Edit: Mèo máy màu hồng
Thời Niệm Ca bước đến, quen anh lâu như vậy, cũng không phải lần đầu tiên cảm thấy ấm áp và thân thiết, nhưng đột nhiên cô cảm thấy, mối quan hệ giữa cô và Tần Tư Đình rất thân mật và gần gũi.
Gần gũi đến mức anh ngủ trong nhà của cô.
Cô ngồi xổm bên cạnh sô pha, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh lúc ngủ, đột nhiên ước ao thời gian cứ như thế dừng lại, tối nay bài tập cũng không cần làm, anh cứ ngủ như vậy, ngủ đến sáng mai rồi cùng cô đi học cũng được, cùng lắm thì giờ tự học buổi sáng học lại cùng nhau làm bài tập.
Cô cứ yên lặng ở bên cạnh sô pha nhìn anh.
Sau đó lại quan sát tư thế ngủ của anh, xoay người định đem gối đầu đến, khi quay về cô còn nghĩ, rốt cuộc có cần phải chèn gối vào giúp anh để anh thoải mái hơn không nhỉ, nhưng ngộ nhỡ anh giật mình dậy thì sao?
Hẳn là Tần Tư Đình đợi cô ở đây không để ý nên ngủ thϊế͙p͙ đi, nếu như thức lại chắc chắn sẽ không ngủ tiếp nữa.
Thời Niệm Ca nghĩ tới nghĩ lui đứng ngây ra đó, lại nhìn anh thêm một lúc, ôm gối khẽ bước ra cạnh sô pha, sô pha này rất mềm, cô cũng thường xuyên nằm trêи đó ngủ, thật ra không cần gối vẫn có thể ngủ ngon.
Bối rối trong giây lát, sau đó cô đặt gối sang một bên, cứ thế đứng bên cạnh sô pha nhìn khuôn mặt say ngủ của Tần Tư Đình.
Thật là đẹp.
Giống như mỗi một lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cô cứ thế sa vào nhan sắc này, đã bao lâu trôi qua rồi, cô biết, không chỉ là do chữ đẹp này mà thôi.
Truyện được đăng tại: mèo máy màu hồng chấm com
Tần Tư Đình thật sự rất tốt.
Cô thật sự, thật sự, thật sự rất thích anh, cô chưa từng thích một người nào như vậy.
Thoạt nhìn qua, da anh rất đẹp, trắng trẻo, nhưng lại không phải trắng nhợt nhạt, mà rất khỏe mạnh tựa như phát sáng dưới ánh mặt trời, Thời Niệm Ca lặng lẽ ghé sát lại muốn nhìn kỹ hơn, khi đến gần, cô dẫm lên thảm trải sàn, chân gác lên sô pha, ghé sát lại anh
Lúc cô vừa vừa ép sát lại, Tần Tư Đình bởi vì giữ nguyên tư thế gập chân đã lâu mà đột ngột duỗi ra, cô không ngờ anh sẽ duỗi chân ra, vừa hay đụng trúng chân của cô, chớp mắt một cái, cả người cô vì động tác này của Tần Tư Đình đứng không vững, cứ thế bổ nhào lên sô pha.
Thời Niệm Ca nhào đến, Tần Tư Đình trực tiếp mở mắt ra, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn người phía trước, đột nhiên trông thấy một cái đầu nhỏ nhỏ đang vùi trong ngực mình, sau đó lại chậm chạp ngẩng lên, nhìn vào mắt anh.
“…Mình, mình!…. Mình không cố ý đâu.” Thời Niệm Ca xấu hổ hận không thể quay ngược thời gian lại, trông thấy anh bị cô đánh thức, cô nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi như hoa.
Đợi đến khi cô ý thức được hai tay mình còn đang đặt trêи hai tay anh, mới nhanh chóng rút hai tay lại, chui ra khỏi lòng anh, sau đó lùi về sau mấy bước, tạo thành khoảng cách ít nhất ba thước giữa hai người.
Tần Tư Đình đang ngủ thì đột ngột bị cô đánh thức nên vẫn chưa tỉnh hẳn, anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trêи sô pha, anh mắt chỉ dán lên người cứ liên tục lùi ra sau, sau đó lại nhìn biểu cảm trêи khuôn mặt cô.
