Tại sân bay Hải Thành.
Quý Noãn ngồi ở chiếc ghế dài ngoài cửa sân bay, nước mắt nước mũi ròng ròng, cô đã khóc mười phút đồng hồ rồi.
Mặc Cảnh Thâm cũng đã dỗ cô mười phút, cuối cùng phải bảo chị Trần đi mua cho cô một cốc sữa. Quý Noãn vừa uống vừa thút thít, quay đi không thèm để ý đến anh.
Chị Trần ở cạnh dở khóc dở cười không biết phải làm sao.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành đi ra khỏi cổng kiểm soát ở cửa hải quan, lúc ra đến cửa thì thấy cảnh tượng này.
“Yo, sao cãi nhau mà cãi tới tận sân bay thế này?” Lệ Nam Hành nhét một tay trong túi quần, đi tới.
Phong Lăng cũng thấy Quý Noãn đang khóc, còn tưởng xảy ra chuyện gì, dù sao thì Quý Noãn mà cô quen cũng không phải là người thích khóc. Cho dù gặp bất cứ chuyện gì không vui, cô ấy đều có thể chịu đựng, sao lại ngồi khóc ở đây thế này.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?” Phong Lăng tiến tới, thấy mắt Quý Noãn đều đã đỏ cả lên.
Quý Noãn nhìn cô, thút thít, chắc vì khóc lâu mà giờ đã không nói ra hơi, Mặc Cạnh Thâm ngồi bên cạnh liền nhìn Lệ Nam Hành: “Dạo này thấy mắt thế nào rồi?”
Lệ Nam Hành nhếch miệng: “Cũng ổn rồi, mấy ngày sau khi phẫu thuật còn hơi mờ mờ, giờ đã hồi phục lại kha khá rồi. Ngoài những lúc dùng mắt quá độ thì thấy hơi đau ngứa ra thì cũng không khác gì mấy.”
“Bác sĩ Yorkser nói thế nào?”
“Bảo vẫn phải mát xa vật lý bên ngoài khoảng hai tháng, nhưng giờ hầu như không còn ảnh hưởng gì tới sinh hoạt hằng ngày nữa.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhìn qua Quý Noãn: “Sao? Cậu chọc vợ cậu khóc đấy à?”
Chị Trần đứng cạnh vội nói: “Lần này, không biết đứa bé trong bụng cô Mặc là vị tổ tông nào mà từ lúc cô ấy mang thai đến giờ, tâm trạng nhạy cảm hơn hẳn. Tôi nghĩ chắc lần này cô ấy nôn nghén nặng quá nên thế. Bình thường, nếu cô ấy muốn ăn gì mà không cho cô ấy ăn cô ấy cũng khóc. Vừa rồi, cô Mặc thấy bên ngoài có bán trà sữa, nói muốn uống. Anh Mặc thấy cô ấy đang mang thai thời kỳ đầu, uống trà sữa thì không tốt nên không cho cô ấy uống, thế là cô Mặc khóc luôn ở đây.”
Lệ Nam Hành: “…”
Phong Lăng: “…”
Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn Quý Noãn, người đang vừa uống sữa, vừa dỗi không thèm để ý đến Mặc Cảnh Thâm: “Phụ nữ mang thai đáng sợ thế à?”
Mặc Cảnh Thâm lại rất bình tĩnh, hờ hững nhìn anh: “Chờ Phong Lăng mang thai, cậu tự cảm nhận thử.”
Phong Lăng: “…”
“Phong Lăng nhà tôi không thích khóc lóc đâu, hơn nữa uống cốc trà sữa thì có sao, trà sữa bán ở ngoài cũng không có lá trà thật, cậu đừng có ngược đãi miệng vợ cậu.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy chỗ bán trà sữa, nể mặt Quý Noãn, anh định mua cho cô ấy một cốc. Dù sao thì trông dáng vẻ khóc lóc, mắt đỏ ửng lên của cô gái này cũng thật đáng thương.
“Ôi, anh Lệ đúng là người chưa được làm cha nên không hiểu những chuyện này. Hiện tại, đúng là cô Mặc không thể uống những cái này được, hơn nữa phụ nữ lúc mang thai thèm ăn nhiều thứ lắm. Dạo này cô ấy toàn thích ăn món đồ ăn vặt không vệ sinh, anh Mặc cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy…”
Chị Mặc còn chưa dứt lời, Quý Noãn đã ngoạc mồm ra khóc, cô ấy ôm Phong Lăng khóc trông rất tủi thân.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Mặc Cảnh Thâm quay lại nhìn vợ mình, thấy cô ấy làm nũng với Phong Lăng, gân xanh trán đều giật lên, đã thế anh ta còn nhận được ánh mắt cười nhạo, bàng quan của Lệ Nam Hành.
