Edit: Mèo máy màu hồng
Sắp đến một giờ vào học, Tần Tư Đình đến lớp.
Lúc ấy, Thời Niệm Ca đang bò trêи bàn, nhìn chằm chằm vào di động của mình, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô vô thức ngẩng đầu, trông thấy Tần Tư Đình đang ngồi vào bàn học.
“Tần Tư Đình!” Cô khẽ gọi anh một tiếng.
“Ừ.” Tần Tư Đình trả lời.
“Buổi sáng sao không đi học thế?” Thời Niệm ca nhanh chóng quan sát anh, chỉ sợ anh xảy ra chuyeejng fi đó, bằng không sáng nay sao tự nhiên cứ im ỉm mà biệt tăm biệt tích được, vừa quan sát vừa nói: “Mình gọi cho cậu, cậu cũng không nghe.”
Tần Tư Đình ngồi xuống: “Không đem di động.”
Thời Niệm Ca còn định nói thêm gì đó, nhưng chỉ mới há miệng ra chưa kịp nói gì, cô nhìn anh cả buổi, sau cùng ánh mắt dừng trêи tay trái của anh.
Tay trái anh quấn băng, dải băng vải màu trắng chói mắt, ngón tay hình như có vết máu chưa rửa sạch.
Trong phút chốc lòng cô đau nhói, đau lòng nói không nên lời.
“Tay cậu sao thế?” Cô cố nhìn anh cả buổi, mới tìm lại được giọng nói, hỏi.
Tần Tư Đình không trả lời, vừa hay lúc này chuông vào học vang lên, không được nói chuyện nữa.
Thời Niệm Ca nhìn chằm chằm tay anh, không hiểu sao tối hôm qua anh ở thư viện, sao hôm nay tay lại bị thương, nhìn thấy băng vải này, thêm cả động tác không linh hoạt của tay trái, vết thương nhất định không nhẹ.
Sang nay hay là tối qua xảy ra chuyện?
Anh ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho cô, bây giờ lại không nói năng gì.
Bị thương thế này ai mà yên tâm được chứ?
Thời Niệm Ca nghe thấy giáo viên vào lớp, không nhìn theo nữa, nhưng trong lòng khó chịu, vừa thương yêu vừa giận, khiến cô một câu cũng không muốn hỏi, nguyên nhân gì cũng không muốn biết, lại cúi xuống bàn, không nhìn anh nữa.
Tần Tư Đình nghe thấy cô bấm bút hơi lớn tiếng, nhìn cô một cái, nhưng chỉ nhìn thấy đuôi tóc phía sau cô, anh không nhìn nữa, một lát sau, lại nhìn cô tiếp.
Cả buổi chiều Thời Niệm Ca không dám nhìn tay trái của Tần Tư Đình, cô ngay cả lúc hết tiết đi vệ sinh với Triệu Tiểu Thanh cũng không nói với anh tiếng nào, chỉ nhờ Tần Tư Đình đứng lên một chút để cô đi ra với Triệu Tiểu Thanh, khi quay về anh nhìn cô một cái, nhưng cô vẫn không thèm nói chuyện, lúc anh ngồi yên lại chỗ của mình, vẫn không thèm nói tiếng nào với anh.
Nhưng khi anh đứng dậy, cô càng có thể nhìn tay trái của anh kỹ hơn, nhìn thấy bên trong miếng băng vải, trong lòng bàn tay dường như có màu hồng nhờ nhờ do máu thấm ra, lòng cô như bị kim đâm đến đau nhói, mỗi một nhát kim sắc nhọn để lại tron glongf cô lỗ chỗ đau thương, đau đến mức khó chịu.
Trước khi tan học, Thời Niệm ca chép hết bài của giáo viên, để một bản trêи bàn Tần Tư Đình, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Tần Tư Đình nhìn bài Thời Niệm Ca chép giúp mình, anh chưa nhờ cô giúp, anh chỉ bị thương tay trái thôi, nhưng để làm bài tập và ghi chép, viết nhiều chữ như vậy hẳn vẫn chậm hơn bình thường sử dụng hai tay, cô không lên tiếng nhưng vẫn giúp anh thế này, lại cứ yên lặng ném sang cho anh, rõ ràng quan tâm, nhưng cứ giận dỗi thế cơ.
Tần Tư Đình không nói gì cả, nhưng vẫn nhận bài chép của cô kẹp vào trong sách.
Một tay anh không thể sử dụng, làm gì cũng phải dùng tay phải, bất tiện vô cùng.
Thời Niệm Ca nhăn tít mặt lại thò tay sang giúp anh bỏ tập vở vào balo, sau đó kéo khóa lại.
Hai người không lên tiếng, hôm nay tan học sớm nhưng vẫn vào buổi tối, tám giờ được ra về, hai người vẫn đi đường bên cạnh như trước, bình thường trong hai mươi phút sau khi tan học họ cũng ít khi nói chuyện, nhưng hôm nay lại càng đặc biệt im lặng.
Bởi vì Thời Niệm Ca không nói chuyện, một tiếng cũng không nói.
Nhưng Tần Tư Đình có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, trong bầu không khí nặng nề, thỉnh thoảng Thời Niệm Ca nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Tần Tư Đình, cố gắng không nhìn xuống tay anh, bằng không trái tim sẽ vô cùng đau đớn.
Mỗi lần Tần Tư Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đều đảo mắt qua nhìn cô, vẻ mặt của anh vô cùng bình thản, ánh mắt nhìn Thời Niệm Ca vô cùng bình yên.
Thời Niệm Ca nghĩ mãi không ra, một người dịu dàng xuất sắc thế này, giữa anh và mẹ đã xảy ra chuyện gì? Sao chỉ có một đêm mà tay anh thành ra thế này?
Đi được nửa đường, Thời Niệm Ca đã quên mất đi phần lý trí trong thư viện tối qua, không thể suốt đường đi im lặng được, dù sao cô cũng đã đợi anh đến trưa, buổi chiều không nói chuyện, lát nữa sau khi về nhà lại không được gặp anh.
Cô buồn bực hỏi: “Rốt cuộc tay cậu bị làm sao?”
Lúc này Tần Tư Đình mới nhìn cô một cái, trả lời: “Bị thủy tinh cắt phải, vết thương ngoài da, không sao.”
Không sao?
Nếu không sao như anh nói thì ban sáng băng lại là được, làm gì cả buổi sáng không đi học.
Tay cô siết chặt vạt áo sơ mi, giọng nói vẫn vô cùng buồn bực: “Làm sao mà bị thương? Cậu không cẩn thận bị thương? Hay là… xảy ra chuyện gì?”
Tần Tư Đình do dự trong giây lát, sau đó cười cười, không trả lời.
Thời Niệm Ca đợi mãi không nghe thấy tiếng anh trả lời, biết rõ anh không muốn nói.
“Chút nữa mình đi đường khác về, hôm nay tan học sớm, cậu ở đâu? Trong nhà có băng gạc để thay không? Băng trêи tay cậu bị thấm máu rồi, chắc là phải băng lại đấy, mình đến đó thay giúp cậu.”
Tần Tư Đình dừng bước, không biết là định làm gì, nhìn con đường giao nhau phía trước, hỏi: “Cậu biết băng à?”
“Biết, cậu quên là mình muốn học y à? Từ nhỏ đến lớn mình đi theo ông ngoại, kiểu băng bó vết thương này mười ba mười bốn tuổi mình đã biết rồi, còn chuyên nghiệp hơn bao nhiêu là điều dưỡng ở phòng khám đấy.” Nói đến việc này, Thười Niệm Ca cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng có cái để giúp anh.
Tần Tư Đình gật đầu một cái.
Thời Niệm Ca lại tiếp tục đi theo anh.
Nhưng khi đến ngã tư, Tần Tư Đình không đi về phía trước nữa, mà đi về hướng biệt thự Lệ Thủy, cô vô cùng kinh ngạc, chạy theo anh:
“Cậu…”
“Cậu đến đó làm gì?” Cô nói
Đúng là nhà cô có hộp sơ cứu, chẳng thiếu băng gạc, từ nhỏ đến lớn cô cũng không thiếu thuốc nào, dù sao trong là có một thầy thuốc lão làng, có sẵn những thứ này cũng là thói quen rồi.
Nhưng không ngờ anh lại chọn đến đó.
Tôi hôm nay chú Thai không có ở đây, dì Hương cũng ở nhà họ Thời chưa đến, nói cách khác, tôi nay, Tần Tư Đình muốn đến nhà cô…