“Mình không cố ý đánh thức cậu.” Thời Niệm Ca nhanh chóng chỉ chỉ gối ôm trêи sô pha: “Mình thấy cậu đang ngủ, định giúp cậu để gối ôm đằng sau, nhưng lại sợ đánh thức cậu, cho nên mới đứng bên cạnh không biết phải làm thế nào, ai ngờ cậu lại bất thình lình duỗi chân ra, làm mình bị vấp, té lên sô pha…”
“Mấy giờ rồi?” Anh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn trêи sô pha như bình thường, dường như vừa rồi chưa xẩy ra chuyện gì cả.
Thời Niệm Ca vội coi đồng hồ: “Chín giờ hơn…”
Lúc này Tần Tư Đình cũng đã cầm di động lên, nhìn đồng hồ.
Đúng là chín giờ hơn.
Thời Niệm Ca thấp thỏm không yên có phải sau khi tỉnh dậy anh định bỏ đi không, hấp tấp nói sang chuyện khác: “Bây giờ muốn làm bài không? Vừa rồi mình gọi điện với mẹ lâu quá, để cậu đợi cả buổi trời, sớm biết cậu mệt thì mình đã…”
“Không sao, làm bài tập thôi.” Tần Tư Đình đứng dậy.
Truyện được đăng tại: mèo máy màu hồng chấm com
Bởi vì anh đứng dậy, khoảng cách giữa cô và anh rút ngắn lại, Thời Niệm Ca lại vô thức lùi về sau.
Vì cô lùi về sau mà anh nhìn cô một cái: “Sao thế?”
“Không sao, không sao, làm bài thôi.” Cô vừa nói vừa điều chỉnh lại vẻ mặt, nhanh chóng đến quầy rượu lấy bài tập ra.”
Nếu anh đã nói như vậy, căn bản anh không để ý chuyện vừa rồi cô nhào vào lòng anh, vậy cô không nên xấu hổ thế này, chỉ là nghĩ lại cô cảm thấy… anh có một chút…. một chút cảm giác nào không?
Hay anh chỉ xem cô như kiểu mấy thằng bạn sống chung mà thôi?
Dù sao thì cô cũng là con gái, nhào vào lòng anh, còn anh thì cứ như chẳng có gì xảy ra.
Tuy rằng như thế sẽ không khiến cô xấu hổ nữa.
Suốt buổi tối cô chỉ vùi đầu trong đống bài tập nhưng lại không hề tập trung, có mấy bài làm sai đáp án, ngước mắt lên nhìn thấy Tần Tư Đình đã làm xong từ lâu.
Vậy là thật rồi, anh chẳng có cảm giác gì cả.
Tốc độ làm bài tập cũng chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Thời Niệm Ca nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng buồn bực, lúc sau cứ thể buông bút, không làm bài nữa.
Nhưng sao cô vừa buông bút, Tần Tư Đình vẫn tiếp tục làm bài tập, miệng nói bâng quơ: “Câu một trang ba, trang bảy, toàn bộ nửa trang hai bên bên trái, làm lại lần nữa.”
Thời Niệm Ca: !!!
Cô sửng sốt nhìn anh: “Cậu thấy mình làm sai rồi à…”
Anh không trả lời, vẫn cúi đầu nói tiếp: “Làm lại lần nữa, làm đúng mới thôi.”
“Hả.” Cô rầu rĩ không buồn lên tiếng, ngoan ngoãn tranh thủ làm lại.
Bởi vì hôm nay cô làm rất chậm, cộng thêm làm lại, tuy rằng đã cố tập trung, nhưng vẫn không thể yên lòng, Tần Tư Đình cũng không giục cô, càng không dễ dàng đọc đáp án cho cô, chỉ tình cờ nói đến cách giải, bài tập hôm nay không ít, sau khi làm xong, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ năm mươi.
Sau khi Tần Tư Đình giải thích xong, cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, căn bản không ý thức được đã trễ thế này rồi, khi nhìn đồng hồ trêи di động thì giật mình.
“Sắp mười hai giờ rồi hả.” Cô sửng sốt.