“Nếu không tôi đến đây làm gì?” Anh cười cười, lấy bàn tay ra khỏi đầu cô.
Chỉ một câu thế này, cũng đủ khiến Thời Niệm Ca mặt đỏ tim nóng, cả người nóng hừng hực.
Đến giờ cô cũng chưa từng lấy tình cảm ra để đùa giỡn, cô cũng hiểu, Tần Tư Đình không phải là kiểu người thích đem những chuyện này ra đùa.
Ánh mắt anh vừa rồi đúng thật là nhìn cô vô cùng chăm chú.
Bởi vì cô nhớ anh, cho nên anh đến, nếu không vì cô nói nhớ ah, có phải sẽ không gặp được anh không?
Cho dến khi mọi người rời khỏi KTV, Tần Tư Đình tiễn cô đến taxi, lúc đóng cửa xe trong lòng cô vẫn còn sôi sùng sục, nhanh chóng ngước mặt nhìn anh, Tần Tư Đình vừa nhận điện thoại, bây giờ đã cúp rồi, nhưng cô nghe thấy di động trong túi anh vẫn đang rung lên, nhưng anh không nhận.
Cô vẫn nhìn anh, ánh mắt long lanh, Tần Tư Đình nói địa chỉ biệt thự Lệ Thủy với tài xế, sau đó lại nhìn cô: “Về đi, chú ý an toàn.”
Cô gật đầu.
Đột nhiên nhớ lại lời chú Thái nói lúc trước, hình như biệt thự Lệ Thủy thuộc sở hữu của một trong bốn gia tộc lớn ở Hải THành, không biết có cổ phần của nhà họ Tần không, nếu như anh muốn mua một căn ở biệt thự Lệ Thủy hẳn là rất dễ.
Cô nhớ biệt thự đối diện vẫn trống không, nếu như anh có thể ở đó…. mỗi ngày có thể cùng đi học, cùng tan trường thì tốt biết mấy…
Đương nhiên chỉ là mơ mộng thôi.
Vừa rồi ở trong KTV, mấy người Kim Tuyết bởi vì sự có mặt của Tần Tư Đình, nên tỏ vẻ ngoan hiền, không nói nhiều nữa, nhưng vẫn thể hiện ham muốn, lại ca thêm mấy bài, Hác Tu Xã chạy đến góp vui, khiên trong phòng vô cùng ầm ỹ, trong lúc đó họ kéo Thời Niệm Ca đến chơi chung, Tần Tư Đình chỉ ngồi bên cạnh nhìn họ, không tham dự, có thể nhìn ra anh đã thấm mệt, mọi người không dám lôi kéo anh.
Cho nên sau đó cũng không nói thêm gì nhiều, bây giờ về thẳng nhà, cô vẫn không cam tâm.
Muốn xuống xe nói chuyện với anh một lát rồi mới về, nhưng lại nghe thấy di động của anh vẫn còn rung trong túi, hẳn là có chuyện gì rồi, cô không dám nhiều lời, chỉ ngồi trong xe vẫy tay với anh: “Ngày mai gặp lại, Tần Tư Đình.”
Anh nhoẻn miệng cười, giúp cô đóng cửa xe.
…
Trưa hôm sau, Triệu Tiểu Thanh bị bà dì ghé thăm nên đau bụng vô cùng, Thười Niệm Ca đến siêu thị bên trong trường mua một túi làm ấm, kết quả túi làm ấm vừa hết sạch, cô đành phải ra ngoài trường mua.
Giữa trưa đứng bóng bên ngoài trường có rất nhiều học sinh, nhiều nam sinh lặng lẽ ở bên ngoài hút thuốc, không ít người tụ tập trêи một quảng trường nhỏ.
Thời Niệm Ca trừ khi có việc cần mới ra ngoài, bình thường cô chỉ ở trong trường, buổi trưa ít khi ra khỏi đó.
Vừa định bụng đi siêu thị, khi đi ngang qua quảng trường nhỏ phía trước, đột nhiên có một làn khói trắng che kín trước mặt cô.
Cô quay đầu, là mấy tên côn đồ lớp 12/2, không nói gì cả, có lẽ họ vô tình thôi, quay người đi sang hướng khác.
“Này, không phải cô bạn thiên tài y khoa vừa nhảy lớp à?” Có một cậu bạn đang ngậm điếu thuốc nhảy ra chặn trước mặt: “Nhỏ hơn bọn này một tuổi nhỉ? Em gái à muốn hút thuốc không?”
“Mình không hút thuốc, tránh ra.” Thời Niệm Ca lạnh lùng, đẩy người trước mặt ra.
