Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 1588: em là tiểu tình ca của anh (156)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Niệm Ca chập chờn trong giấc ngủ, bên tai dường như có tiếng nói chuyện, lại dường như có nhiều hình ảnh cứ chớp tắt trước mắt cô.

Có ba, có mẹ, có hình ảnh mỗi lần ba mẹ vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, ba lên xe trước, mẹ đột nhiên chạy đến ôm cô đang đứng ở cửa, vừa hôn khuôn mặt bé nhỏ của cô vừa nói: “Xin lỗi bảo bối Niệm Niệm của mẹ, ba mẹ xây dựng sự nghiệp không dễ dàng, thật sự không có thời gian ở cùng con, nhưng ba mẹ nhất định sẽ cho con một mái ấm hạnh phúc, tha lỗi cho ba mẹ nhé…”

Thời Niệm Ca bé nhỏ khi ấy ở trong lòng mẹ, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên mặt mẹ: “Không sao đâu mẹ, con có rất nhiều bạn bè.”

Mẹ hôn chụt lên khuôn mặt cô một cái, sau đó ôm siết, rồi mới bước đi.

Cho nên lúc này, ba mẹ cũng chỉ đang bận việc thôi, mẹ sẽ tỉnh tại, ôm hôn cô một cái, nói bảo bối của mẹ, sau khi hết việc, mẹ sẽ ở bên con, mẹ sẽ luôn luôn ở bên con.

Mẹ sẽ đứng trong lễ cưới của cô, nhìn cô và người đàn ông cô yêu nhất tay trong tay bước vào lễ đường.

Dường như có tiếng xì xầm bên tai, nhưng cô nghe không rõ, ồn ào.

Những ký ức hỗn loạn làm cô nhíu mày, không muốn bị đánh thức, mẹ vẫn còn trong mơ, bà đang cười với cô, bà ngồi trong quán cà phê đợi cô và Tần Tư Đình đến nói chuyện với bà…

“Tổng giám đốc Tiêu, thật sự cảm ơn cậu, nhà họ Thời đột nhiên xảy ra chuyện, may mắn thay mọi người cũng ở Mỹ, bằng không chúng tôi chẳng thể nào phân thân giữa hai nơi là công ty và bệnh viện được.”

Có người ở bên cạnh nói gì đó, hình như là giọng nói của Tiêu Đạt: “Không sao không sao, không phải sắp năm mới rồi sao, cách đây vài hôm ở quán bar mới khai trương của cháu cũng xảy ra chút việc, lúc này mới được nghỉ ngơi, chúng cháu đến Mỹ một lần, khi nghe nói nhà họ Thời xảy ra chuyện thì lập tức đến ngay, không ngờ vừa đến đã thấy Niệm Niệm ngất xỉu, chuyện của bác gái, hẳn là khiến em ấy quá đỗi kϊƈɦ động…”

Quán bar? Tiêu Đạt? Tiêu Đạt không phải tổng giám đốc Tiêu… Ai là tổng giám đốc Tiêu…

Cô sao thế này.

Muốn tiếp tục ngủ, muốn ôm hôn mẹ một cái.

“Có phải Niệm Niệm tỉnh rồi không?”

“Vẫn đang ngủ, không phải bác sĩ nói huyết áp của em ấy rất thấp sao, khi bác gái xảy ra chuyện, em ấy ngồi cả đêm trêи máy bay, lại bị kϊƈɦ động dẫn đến huyết áp tăng đột ngột mới dẫn đến ngất xỉu. Để em ấy ngủ một lúc đi, chuyện bên này cứ giao cho bọn cháu, chuyện công ty chỉ có người nhà họ Thời mới giải quyết được, bệnh viện có chúng cháu rồi, mọi người cứ yên tâm.”

“Haiz…”

Ồn ào quá.

Thời Niệm Ca vẫn muốn ngủ tiếp, nhưng căn bản chẳng thể nào đi vào giấc ngủ, giữa cơn mê loạn, cô mở mắt ra, ánh sáng hắt vào khiến cô chói mắt, lại nhắm tịt lại.

Dường như bên giường có người thò tay tắt đèn, xung quanh lại tối đi, lúc này cô mới mở mắt.

Chưa kịp nhìn rõ người bên giường là ai, đột nhiên có một bóng người tiến lại: “Tỉnh rồi à? Niệm Niệm? Tỉnh chưa vậy? Có nghe thấy anh nói gì không? Anh là Tiêu Đạt, anh Đạt của em này!”

Thời Niệm Ca liếc Tiêu Đạt một cái, ánh mắt dần có tiêu cự, nhìn rõ người bên cạnh giường chính là Tiêu Lộ Dã, anh đang nhìn cô, Tiêu Đạt sà vào giường với vẻ mặt lo lắng.

Đây là phòng bệnh VIP, đồ trong phòng không khác gì khách sạn xa hoa, cô không hiểu thế nào đến nước Mỹ, rồi rơi vào hoàn cảnh gì ở bệnh viện này, không biết đây là phòng bệnh gì, cũng chẳng thể quan tâm quá nhiều, chỉ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, trông thấy bác gái mình cũng ở đó.

“Niệm Niệm, đỡ hơn chút nào chưa con? Con bị đã kϊƈɦ về mặt tâm lý quá lớn, nên huyết áp con vốn thấp sẵn đột nhiên tăng vọt đến hơn 230mHg, cơ thể không chịu đựng nổi nên ngất xỉu, bác sĩ nói không sao, mọi người cũng không tiêm gì cho con cả, để con yên lặng nghỉ ngơi vài giờ, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?” Bác gái quan tâm hỏi han.

Thời Niệm Ca không nói gì, chỉ nhìn thấy hai chữ ‘phòng bệnh’, cuối cùng ánh mắt dừng lại trêи khuôn mặt bác gái: “Mẹ con đâu?”

Bác gái đau lòng nhìn cô: “Niệm Niệm, con lớn rồi, bác gái cũng đau buồn giống con, nhưng chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, con phải chấp nhận sự thật.”

Thời Niệm Ca nhắm mắt lại, im lặng một lúc.

“Được rồi, dì Thời, ở đây giao cho bọn con đi, dì đi giải quyết công việc đi.” Tiêu Lộ Dã mở lời.

Bác gái gật đầu: “Bây giờ ba của Niệm Niệm cũng không thể đi lại nữa, tin tức lan ra cả công ty rồi, trong ngoài nháo nhào, mấy người các dì đã cố gắng nhưng vẫn chưa ổn định được, dì phải đến chăm sóc cho ba của Niệm Niệm đã, vậy làm phiền tổng giám đốc Tiêu nhé, may mà còn có bạn bè lớn lên từ nhỏ bên nhau ở đây.”

Tiêu Lộ Dã gật đầu khách sáo.

Cho đến khi bác gái rời đi, Thời Niệm Ca vẫn nhắm chặt mắt không nói lời nào.

Tiêu Đạt bước lại gần quan sát cô sau đó nhìn về phía Tiêu Lộ Dã: “Hay là để Niệm Niệm ngủ thêm một lúc nữa đi, thấy sắc mặt của em ấy không tốt chút nào.”

Tiêu Lộ Dã cúi đầu nhìn Thời Niệm Ca: “Mở mắt ra nói chuyện một chút đã, chuyện đã xảy ra, buồn bã cũng vô ích, hơn nữa tình trạng hiện tại của nhà họ Thời không ổn chút nào, em là con gái duy nhất của họ, em không có nhiều thời gian để tự chữa lành vết thương của mình, nhiều nhất cũng chỉ có một ngày, đổng sự và quản lý của tập đoàn Thời Đạt sẽ tìm đến em, căn bản bác gái của em không thể áp chế được họ.”

Thời Niệm Ca cảm thấy hình như Tiêu Lộ Dã đang nói với mình, nhưng lời anh nói, giống như ngôn ngữ nào đó cô không hiểu nổi.

Cô mở to mắt nhìn anh, Tiêu Lộ Dã nhìn thẳng vào mắt cô: “Niệm Niệm, em nên trưởng thành rồi.”

Tiêu Đạt rót một ly nước ấm đem đến,nhìn thấy vẻ mặt như chết lặng nằm im lìm trêи giường của Thời Niệm Ca, tằng hắng: “Hậu sự của bác gái bọn anh sẽ xử lý giúp em, chỉ là tập đoàn Thời Đạt có một đám hổ đói đã nhăm nhe nhiều năm rồi, có thể nói, những người hiện tại như dượng em, bác trai bác gái dựa vào mối quan hệ thân thích cũng không thể giúp được em nhiều, nhưng đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở bệnh viện, bầy sói kia cũng đã đứng ở đây rồi, tập đoàn Thời Đạt giá trị hiện tại là bao nhiêu triệu? Vốn huy động cũng không nhiều, ba mẹ em nhiều năm nay áp lực rất lớn, chỉ là bên ngoài ráng duy trì sự bình ổn, bây giờ xảy ra chuyện chắc chắn sẽ không thể giấu được nữa, Tiểu Dã nói đúng, Niệm Niệm, em thật sự không có quá nhiều thời gian để đau thương.”

Nói đến đây, Tiêu Đạt đặt ly nước xuống, nghiêm túc hơn: “Họ hàng nhà em, em đừng trông vào họ, họ đang hận không thể sắp xếp cho xong mọi chuyện để bàn chuyện phân chia cổ phần, vừa rồi anh ở bên ngoài nghe thấy bác em và dượng gọi điện với nhau nhắc đến chuyện này, chỉ có một người duy nhất có tình người đó là bác gái em, nhưng bà ấy cũng chẳng thể cản được họ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio