Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 1580: em là tiểu tình ca của anh (148)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần kỳ nghỉ, những nơi như quán bar thường vô cùng náo nhiệt, trai gái nô nức ăn diện, đông vui kéo dài cả một khúc đường, hai bên đường cây cối đã trơ trọi lá.

Trong quán bar nhạc nhẽo đinh tai, đèn màu mờ mờ tỏ tỏ đảo chiều liên tục, trêи sàn nhảy nhiều người đang lắc lư, có rất nhiều tốp người tụm năm tùm ba ngồi nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu về phía trung tâm nhìn cặp đôi nổi bật.

Khi Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình bước vào, xung quanh có trai có gái, mọi người theo bản năng dán mắt lên người Tần Tư Đình, những ánh mắt mờ ám, lại nhìn thấy một cô nữ sinh trắng trẻo đi bên cạnh Tần Tư Đình, cô đang kéo Tần Tư Đình, kết quả bị anh nắm tay ngược lại, thuận tay kéo cô vào lòng, dẫn cô vào trong.

Những người phụ nữ kia nhận ra hai người họ là một đôi, lập tức quay đầu đi.

Tiêu Đạt mở một phòng bao, nói vì bên ngoài ồn ào, quán của anh không giống như những quán khác, bố trí giữa quầy bar có một khoảng trống, những người khác quây xung quanh quầy bar, bên trong đủ một khoảng để tụ tập.

Khi họ đến, bọn Tiêu Đạt đã ở đó, chính là khu vục trung tâm.

Tiêu Đạt là người đầu tiên quay đầu lại nhìn thấy Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình, đang nheo mắt lại, huých vai người bên cạnh một cái, Thời Niệm Ca nhìn sang bên kia, cô nhìn thấy, mím môi, cúi đầu xuống.

Tiêu Lộ Dã đã đến từ sớm.”Ôi, Niệm Niệm đến rồi.” Tiêu Đạt cười cười chào Thời Niệm Ca, đầu tự động lọc Tần Tư Đình ra khỏi đó.

Kết quả giọng nói của Tiêu Đạt vừa dứt, mấy người ngồi quanh đó rất thân thiết với Tiêu Đạt nhưng cũng chẳng dám đắc tội Tần Tư Đình, địa vị nhà họ Tần ở đó không cần bàn cãi, Tần Tư Đình còn là cán bộ của hội sinh viên ở đại học y, mích lòng anh, chính là không muốn tốt nghiệp nữa.

Thế là có người vội vàng đến chào Tần Tư Đình: “Anh Đình.”

Một người khác nói theo: “Ha ha, anh ĐÌnh, bình thường bọn rất muốn gọi anh như vậy, nhưng chẳng dám!”

Tiêu Đạt quay lại nguýt hai cậu đó một cái, hai cậu bạn này cũng cười cười giả lả với Tiêu Đạt, không biết đắc tội bên nào.

Tần Tư Đình như không nghe thấy, ánh mắt bắn thẳng sang Tiêu Lộ Dã.

Tiêu Lộ Dã đang cầm một ly rượu, ngồi bên quầy bar, quay đầu nhìn hai người họ, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tần Tư Đình trong vắt nhưng hờ hững, Tiêu Lộ Dã nở nụ cười, nhưng chẳng mấy vui vẻ, khẽ nâng ly về phía Tần Tư Đình, xem như chào hỏi.

Nhưng động tác này vừa phải không nông không sâu, vì anh đã tiếp nhận nhà họ Tiêu từ sớm, lăn lộn trêи thương trường đã lâu, hiểu chuyện hơn ai hết, cho dù trong lòng không vui những cũng không thể hiện ra mặt, nhưng chuyện liên quan đến Thời Niệm Ca, nói kiểu gì anh cũng không cảm lòng, ánh mắt oán hận cực điểm.

Tần Tưu Đình hoàn toàn không bị đả động, cho đến giờ chuyện gì anh cũng là người nắm thế chủ động, thật ra Thời NIệm Ca không lo cho anh, cô hiểu Tần Tư Đình là kiểu người có thể dùng IQ nghiền nát Tiêu Đạt, dễ như trở bàn tay, nhưng suy cho cùng vẫn còn một Tiêu Lộ Dã, cô cảm thấy không thoải mái chút nào.

