Có lẽ sau khoảng một phút im lm, Tần Tư Đình gọi thẳng vào di động cô, cô vội vàng bắt máy.
“Ăn cơm ở đâu?”
Thời Niệm Ca ngẩng đầu lên, bên cạnh tấm kính có một bảng hiệu, Thời Niệm Ca đọc tên, sau đó nói: “Khách sạn nhà anh đúng không?”
Tần Tư Đình không trả lời, anh nói chỉ nói: “Đợi anh, anh đến đó.”
Nghe thấy tiếng cúp điện thoiaj, Thời Niệm Ca đứng trong nhà vệ sinh phát run lên, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại đã đen ngòm, trái tim bắt đầu nhảy loạn xạ.
Sau khi trở về phòng ăn, ba cô nhìn cô không hài lòng vì đi rửa tay quá lâu, Thời Niệm Ca không để ý, đi thẳng đến chỗ ngồi bên cạnh ông.
“Chào Niệm Niệm, lâu rồi không gặp, thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi, trước đây đã rất xinh rồi, bây giờ còn hấp dẫn hơn.” Ba Đường ngồi đối diện, vừa cười hả hê vừa dùng ánh mắt dò xét nhìn cô: “Chú nhớ cháu nhỏ hơn Đường Thiệu nhà chú một tuổi đúng không? Mười chín tuổi? Đúng là trưởng thành rồi, ôi, thế hệ trước như chú già cả rồi.”
Ba Đường Thiệu nhìn thấy cô không có ý định trả lời, nên ông quăng chủ đề này cho ba của Thời Niệm Ca.
Ba Thời cười cười: “Đúng vậy, già rồi, không giống như xưa, năm ấy Niệm Niệm mới có vài tuổi, mặc dù gia đình chúng ta không hợp tác kinh doanh, nhưng dù gì cũng sẽ có liên quan trung gian, khi ấy mẹ của Đường Thiệu thường xuyên dẫn theo Niệm Niệm ra ngoài ăn.”
“Đúng đúng đúng, tôi nhớ mà, khi ấy Niệm Niệm còn níu chân níu tay vợ tôi, đòi về nhà họ Đường với bà ấy, nói phải làm con gái nhà họ Đường, muốn mỗi ngày ở bên cạnh dì và anh trai.” Ba Đường cười tự mãn, sau đó lại nhìn về phía Thời Niệm Ca: “Niệm Niệm à, đều do thằng nhỏ Đường Thiệu này trẻ người non dạ, năm ngoái không biết tại sao lại chọc giận cháu, chi bằng thế này đi, đợi sau khi cháu lớn rồi gả vào nhà họ Đường, sau này dì sẽ thành mẹ cháu, anh trai Đường Thiệu sẽ thành…”
“Chú Đường, lời nói của con nít sao mà tin được? Lúc bé cháu còn ôm cổ ông ngoại nói sẽ bên ông cả đời đấy? Khi cháu trưởng thành, ông ngoại cũng đã già, lời của con nít ngây ngây ngô ngô, bây giờ cháu nhớ lại cảm thấy hơi hối hận.” Thời Niệm Ca cười cười.
Ba Đường im bặt, sao đó cười giả lả: “Đúng vậy, nhưng dù sao cháu và Đường Thiệu biết nhau lâu như thế rồi, lúc nhỏ gặp qua vài lần, lớn lên lại chung trường, duyên phận sâu bao nhiêu, nếu như vì chút hiểu lầm cỏn con mà chia tay, thật sự không đáng, hơn nữa… bây giờ khác xưa, bên cạnh thằng bé chẳng có cô gái nào, đều là các anh em cùng chơi bóng, chỉ một lòng với Niệm Niệm thôi.”
“Chú à, chuyện cháu và Đường Thiệu quen nhau đã là quá khứ rồi, hiện tại bên cạnh anh ấy không có ai, không liên quan đến cháu.” Thời Niệm Ca cố gắng giữ nụ cười xã giao, đồng thời nhìn đồng hồ, nói: “Sắp mười hai giờ rồi, cháu vẫn phải về trường học, có thể chỉ ăn qua loa một chút rồi đi ngay, nếu chiêu đãi không chu toàn, mong chú bỏ qua, dù sao cũng còn ba cháu ở đây tiếp chú mà, chắc sẽ không làm chú mất vui đâu.”
Đường Thiệu ngồi bên kia không nói gì, chỉ một mực im lặng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người cô.
Từng câu từng chữ của Thời Niệm Ca nói ra đều tỏ rõ thái độ xa cách, không để họ tìm ra chút khoảng trống nào xen chuyện Đường Thiệu vào.
Món ăn của khách sạn này được chuẩn bị rất nhanh, Thời Niệm Ca không ăn gì, từ lúc Tần Tư Đình nói anh đến đây, đã hơn mười phút, quãng đường từ trường đến đây không xa, có lẽ anh sắp đến rồi.
Sau khi cô ăn hai muỗng canh, lập tức đi ra ngoài.
“Con ra ngoài làm gì? Ăn bữa cơm thôi mà nhiều chuyện như thế?” Ba Thời nhìn thấy cô lại muốn bỏ đi, nhíu mày.
“Bụng con không thoải mái, đến nhà vệ sinh một chút.” Thời Niệm Ca chẳng buồn giải thích, dù sao hôm nay tâm tình cô cũng không tốt, chẳng còn bận tâm được nhiều như vậy, hơn nữa còn phải đối mặt với ba con Đường Thiệu.
Kết quả cô vừa ra đến ngoài, nhìn xuống dưới lầu một lúc, đột nhiên phía sau có người đến gần.
Cô quay đầu nhìn thấy Đường Thiệu cũng đi ra.
Cô cho rằng anh ta định đến nhà vệ sinh, Thời Niệm Ca tránh sang một bên, kết quả anh ta không bước qua người cô, mà dừng lại bên cạnh.
“Niệm Niệm, hà tất phải lạnh nhạt với anh như vậy?” Đường Thiệu cao hơn cô, cúi đầu nhìn cô: “Nếu em chán ghét những điều ba anh nói, anh thay mặt họ xin lỗi em, họ chỉ muốn dùng những đứa con để trao đổi lợi ích, mà không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta, anh biết em không thích, cho nên vừa rồi anh không nói gì cả.”
Thời Niệm Ca nghe một hồi, không nói gì cả, nhưng cảm thấy một năm nay Đường Thiệu đã chững chạc lên rất nhiều.
“Anh đối với em vẫn như xưa, rất thích em, anh chỉ cảm thấy chuyện lúc đó không rõ ràng, anh đau lòng lắm, cảm thấy bị oan, anh và cô bạn kia thật sự không…”
“Đường Thiệu, xét đến quan hệ hai nhà, chúng ta không nên dây dưa mãi như thế, chỉ là em không có tình cảm với anh, nếu trước đây em để họ tùy ý giới thiệu rồi kết đôi em với anh, nhưng sau đó em phát hiện chúng ta căn bản không phù hợp, em chỉ ngưng lại chuyện tình hoang đường này thôi, không hề có nguyên nhân nào khác, anh cũng nên hiểu chuyện đó chứ.” Kể từ lần chia tay đó dường như cô chưa từng nói gì với anh ta, nếu bây giờ anh ta cứ chèo kéo, cô buộc phải nói cho rõ ràng.
Đường Thiệu nhìn cô: “Không thích chút nào sao?”
“Tôi không ghét anh, nếu như không có ba anh ở giữa giật dây, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn bè đơn thuần, qua lại gì đó, nhưng ba anh cứ khăng khăng như vậy, cho nên tôi cảm thấy tốt nhất không liên quan đến nhau nữa.” Thời Niệm Ca nghiêm túc nhìn anh ta: “Thích một người không phải như vậy, ít nhất tôi đã trải qua cảm giác thích một người sâu sắc.”
Đường Thiệu vì câu nói của cô mà ánh mắt lạnh đi, sau đó cau mày: “Thích sâu sắc?”
Lời này có thể hiểu là anh ta hỏi cô thích ai, Thời Niệm Ca đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, đột nhiên di động rung lên, cô vội vàng cầm lên xem, là Tần Tư Đình gọi đến, cô bắt máy.
Tần Tư Đình: “Đến rồi.”