất mệt, trước tiên cứ về phòng nghỉ ngơi hay ngồi một lúc trước, chờ hai cụ dậy thì cùng ăn sáng nhé. Cô Hai lại về đúng bữa sáng, chúng tôi chuẩn bị đồ ăn đơn giản quá. Chờ đến trưa, hoặc tối, tôi sẽ lại…”
“Dì Mạch không cần như vậy đâu, cháu không kén ăn.” Phong Lăng mỉm cười với bà.
Phong Lăng biết người nhà họ Phong đối xử với mình là thật lòng. Ngày trước, lúc cô mới về nhà họ Phong, trong lòng cũng có hơi xa cách và lạnh nhạt. Nhưng dần dà, vì cảm nhận được lòng tốt của họ dành cho mình là thành tâm thật ý khiến cô cũng hòa nhập được với gia đình, thêm đó cũng thân thiết hơn với dì Mạch.
Dì Mạch hơi kích động, giơ tay lên lau nước mắt: “Cô Hai cũng thật vất vả! Còn nhỏ như vậy đã phải xa gia đình những hai mươi năm, vừa về nhà lại phải gồng gánh trách nhiệm nặng nề thế này, hơn nữa còn chưa được cảm nhận sự ấm áp của tình thân thì đã bị đưa đến Anh học tập. Bây giờ cuối cùng cô cũng về rồi, có phải cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi tử tế rồi không. Người trẻ tuổi tiền đồ vô hạn, cô Hai không cần phải quá liều mạng đâu.”
Phong Lăng gật đầu: “Cảm ơn dì Mạch, mấy ngày này cháu sẽ nghỉ ngơi thật tốt, dì yên tâm đi.”
“Haizz, tốt, tốt, thế để tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.” Dì Mạch cười ha hả vội vàng quay người đi vào bếp. Ngoảnh lại nhìn thấy Tần Thư Khả vẫn đang đứng ngây ngốc ở cầu thang, cũng nhìn thấy sự ánh mắt ngạc nhiên của cô nhưng bà chỉ mỉm cười, sau đó nhanh chóng đi làm việc của mình.
Bấy giờ, Phong Lăng mới nhìn về phía Tần Thư Khả.
Tần Thư Khả đứng đó trợn tròn mắt hồi lâu, thấy cuối cùng mình cũng có cơ hội để chen lời, cô vội vàng giơ tay lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Lăng: “Cô, cô… cô, cô… cô… cô…”
Phong Lăng hơi nghiêng đầu sang một bên, kín đáo cười nhìn cô: “Cô Tần, lâu rồi không gặp!”
Trông thấy Phong Lăng đang mỉm cười, Tần Thư Khả bỗng giơ tay lên đỡ ngực: “Má ơi, cô cũng biết cười cơ à!”
Phong Lăng: “…” Tại sao cô lại không biết cười chứ?
“Nhưng không ngờ cô thật sự là con gái!” Tần Thư Khả vừa ngạc nhiên thốt lên vừa bước nhanh xuống đến trước mặt Phong Lăng. Cô đi qua đi lại xung quanh người Phong Lăng mấy vòng, hơn nữa còn đánh giá: “Chẹp chẹp chẹp, đúng là con gái thật! Biết cười, mà lại còn xinh như thế này! Nếu cô vẫn là anh trai mà tôi thích ngày trước thì với nụ cười như ban nãy, chắc tôi sẽ ngất ngay tại chỗ luôn rồi! Nhưng cô lại là con gái!”