Nhưng cô có thể nói gì bây giờ, họ đã đồng ý đến đây rồi, cô không thể giống như con ngốc đứng giũa được, chuyện này vốn do cô mà ra mà.

Nhưng cô thật sự oan quá mà, ai ngờ bạn lúc nhỏ lại muốn làm người yêu mình, mà đó còn là sự thật nữa chứ.

Từ nhro đến giờ Tiêu Lộ Dã luôn luôn ngạng ngược, không ai muốn lại gần anh.

“Anh Đình, đến uống rượu đi! Mau lại đây!” Hai cậu bạn kia cứ thể vẫy tay với Tần Tư Đình.

Tiêu Đạt cười khẩy, đòng thời nhả ra một làn khói: “Mời siêu sao đại học y Tần Tư Đình uống rượu ư? Hình như không ổn đâu? Mấy người có biết tửu lượng của anh Đình thế nào đâu.”

Thời Niệm Ca lườm nguýt anh ta, Tiêu Đạt tránh ánh mắt của Thời Niệm Ca quay sang định nói chuyện với bạn mình, Tiêu Lộ Dã không nói gì, nhưng khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Thời Niệm Ca vẫn kéo kéo tay Tần Tư Đình, cô không muốn để anh liều mạng với mấy người này, không phải cô không biết tửu lượng của Tần Tư Đình, nhưng không cần tiết so bì cái này với người khác, bạn bè của Tiêu Đạt đa phần toàn ăn chơi, uống rượu như nước, cô quay sang nhìn Tần Tư Đình, không nói lời nào, định bụng đi đến.

Cô vội vàng giữ chặt anh lại.

Lúc này Tiêu Đạt ngoắc hai cô gái gần đó lại ra hiệu, Thời NIệm Ca không hề chú ý, đột nhiên có hai cô gái bước đến, chủ động sáp lại gần.

“Anh đẹp trai, có thể xin số điện thoại được không?”

“Wow, Tần Thần, không phải là Tần Thần trường mình đây sao, bình thường chỉ có thể ngắm nhìn từ xa thôi, vậy mà anh cũng đến quán bar à…”

“Tần Thần, cho em số điện thoại đi.”

Ánh mắt Tần Tư Đình lạnh đi, bình thường nữ sinh thích anh, muốn xin số điện thoại, nhìn thấy ánh mắt này đều tự giác né ra, chỉ có hai cô gái này là dính mãi không buông.

Thời Niệm Ca không hiểu chuyện gì, nhìn về phía Tiêu Đạt.

Tiêu Đạt định dạy dỗ Tần Tư Đình, nhưng lại đắc tội Thời Niệm Ca, vừa thấy ánh mắt của cô, đã lập tức cúi gằm xuống.

“Tiêu Đạt, giáng sinh này, anh muốn vui vẻ, hay định kết thúc mọi chuyện luôn? Từ nhỏ đến giờ, hơn mười năm làm bạn, anh định kết thúc thế này đúng không?” Thời NIệm Ca muốn chừa lại mặt mũi cho anh, sắc mặt lúc này vô cùng khó coi.

Tiêu Đạt biết Thời Niệm Ca không nói giỡn, cơn giận cũng đang bừng bừng, nghe thấy câu này của cô, trực tiếp quay sang, thấy cô đang giận đỏ mặt lên, vội vàng nói: “Không phải đâu, Niệm Niệm, anh định giỡn với Tần Thần của em thôi mà…”

“Được rồi, người quen cả, không cần thiết phải như thế, ngồi đi.” Tiêu Lộ Dã đặt ly rượu trong tay xuống, đột nhiên nói một câu.

Tiêu Đạt dẩu môi ra, cho rằng mình chọc Tần Tư Đình là vì mặt mũi thằng cháu này, được chút nào hay chút đó, kết quả toàn bộ quá trình chỉ có bản thân mình gánh, ngược lại còn bị Thời Niệm Ca trút giận, nếu như tiểu tổ tông này mà giận thật, người bị ‘dạy dỗ’ chắc chắn sẽ là anh, dù sao thì Tiêu Lộ Dã cũng đang ở đây, ai dám chọc Thời Niệm Ca đâu.

Tiêu Đạt bực bội bò sang bên cạnh ngồi, lúc này nói một câu giận lẫy: “Được rồi được rồi, mau ngồi đi, uống vài ly nên nói đùa ấy mà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio