Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 1540: em là tiểu tình ca của anh (107)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ok, vừa rồi anh cũng ăn nhiều, anh ở đây với em luôn nhé?” Thời Niệm Ca quay lại nhìn anh.

Tần Tư Đình nguýt cô một cái, Thời Niệm Ca hiểu rõ mục đích cái nguýt mắt này của anh, lập tức nở nụ cười tươi rói.

Anh nhìn đồng hồ: “Được.”

Thời Niệm Ca nhớ lại phòng khách trêи lầu có TV: “Ôi em quên mất, anh vừa dọn đến đây hiện tại cũng chưa chuẩn bị bộ phim nào để xem, bọn mình cứ nhìn nhau suốt một tiếng à?”

Tần Tư Đình lại liếc cô một cái: “Muốn xem gì?”

“Gì cũng được, gần đây có phim gì mới không?”

“Đợi một chút.” Nói xong anh bước lên lầu.

Không lâu sau Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng động, ngước đầu lên thì trông thấy anh ôm laptop xuống, sau đó ngồi xuống cạnh cô trêи sô pha, mở laptop, dường như anh tải gì đó xuống, sau đó đồng bộ, sau mười phút, anh mở TV, lại chọn tới chọn lui gì đó, trêи màn hình hiện lên danh sách phim vừa ra mắt trong vòng ba tháng trở lại đây.

Thời Niệm Ca không quá rành về vi tính, chỉ có thể nhìn những ngón tay anh lướt trêи bàn phím đến mê mẩn, laptop đặt trêи đùi anh, lúc này anh nhìn cô: “Muốn xem gì nào?”

“Ừm… Cái này đi.” Cô chỉ lên bộ phim trêи màn hình, hình như là phim khoa học viễn tưởng, cô thích thể loại này, hơn nữa có lẽ Tần Tư Đình cũng có thể xem, nếu như coi mấy bộ tình yêu sướt mướt, chắc hai người họ sẽ ngủ gục mất.

Tần Tư Đình lại làm gì đó trêи laptop, sau đó TV bắt đầu chiếu phim, hơn nữa chất lượng phim còn rất tốt.

“Giỏi thật.” Thời Niệm Ca khen anh từ tận đáy lòng.

Tần Tư Đình đặt laptop sang bên cạnh, Thời Niệm Ca dán mắt vào TV, theo bản năng lùi về sau, khi sắp ngồi được lên ghê, một câu nói vang lên: “Đứng một lúc đã.”

Thời Niệm Ca khựng lại, cô định yên lặng ngồi sáp vào anh thì…

Nếu biết ăn nhiều sẽ bị phạt đứng, vừa rồi cô sẽ ăn xíu xiu thôi.

Oan cho cô quá.

Nhưng đúng là bây giờ no căng bụng, đành phải vừa đi đi lại lại quanh ghế, thỉnh thoảng phải xoay thắt lưng.

Một bộ phim khoa học viễn tưởng hay như thế, cuối cùng lại bị Thời Niệm Ca thỉnh thoảng dậm chân, xoay qua xoay lại phá hỏng.

Tần Tư Đình dường như hơi phiền, ngồi trêи sô pha, dán mắt lên màn hình, tay lại thò ra sau vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, đừng xoay nữa, ngồi xuống đi.”

Cô đứng cũng phải hai ba mươi phút rồi đấy, chân mỏi nhừ rồi, nên vừa nghe được lệnh ân xá, cô lập tức ngồi phịch xuống, còn nhích nhích lại cạnh anh, muốn gần anh thêm một chút.

Bởi vì phải xem phim, nên đèn được tắt hết, xung quanh chỉ có vài ngọn đèn dưới sàn mờ ảo, trêи màn hình TV cực lớn đang chiếu đến đoạt vô cùng phấn khích, Tần Tư Đình nghiêm túc xem, Thời Niệm Ca cũng bị thu hút.

Vốn định xem phim để giết thời gian, nhiều nhất cũng chỉ một tiếng là có thể lên lầu tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Nhưng khi xem xong đã gần mười một giờ đêm rồi.

“Thảo nào tháng trước mọi người đều khen bộ phim này, đúng là rất hay.” Thời Niệm Ca vẫn chưa thấy thỏa mãn lắm, quay sang nói với anh: “Sắp tết rồi, có nhiều phim tết hay lắm, hay là bọn mình nhín ra chút thời gian đến rạp chiếu phim nhé.”

Thời Niệm Ca nói đến là nghiêm chỉnh, Tần Tư Đình nhìn cô một cái rồi gật đầu: “Ừm.”

Ôi anh thế mà lại đồng ý!

Thời Niệm Ca đắc ý, anh tốn nhiều thời gian ngồi đây xem phim với cô nên cô vội vàng đứng dậy: “Em về phòng nhé, buồn ngủ rồi.”

“Ừm, đi thôi, ngủ sớm.”

Thời Niệm Ca nhảy tót lên lầu, sau khi về phòng cô nhanh chóng vào phòng tắm.

Cô vừa tắm vừa nhớ lại cảnh cô cùng Tần Tư Đình xem phim, trong lúc đó cô đứng lên vận động một lúc rồi lại ngồi xuống gần anh, anh không nói gì, sau đó cô lấy chiếc gối ôm ở giữa hai người họ ra, xóa luôn khoảng cách giữa hai người họ, anh cũng không nói gì, cũng không tránh ra, cô đã chủ động đến mức đó rồi… quá rõ ràng… nhưng anh không nhích ra xa.

Anh cũng thích cô.

Đây là chuyện không thể chối cãi nữa.

Sau khi tắm xong, Thời Niệm Ca đứng trong phòng tắm, cầm chiếc áo sơ mi nam kia, cho dù áo này còn mới, anh chưa từng mặc, nhưng dù sao cũng là áo của anh.

Sau khi cô tắm xong, bên trong không mặc gì cả, trực tiếp mặc luôn áo sơ mi của anh vào… oaaaaa, thế này quá là thân mật đi.

Mặc xong áo cô đẩy cửa bước ra ngoài, sau đó đứng trong phòng sấy tóc, sấy xong cô bước ra ngoài ban công, phòng cách vách đèn vẫn sáng trưng, có lẽ anh đang tắm hoặc vừa tắm xong.

Những suy nghĩ lung tung bắt đầu nảy mầm trong đầu cô, nhưng thật sự cô hơi sợ, đã tới bước này rồi vẫn không có can đảm, bình thường cô cùng lắm cô chỉ dám lại gần anh một chút thôi, nhưng nếu mặc thế này mà chạy đến gõ cửa phòng anh thì… cô đang nghĩ đi đâu vậy!

Thời Niệm Ca càng nghĩ mặt càng nóng, cuối cùng vùi khuôn mặt đỏ lựng lên giường, cô ôm gối đầu, lăn qua lăn lại, không biết bản thân hưng phấn cái gì nữa.

Cho dù bây giờ hệ thống thần kinh của cô hơi hưng phấn, nhưng vẫn biết mệt, nằm im như chết một lúc, cuối cùng mắt díu lại mơ màng thϊế͙p͙ đi.

Nửa đêm cô đột ngột tỉnh giấc, lúc ấy là ba giờ sáng, cô mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn phòng cách vách đã tắt.

Cô đột nhiên ôm gối cười ngọt ngào, quay đầu nói vào vách tường bên cạnh.

Ngủ ngon, Tần Thần.

Sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Thời Niệm Ca không ngờ cô lại ngủ quên luôn ở nhà Tần Tư Đình, bình thường cô dậy rất sớm, hôm nay cô ngủ nhiều hơn tận bốn mươi phút.

Khi mở mắt ra thấy bản thân đang nằm trong nhà anh, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp, đại khái là cô không muốn một đêm trôi qua nhanh như thế.

Nhưng suy cho cùng vẫn phải đến phòng thí nghiệm, hôm nay có hạng mục quan trọng phải làm, không được đến trễ.

Cô trở mình, cầm di động, không có gì cả, sau đó thức dậy thay quần áo.

Áo sơ mi cô mặc cả đêm được gấp gọn bỏ vào tủ quần áo, hôm nay đến phòng thí nghiệm nên không thể giặt, cô định tối về sẽ giặt nó, dù sao cô cũng đã mặc qua rồi, nhất định không thể trả lại anh ngay được, anh cũng sẽ không mặc, nếu như anh còn mặc nữa, vậy thì quá mờ ám rồi…

Sau khi rửa mặt xong, Thời Niệm Ca xuống lầu, nhìn thấy Tần Tư Đình đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Thực đơn gồm bánh mì nướng và sữa cô thích uống, cô ngồi cạnh bàn ăn, phát hiện bình thường Tần Tư Đình ít nói, ngoài mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng quan tâm người khác.

Hừm, thật muốn sống chung với anh.

Thời Niệm Ca vừa cắn bánh mì vừa nhìn anh, Tần Tư Đình phết dâu tây lên một miếng bánh mì khác, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Chín giờ đến phòng thí nghiệm, anh gọi xe, đợi một lát nữa sẽ đến.”

“Ừm.” Thời Niệm Ca nuốt miếng bánh mì, sau đó cầm sữa lên uống, rồi lại nhìn ra ngoài: “Đêm qua bên ngoài có ai không?”

“Tối qua ngủ say, không chú ý.” Anh đặt miếng bánh mì nướng xuống trước mặt cô: “Ăn đi, xe đến mình đi luôn.”

“Sắp tết rồi, anh có phải về nhà họ Tần không?” Thời Niệm Ca vừa ăn vừa hỏi.

Tần Tư Đình im lặng một lúc: “Để xem sao, không nhất định phải về.”

“Tại sao không nhất định?”

“Ở nhà chưa chắc có người.” Sau khi nói xong, anh cầm ly sữa trước mặt lên uống, có lẽ bây giờ anh đã quen với việc uống sữa.

“Tết này ba mẹ em cũng không có thời gian để về, bên ông ngoại em dành thời gian đi thăm ông là được, hay là, hai đứa mình cùng trải qua tết này đi, ngay tại đây, thế nào?” Thời Niệm Ca vừa nói vừa nhìn anh bằng đôi mắt long lanh: “Em chưa từng trải qua tết ở bên ngoài.”

Hơn nữa, vừa qua tết là đến sinh nhật cô, sinh nhật cô năm ngoái được anh nhắn tin chúc mừng, năm nay, không biết có thể trải qua cùng anh không.

“Được, để xem tình hình lúc đó thế nào.” Tần Tư Đình vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng cũng gần như cho cô một lời hứa hẹn.

Từ tối hôm qua đến bây giờ trái tim Thời Niệm Ca như lâng lâng, sau khi ăn sáng xong, Tần Tư Đình bắt đầu gọi xe.

Cô vội vàng theo anh ra khỏi nhà.

Khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhưng không thể xác định được là vui hay buồn.

Tối hôm qua cô rất càn quấy, mãi cho đến lúc đến trước cổng biệt thự, đột nhiên Tiêu Lộ Dã từ đâu chạy lại, cô xoay người ra cửa đã nhìn thấy xe anh ấy, lập tức không nặn nổi nụ cười.

Trong khoảnh khắc đó Thời Niệm Ca cho rằng, cô chỉ quan tâm đến Tần Tư Đình, quên béng Tiêu Lộ Dã đang ở bên ngoài đợi bắt cô, ít nhất cô phải khiến cho Tần Tư Đình bỏ đi sự nghi ngờ với Tiêu Lộ Dã, rồi mới thong thả về nhà.

Kết quả cô ở lại luôn trong nhà Tần Tư Đình, bây giờ cùng anh rời khỏi nhà.

Cửa xe hạ xuống, Tiêu Lộ Dã lạnh lùng nhìn Thời Niệm Ca, Thời Niệm Ca miệng méo xệch, chưa kịp nói gì, người trêи xe đã bước xuống, đóng sầm cửa lại, trực tiếp bước tới.

Thời Niệm Ca sợ sệt nhìn vào mắt Tiêu Lộ Dã, thậm chí lúc anh mở cửa xe cô còn nhìn thấy bó hồng tối qua anh mang đến đặt ở sau xe, cảm thấy bản thân sắp gặp nạn rồi, cô biết tính anh, sợ rằng sẽ không dễ dàng kết thúc.

Cô cúi đầu lùi về phía sau, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị Tần Tư Đình nắm lấy rồi đẩy ra sau lưng anh, anh trực tiếp mặt đối mặt với Tiêu Lộ Dã đang bước đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio