Trông thấy ba Thời lên lầu, quý cô Dương Trân Trân nhoẻn miệng cười.
Xem ra chuyện hôm nay, mẹ và ba cô đã tranh cãi một trận rồi, thảo nào hôm nay quý cô Dương Trân Trân không có mặt, có lẽ mẹ đã giúp cô, nhưng ba cô không nghe mẹ, vẫn kéo Thời Niệm Ca ra khỏi trường.
May thay hôm nay Tần Tư Đình đến kịp.
“Không cần để ý đến ba con, mấy năm nay ông ấy thuận buồm xuôi gió quen rồi, không phải thật sự muốn bán con gái đâu, nói trắng ra là vì biết Đường Thiệu thích con, con cũng là bom khói trong tay ông ấy, nếu mà có nổ, con cũng chẳng bị sao cả.” Quý cô Dương Trân Trân nói: “Nhưng nếu chuyện đã như vậy, mặc dù không đụng chạm gì đến nhà họ Đường, nhưng nhất định hai bên sẽ gượng gạo, ba con vẫn muốn dùng cách nào đó để hòa giải hai bên, thái độ mấy ngày nay của ông ấy không được tốt, con đừng để bụng.”
“Vâng, con biết mà.” Thời Niệm Ca ngoan ngoãn, mẹ nói thế nào chính là thế ấy.
“Cái cậu Tần Tư Đình, con định khi nào dẫn về ra mắt mẹ đây?” Lúc này mắt mẹ cô sáng rực.
Thời Niệm Ca: “Ngày nào thuận tiện sẽ đến chào hỏi, dù sao cũng không định tránh né ba mẹ.”
“Mặc dù nhìn ba con có vẻ rất giận, nhưng suy nghĩ lại, việc làm hôm nay của thằng nhóc họ Tần này cũng rất đàn ông, có lẽ là người tốt, nếu ba con không muốn gặp, mẹ cũng phải gặp, rốt cuộc ai thu phục được con gái cưng của mẹ đây.”
…
Đúng là Tần Tư Đình không có ý định tránh né, Thời Niệm Ca sắp xếp thời gian cho mẹ và Tần Tư Đình gặp nhau, đó là ngày cuối tuần.
Quý cô Dương Trân Trân biết cuối tuần họ có giờ thí nghiệm, nên bà đợi anh ở quán cà phê gần trường.
Hai người vừa ra khỏi cổng trường, Thời Niệm Ca đã nhận được tin nhắn của mẹ mình.
Quý cô Dương Trân Trân: [Đến chưa? Đến đâu rồi?]
Thời Niệm Ca trả lời: [Vừa học xong, đến ngay đây.]
Khi đến quán cà phê, Tần Tư Đình vẫn vô cùng bình tĩnh, duy chỉ có Thời Niệm Ca hơi khẩn trương.
Hôm nay đúng là ngày cô ra mắt người yêu, nhưng không thể bình tĩnh nổi.
Sau khi vào trong, quý cô Dương Trân Trân nhìn thấy họ trước, thò tay vẫy vẫy hai người, Thời Niệm Ca vội vàng bước đến.
Khi Tần Tư Đình bước đến, quý cô Dương Trân Trân hiếm khi ý thức được mình là mẹ, lúc này nghiêm chỉnh hẳn lên, đánh giá cậu nhóc rất lâu, quan sát từ lúc cậu bước vào cửa, sau đó dù cậu đi cùng Thời Niệm Ca, rất thân mật nhưng cũng rất giữ ý, không cố tình tỏ ra thân thiết trước mặt mọi người, đem lại cảm giác vô cùng chững chạc.
Ấn tượng ban đầu rất tốt, quý cô Dương Trân Trân nở nụ cười với anh.
“Chào bác ạ.” Tần Tư Đình cầm theo chút đồ, sau khi ra khỏi trường, vì quán cà phê không xa trường học, cho nên hai người đi bộ, dọc đường mua một ít quà đơn giản, chắc chắn bà chủ nhà họ Thời không còn thiếu thứ gì cả, nhưng lần đầu tiên ra mắt vẫn phải đúng phép tắc, anh giơ hộp quà trong tay lên.
“Được rồi, không cần khách sáo như vậy.” Quý cô Dương Trân Trân vui vẻ nhận lấy, đặt xuống bên cạnh, rồi ra hiệu cho anh ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ lại.
Sau khi hỏi han tình hình của họ ở trường, đương nhiên bà không hỏi sâu về chuyện nhà họ Tần, dù gì cũng biết đối phương là ai, không hỏi thì không được, mà hỏi nhiều cũng không phải phép.
Sau khi hiểu biết hơn về nhau, quý cô Dương Trân Trân thầm khen con gái đúng là có mắt quan sát.
Đứa nhỏ Tần Tư Đình này, dù trẻ tuổi, nhưng rất chững chạc, không nói quá nhiều, nhưng chuyện gì phải nói, vẫn lễ phép trả lời, không hề kiểu cách, cũng không hề tỏ vẻ, rất tự nhiên phóng khoáng, hơn nữa dù nhà họ Tần giàu có hơn nhà họ Thời rất nhiều, nhưng đứa nhỏ này không hề lấy danh nhà họ Tần ra chèn ép người, không hề kiêu căng, rất khác so với những đứa trẻ hào môn khác.
Khi cà phê được mang ra, một ít bánh ngọt cũng được chuẩn bị, đây là bánh Tần Tư Đình chọn, đứa trẻ này hiểu rất rõ sở thích của Thời Niệm Ca, thậm chí anh còn biết rõ hơn người làm mẹ như quý cô Dương Trân Trân.
Quý cô Dương Trân Trân nhìn thấy khóe môi Thời Niệm Ca dính chút kem, Tần Tư Đình rút khăn giấy đưa cho con bé, hơn nữa còn nở nụ cười, hiển nhiên đó là nụ cười hạnh phúc yêu thương giữa nam và nữ, Thời Niệm Ca cũng không ngượng ngùng nhận lấy khăn giấy rồi lau miệng.
Nếu đứa nhỏ này cố chứng tỏ, cậu ta sẽ dùng tay lau cho Thời Niệm Ca, nhưng cậu biết mẹ con bé vẫn ngồi đó, không cố tình bày ra những hành động thân mật không cần thiết, tóm lại, không hề có biểu hiện nào khiến người lớn không hài lòng cũng như khiến bà khó chịu, có thể nhận ra cậu vô cùng quan tâm Thời Niệm Ca, còn hiểu chuyện, ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, ưu tú trăm bề.
Quý cô Dương Trân Trân vô cùng hài lòng, cho dù hai đứa nhỏ này không hề cố ý, nhưng vẫn bày ra một mâm thức ăn chó, mà người phải ăn thức ăn chó này cũng vô cùng vui vẻ.
“Mẹ nói này, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
Vấn đề này khiến Thời Niệm Ca hơi nghĩ ngợi một chút, cô cảm thấy nếu không có chuyện của mẹ Tần Tư Đình, có thể họ sẽ quen nhau từ lâu rồi, nhưng lúc ấy vừa vào đại học, không nhất định phải phát triển tình cảm ngay lập tức, hiện tại là thời điểm thích hợp nhất.”
Vậy là cô chuyển dòng thời gian từ lúc hai người họ hôn nhau trêи sân trượt băng đến thời điểm đầu năm nay.
“Mới vài tháng thôi, bắt đầu từ kỳ nghỉ đông.” Thời Niệm Ca nói.
“Ồ, lâu thế à.” Quý cô Dương Trân Trân nhìn con gái mình, sau đó nhìn Tần Tư Đình: “Hai đứa bọn con, lúc đầu ai theo đuổi ai?”
Thời Niệm Ca: “…”
Tần Tư Đình nghe thấy câu hỏi này, cười cười: “Bác gái à, có muốn uống thêm một ly cà phê nữa không?”
“Muốn.” Quý cô Dương Trân Trân đẩy ly cà phê về phía trước, Tần Tư Đình gọi phục vụ gần đó lại, bảo họ lấy thêm một ly cà phê.
Đến khi phục vụ đi rồi, anh mới quay đầu nhìn quý cô Dương Trân Trân, nói: “Con theo đuổi em ấy.”
Thời Niệm Ca nghe thấy câu trả lời này, biết rõ anh đang giữ thể diện cho cô, nhưng mà lời này nói trước mặt mẹ cô thì… thật sự không cần thiết, dù sao mẹ cô cũng biết tỏng.
Cô hơi bồn chồn nhấm nháp ly cà phê của mình.
Cô nghĩ, bất kể là ai theo đuổi ai trước, dù sao bây giờ Tần Tư Đình cũng là bạn trai của cô rồi, hà hà.