Edit: Mèo máy màu hồng
“Tần Tư Đình?” Cô vội thò tay vỗ vỗ lên hai má anh, khuôn mặt vừa khẩn trương vừa lo lắng: “Này, đầu cậu bị đập xuống đất trước hả? Nghe thấy mình nói gì không?”
Có phải cô đùa hơi quá trớn rồi không?
Ngày mai phải thi đại học rồi ngộ nhỡ anh ấy bị ngã hỏng cả đầu, hoặc bị thương chỗ nào đó, ảnh hưởng đến khả năng làm bài, vậy chẳng phải cô thành tội đồ rồi ư.
“Tần Tư Đình.”
Trông thấy anh vẫn không nhúc nhích, Thời Niệm Ca càng lo hơn: “Tần Tư Đình, Tần Tư Đình… Cậu sao rồi? Này này mình xin lỗi, vừa rồi mình đùa xíu thôi, cậu đau ở đâu? Cậu nói chuyện đi Tần Tư Đình, đừng không quan tâm mình mà…”
Trong lúc bàn tay cô vẫn vỗ vỗ lên mặt anh, người thiếu niên nãy giờ bất động, đột ngột nắm tay cô lại.
Thời Niệm Ca ngây ra, nhìn anh, lại nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh, hình như thoáng chút vui vẻ.
Bây giờ cô không còn tâm trạng để vui vì anh chỉ giỡn với cô thôi, ngay cả một câu giận hờn cũng chẳng có, chỉ thả lỏng trái tim nãy giờ đăng căng ra.
May quá, may quá anh chỉ giỡn với cô thôi!
Cô vội vàng dìu anh đứng dậy, nhưng vì cô cũng đi giày trượt băng, bản thân còn tự dậy không được, chỉ có thể chống tay sang nền sân bên cạnh rồi hỏi anh: “Cậu có thể đứng lên không?”
Bây giờ trong sân trượt băng rất ít người, khu này cũng chỉ có hai người họ, đèn trong sân trượt ở sau lưng, cô đang ở phía ngược sáng, Tần Tư Đình không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ đang cố đỡ anh dậy của Thời Niệm Ca.
Giống như anh còn không lên tiếng, cô sẽ òa khóc ngay.
Khi đèn trêи sân bắt đầu chuyển về hướng này, đôi mắt sốt sắng của cô hiện rõ trong mắt anh, anh nhìn cô, vươn tay ra, giữ đầu cô, kéo lại gần.
Thời Niệm Ca đang chật vật đỡ anh dậy lại tiếp tục ngã vào đùi anh, ngước mặt lên định nói gì đó.
Não cô đờ ra, hình ảnh cuối cùng hiện lên chính là khuôn mặt mỗi lúc một gần của Tần Tư Đình.
…
Chắc là mơ nhỉ?
Có phải cô đang mơ không?
Hừm?
Nếu không mơ thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Thời Niệm Ca ngẩn ngơ một lúc, Tần Tư Đình đã đứng lên rồi, sau khi sửa sang lại một chút mới cầm cây gậy chống bằng kim loại trêи sân lên, quay lại, nhìn cô vẫn đang ngồi trêи mặt đất.
Thời Niệm Ca buông thõng hai tay, nhìn động tác của Tần Tư Đình, rồi ngây người?
Vừa rồi có phải… là ảo giác không?
Vừa rồi.
Cô đứng dậy cùng Tần Tư Đình, quên sạch những động tác vừa học, không nhớ gì cả, đứng đờ ra, cúi đầu, vẫn còn hoảng hốt xác định xem vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Có phải… khụ, lo lắng cho kỳ thi đại học quá nên bị hoang tưởng không?
Tần Tư Đình đỡ cô rồi đưa gậy kim loại, cô vẫn ngây ra trước mặt mọi người, sau khi thò tay cầm gậy, vẫn tiếp tục đứng đó, chỉ là ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, không hề nhúc nhích.
Tần Tư Đình thấy cô vẫn đứng hoài một chỗ, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Sao thế?”
Giọng anh ngọt như mật rót vào tai cô, như kϊƈɦ hoạt một ngòi nổ, kϊƈɦ thích thần kinh nãy giờ vẫn đang trì trệ, trong chớp mắt, mọi thứ đang vỡ tung.
Được anh đỡ thắt lưng, chỗ bị anh đụng bắt đầu co rúm lại, cho đến khi cả thân trêи bắt đầu cứng đờ.
Cô nhìn anh, Tần Tư Đình vẫn đang chăm chú nhìn cô, Thời Niệm Ca khẽ cắn cắn môi mình, dường như nơi đó vẫn còn chút cảm giác mềm mềm lành lạnh.
Cho nên, vừa rồi thật sự là anh!
Tần Tư Đình?
Anh thích cô?
Anh cũng thích cô…
Trời ơi đó là sự thật…
Thời Niệm Ca vẫn chưa tỉnh hẳn, khuôn mặt bắt đầu ưng ửng hồng, vội vàng thò tay xoa xoa mặt, nhưng não vẫn đang trong trạng thái không chịu hoạt động, chưa phản ứng kịp.
“Tần, Tần… Tần Thần…”
“Tần Tư Đình.” Anh đứng bên cạnh cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa ấm áp sửa lại lần nữa.
“À, là … Tần Tư Đình.” Thời Niệm Ca lặp lại lời anh.
“Ừm?” Anh vẫn dịu dàng trả lời cô.
Nghe thấy giọng anh, Thời Niệm Ca đột nhiên không biết phải nói gì, tâm tình cô đang vô cùng hoảng loạn, tim đập thình thịch sắp vọt đến tận cổ họng, cô không dám nhìn anh, như thể người vừa rồi không phải cô, hận không thể vùi mình vào lớp băng bên dưới.
Thậm chí, Thời Niệm Ca vẫn còn nghi ngờ thái độ hoài nghi, không dám tin sự thật sờ sờ trước mắt.
Nhưng cô chẳng còn lòng dạ nào để trượt băng nữa, vẫn cứ đứng đực ra đấy… trời ơi, làm sao bây giờ, trước đây cô ít khi ở cùng với Đường Thiệu, nhiều lắm cũng chỉ dắt tay nhau đi ăn cơm, chuyện vừa rồi… là thế nào?
Cho dù là gì, giờ phút này cô vẫn xem nó là thật.
Sau khi cô kiên quyết không trượt tiếp, trông thấy cô không còn nhúc nhích, ánh mắt thì đờ đẫn, Tần Tư Đình dở khóc dở cười, dứt khoát đưa cô ra khỏi sân băng, dẫn cô đi tìm một ngôi nhà ma ám để bình tĩnh lại.
Mấy nơi quỷ quái kiểu như nhà ma này cũng không đáng sợ là bao, hơn nữa trong lòng cô vẫn chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, cho dù bóng đêm có ập xuống phủ lấp bọn họ thì vẫn là cảnh tưởng ngọt ngào, vẫn có thể cười nói khúc khích chào mấy bé quỷ yêu quý, nở nụ cười với những người đang đóng giả làm quỷ, mấy người này nản quá đành phải đi hù người khác.
Sau khi ra ngoài trông thấy phía trước có nhiều máy gắp thú, Thời Niệm Ca bắt đầu hí hửng đến đó gắp, nhưng làm thế nào cũng không gắp được, cuối cùng chỉ còn hai tệ, cô đành quay lại cầu cứu Tần Tư Đình, anh ra hiệu cho cô nhét tiền vào, sau đó thò tay ra bắt đầu hành động.
Nhưng Tần Tư Đình gắp trượt một con búp bê, cô chỉ muốn con thỏ trắng ở trong góc, kết quả anh lại gắp lên một chú ếch đang cười toe toét màu xanh.
Xấu muốn chết, xấu đến mức nhìn vào chỉ biết cười lăn cười bò, một chú ếch xấu xí, cô đứng trong công viên cười đến co rút cả người lại.
Tần Tư Đình không cố gắng gắp một con khác nữa, chỉ liếc con ếch trong tay cô: “Có người gắp hơn chín mươi lần không được con nào, tôi hai tệ gắp cho cậu một con ếch, vẫn còn cười à?”