“Đừng nói mà, một tiếng nữa mới vào học, em gấp gì chứ.” Người kia ngậm điếu thuốc trong miệng phả ra một làn khói trắng: “Trưa nay anh vẫn chưa ăn cơm, em gái có muốn mời bọn anh một bữa không?”
Mấy người này có lẽ liên quan đến Đường Thiệu và Hứa Diệc Khởi, dù sao cũng cùng một lớp, không chừng có nghe chuyện gì đó rồi, tuy rằng không phải cố ý đổ cho cô ấy, nhưng rõ ràng có ý định làm cô khó chịu.
Thời Niệm Ca không muốn nhiều lời với họ, chẳng nói chẳng rằng quay người định bỏ đi.
Nhưng họ căn bản không định để cô cứ thế mà đi, đột nhiên thò tay giữ cánh tay cô lại: “Đi đâu đấy, bọn anh vẫn chưa ăn cơm đâu, cùng nhau ăn nhé? Trước đây lúc em ở cùng với Đường Thiệu không phải khiêm nhường với các anh ở lớp 12 2 lắm à? Bây giờ sao thế? Chia tay à? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn anh một lần? Cô chủ nhỏ hóa ra lại kiêu căng như thế?”
Thời Niệm Ca sắp chịu không nổi rồi, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Bệnh à?”
“Này, chửi ai đấy, không phải anh đây hiếm khi được trông thấy cô chủ nhỏ, tiền để đánh game hết rồi, bây giờ không có tiền ăn cơm, định xin em một ít ấy mà?” Người kia cười cợt: “Vả lại, anh thấy bình thường em cũng đâu nể mặt gì bạn Hứa Diệc Khởi lớp anh đâu, sao bây giờ lại giả vờ yếu đuối thế?”
Quả nhiên là mấy người này liên quan đến cô trà xanh kia, đi nói nhăng nói cuội với người ngoài, cái gì mà cô không nể mặt Hứa Diệc Khởi?
Thời Niệm Ca không muốn nhiều lời với mấy người này nữa, giằng tay ra: “Buông ra!”
Trông thấy vẻ mawtjcoo từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh không hề kiêu căng, chưa từng giận dỗi hay lo sợ, vẫn cứ không để họ vào mắt.
Mấy người này vốn định dọa cô một chút, coi như cảnh cáo cô chủ này, đương nhiên không dám làm gì rồi, dù sao cũng không ai có gan đụng vào tập đoàn Thời Đạt ở Hải Thành, hơn nữa nghe nói gần đây Thời Niệm Ca còn có quan hệ gì đó với Tần Thần, tương đương với việc có nhà họ Tần chống lứng, vậy càng không thể đụng vào.
Trông thấy cô dường như không bị ảnh hưởng, người kia vẫn định phun khói lên mặt cô, lúc này Thời Niệm Ca lùi về sau một bước để tránh đi, gạt tay người kia ra rồi đi thẳng.
Tuy rằng không bị ảnh hưởng gì, nhưng tâm tình cô không được ổn cho lắm, sau khi mua túi làm ấm giúp Triệu Tiểu Thanh xong, cô đặt lên bàn cô bạn, rồi đến nhà vệ sinh rửa mặt, rửa sạch mùi khói bị ám trêи người cô đi, bản thân cô vô cùng chán ghét mùi này, lúc quay lại, sắc mặt vẫn chưa khá lên là bao.
Sắp đến giờ vào học, Triệu Tiểu Thanh thấy cô vẫn ngồi đờ đẫn ở đó, lấy tay chọc chọc, hỏi: “Sao vậy? Tâm tình không tốt à? Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa, không đói.” Thời Niệm Ca khẽ trả lời.
Kết quả câu này lọt vào tai Tần Tư Đình, người vừa quay về bàn học.
Tần Tư Đình đứng ngay lối đi giữa hai giãy bàn, nhìn cô một cái, không ngồi xuống, xoay người đi ra ngoài, mười phút sau quay lại, tay xách một cái túi nhỏ đựng bánh ngọt và một bình sữa ấm, không nói gì cả, chỉ đặt xuống trước mặt cô.
Cô ngước mắt nhìn thấy túi đồ ăn, lại quay sang nhìn anh.
“Ăn đi.” Anh không nói nhiều, chỉ để lại hai chữ này.
Nếu như cô không ăn chắc chắn sẽ bị đau bao tử, nhưng cô không định nói với anh chuyện mình chưa ăn cơm, không ngờ vừa rồi nói nhỏ như vậy vẫn bị anh nghe thấy, anh cứ thế đi mua đồ ăn cho cô.