Nửa tháng sau, ông ngoại đã thông qua đại học y khoa, những thông báo và thông tin đều được ông nói hết cho Thời Niệm Ca biết, hơn nữa đại học y khoa bắt đầu học sớm nhất so với các đại học còn lại, dù sao học y cũng vất vả, không ngờ bước đầu tiên đã khó như vậy, sau đó những kỳ nghỉ cũng sẽ ngắn hơn những ngày khác rất nhiều ngày.
Không tới một tháng nữa là nhập học, cũng may trường đặt tại Hải Thành, không cần phải sửa soạn quá nhiều hành lý, hơn nữa nếu cô không muốn ở trường, vẫn có thể về biệt thự Lệ Thủy, mặc dù phải mất nửa giờ để di chuyển, nhưng ít ra vẫn gần hơn nhà họ Thời rất nhiều, từ nhà họ Thời đến trường rất mất thời gian.
Nhưng hình như sau khi khai giảng cô phải ở lại trong trường, cô không cần phải tìm nhà trọ gần trường, còn việc ở lại trường hay quay về biệt thự Lệ Thủy vẫn phải đợi sau khi tốt nghiệp mới tính được.
Thời Niệm Ca hẹn với Triệu Tiểu Thanh đi dạo phố, Triệu Tiểu Thanh thành tích thi cũng không tệ, hơn nữa nguyện vọng hai của cô bạn là đại học y, nhưng cuối cùng cô bạn lại không chọn nguyện vọng một.
Hai người vừa đi vừa chuyện trò rôm rả, Thời Niệm Ca không cố gắng khuyên bạn phải học trường nào, dù sao đó cũng là chuyện riêng của mỗi người, cô không thể vì muốn Triệu Tiểu Thanh ở bên cạnh mình mà bắt cô ấy phải đi theo mình, vẫn phải để cô ấy tự chọn lựa.
Cùng nhau dạo phố mua một ít đồ, sau đó uống trà sữa, đến gần bốn giờ chiều, Triệu Tiểu Thanh nhận được điện thoại của ba mẹ, nói tối phải đến nhà họ hàng ăn cơm, nên phải quay về.
Thời Niệm Ca bắt taxi đến quảng trường phía trước trung tâm thương mại, đang đi xuyên qua đám người, cô cảm thấy có ai đó vỗ vào vai mình từ phía sau.
Cô quay đầu lại thì bắt gặp một vệ sĩ cao to mặc nguyên bộ comple màu đen.
Thời Niệm Ca nhíu mày một chút, tránh ra đến nơi đông người hơn, nhưng người vệ sĩ đó cứ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bước nhanh lại giữ lấy vai cô.
Thời Niệm Ca quay lại nhìn anh ta, không nói gì, người đàn ông lạ mặt dùng ánh mắt cảnh cáo cô, đồng thời nhỏ giọng nói: “Thời Niệm Ca đúng không? Có muốn đi cùng anh một chuyến?”
“Tôi không quen anh!” Thời Niệm Ca hét lên, trong chớp mắt những người xung quanh bị thu hút, cô bắt đầu tỏ vẻ không quen người này liên tục lùi về sau, sau khi quay lại trông thấy một chú rất cao, vội vàng chạy ra phía sau chú đó, lại hét lên: “Mọi người giúp tôi với, tôi không biết người này.”
Chú đứng trước mặt cô nhìn cô một chút rồi lại nhìn người đàn ông kia, không ngờ một cô gái nhỏ thế này mà tâm lý đề phòng lại lớn như vậy, còn biết lớn tiếng sẽ thu hút được sự chú ý ở nơi đông người, trong chớp mắt khuôn mặt lạnh đi, có vẻ muốn đến gần cô, Thời Niệm Ca lại trốn ra đằng sau, cho đến khi những người không quen không biết bắt đầu vây xem rất đông, trong nhất thời người đàn ông không thể đi đâu được, cô lập tức bắt một chiếc xe ở bên đường rồi đi thẳng.
Ngôi trêи xe Thời Niệm Ca vẫn không quên lấy di động, chụp lại người đàn ông cao lớn kia gửi cho chú Thái.
Hai phút sau điện thoại rung lên: “Có chuyện gì? Người này là ai?”
“Cháu không biết, nhưng cháu nghi ngờ anh ta theo dõi cháu, vừa rồi lúc cháu chuẩn bị gọi xe bên đường, dường như anh đang định lôi cháu đi, may thay ở đó có nhiều người, anh ta không làm gì được, cháu hét lên rồi kiếm đường bắt xe, bây giờ cháu ở trêи xe rồi, biển số Hải thành AR5943, để xe đi xa xa rồi, chú có thể đến đón cháu, nửa đường cháu sẽ gọi điện cho chú.” Thời Niệm Ca sau khi nói xong lại nhìn gương chiếu hậu, xác định đây cũng chỉ là một chiếc taxi bình thường, không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải đề phòng, cô nói hết cho chú Thái nghe.
“Được, cháu cẩn thận, điện thoại cứ để đó, đừng tắt, chú lái xe đến đó ngay.”
Đang nói, phía bên chú Thái có tiếng động như lấy chìa khóa rồi mở cửa.
Thời Niệm Ca không cúp điện thoại, chỉ nhìn ngã tư bên ngoài cửa xe: “Bây giờ đang chạy qua đường Trần Hải… đi về phía đường Đông Nguyệt… phía trước có tai nạn xe, nhưng không nghiêm trọng… bây giờ đang ở đường Phượng Minh…”
Tài xế thấy cô từ lúc lên xe đã bồn chồn không yên, cười cười nói với cô: “Cô bé à, vừa rồi thấy cô hớt hải lên xe, sao vậy, gặp người xấu à?”
“Không sao, bác tài cứ lái xe tiếp là được.” Thời Niệm Ca thản nhiên trả lời.
Tài xế cười: “Nhưng mà ý thức bảo vệ của cô lớn quá, biết báo mình đang ở đường nào đường nào, nếu thật sự có người xấu, cũng không chạy thoát được.”
Thời Niệm Ca không nói gì cả, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại vẫn đang bật của mình, xem đồng hồ, lại nhìn về phía sau xe, không biết người kia có đuổi theo đến đây không.
Cho dù nhà họ thời không phải gia tộc đặc biệt ở Hải THành, nhưng cũng có tên tuổi trong giới kinh doanh, một đứa con gái như thế này, bình thường ba mẹ lại không bên cạnh, từ nhỏ chú Thái đã dạy cô phải quan sát nguy hiểm xung quanh, phải bảo vệ mình thế nào, hơn nữa nhà họ Thời càng lúc càng phát triển, đắc tội không ít người, cô là thiên kim nhà họ Thời sẽ biến thành đối tượng bị nhắm đến, cho nên ông luôn dạy cô phải có ý thức tự bảo vệ.
Đây là một loại bản năng.
Xe cứ chạy về phía trước gần mười phút, sau đó Thời Niệm Ca trả tiền, nói cảm ơn với tài xế taxi rồi xuống xe, lên xe của chú Thái.
Chú Thái ngồi trêи xe cầm di động, nhìn bức hình cô gửi: “Người này, chú vừa gọi điện nhờ người điều tra rồi , nếu như cậu ta đột nhiên theo dõi cháu, cháu nhất định phải chú ý, không được ra ngoài một mình, hơn nữa vài ngày nữa đến đại học y rồi, chú vẫn sẽ đến xem xét xung quanh trường cháu.
Thời Niệm Ca ngồi trêи xe vốn không nói gì cả, trong đầu chỉ có hình ảnh một ngày trước thi đại học, hai người cô và Tần Tư Đình trông thấy khi đứng bên ngoài công viên.
Hơi giống…
Nếu như cô nhớ không nhầm…
Người đàn ông cao to vừa rồi, chính là người đứng bên cạnh chiếc xe hôm đó.
Chẳng lẽ không phải đối thủ của nhà họ Thời?
Không lẽ… có liên quan đến Tần Tư Đình?
Những người đó nhắm vào Tần Tư Đình? Phát hiện ra cô gần gũi với anh, cho nên, muốn đạt được điều gì đó từ trêи người cô, hoặc định làm gì đó?