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng trừng lại, không nói gì, ánh mắt lại rõ ràng như đang nói: Không vội, cậu cũng sắp đến lượt rồi.
Chị Trần đứng cạnh bất lực cười, như đã sớm quen từ lâu: “Phụ nữ mà, lúc mang thai tâm lý yếu đuối lắm, nhất là dạo này anh Mặc còn không cho cô ấy ôm An An với Ninh Ninh đi ngủ. Người mẹ chắc chắn sẽ rất lạc lõng, tâm trạng lúc mang thai khó tránh khỏi hơi kích động… Bình thường tính tình cô Mặc rất tốt, khi mang thai có quấy anh Mặc một chút, làm nũng gì đó cũng rất dễ thương.”
Nghe thấy chị Trần nói mình dễ thương, Quý Noãn còn khóc to hơn: “Giờ tôi đã làm mẹ trẻ con rồi còn dễ thương gì chứ…”
Nhìn Quý Noãn khóc, Phong Lăng cũng hơi nghệt ra, cô vội vỗ vai cô ấy: “Được rồi, đừng khóc nữa, chị còn khóc nữa là em không dám tưởng tượng sau này em mà mang thai sẽ thế nào đâu. Rõ ràng trước đây chị có mấy khi khóc đâu, mang thai khó chịu thế cơ à?”
Quý Noãn bỗng ngừng khóc, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đỏ au nhìn cô một lúc, sụt sịt, rồi lại lùi ra, lấy mấy tờ giấy ăn từ chỗ chị Trần, lau mũi, sau đó lại nhìn Phong Lăng, nhìn bụng mình, dùng giọng mũi nghèn nghẹn hỏi: “Thế em có thai rồi à?”
Phong Lăng hơi lúng túng: “Chưa…” Rồi cô lại ấp úng, như thể đang tự nghi ngờ: “Chắc là… chưa đâu.”
Dạo gần đây, cô với Lệ Nam Hành thường xuyên làm chuyện đó, hơn nữa họ còn không dùng biện pháp tránh thai. Trước đây, lần nào cô cũng đều chú ý, ngay cả lúc ở trong rừng anh cũng rất tôn trọng suy nghĩ của cô, không hề để vào trong, giờ… khụ… Phong Lăng cũng không dám chắc là mình đã mang thai chưa, dù sao thì trước mắt cô vẫn chưa có những phản ứng của người mang thai.
Ít nhất thì hiện tại cô không có những phản ứng kiểu nôn nghén hay khóc lóc như Quý Noãn.
Quý Noãn sụt sịt, lại nhìn Phong Lăng, nghẹn ngào: “Em gầy quá, không tốt cho việc mang thai, phải ăn nhiều một chút mới được.”
Phong Lăng khẽ cười: “Chẳng phải lúc chị mới mang thai cũng rất gầy đó sao?”
Chị Trần đứng bên cạnh xen vào: “Dạo này cô Mặc ăn nhiều lắm, nhưng có ăn thế nào cũng không béo, trước đây lúc có thai An An với Ninh Ninh, ngày nào cô ấy cũng được anh Mặc bồi dưỡng đủ loại thức ăn và đồ dinh dưỡng, nhưng vẫn không béo lên được. Hình như trong cả quá trình mang thai, cô ấy chỉ tăng có mười cân, sinh xong còn chưa hết tháng cữ đã về lại thể trọng ban đầu. Lần này cũng thế, ngày nào cũng ăn ăn uống uống nhưng cũng không béo nổi.”
Phong Lăng nhìn Quý Noãn cười, Quý Noãn lại ngồi uống sữa của mình, vừa uống vừa nói với Mặc Cảnh Thâm: “Em vẫn muốn uống trà sữa, cái này ngọt quá.”
Trong mắt Mặc Cảnh Thâm tràn ngập ý cười đầy nhẫn nại, nhưng giọng nói lại nghiêm túc và lạnh lùng: “Không được.”
Thấy Quý Noãn lại sắp khóc đến nơi, Phong Lăng vội ngồi xuống cạnh Quý Noãn, nói chuyện để dời sự chú ý của cô ấy.