Editor: Nguyetmai
Hứa Dao bị nói đến nghẹn họng. Cô ta tự biết mình đuối lý, chẳng dám nói gì thêm, chỉ đành cắn môi im lặng. Ánh mắt chột dạ của cô ta nhìn về ly rượu trong tay Quý Noãn.
Cô ta lo lắng không biết Quý Noãn có thật sự hắt ly rượu lên người mình không.
Vừa rồi Tổng Giám đốc Mặc đứng trên tầng hắt một ly đã đủ khiến cô ta khó chịu không thôi. Nếu như bây giờ lại bị hắt một lần nữa…
Quý Noãn nhìn rượu trên mặt đất mà lúc nãy Hứa Dao vốn định hắt lên người cô, rồi lại nhìn cô ta lần nữa: "Vốn dĩ tôi không muốn làm lớn chuyện. Có điều, con người tôi ấy, lúc khiêm tốn thì rất khiêm tốn, lúc trả thù thì cũng phải ăn miếng trả miếng."
Hứa Dao sững người, không biết rốt cuộc Quý Noãn muốn làm gì.
Mọi người chỉ thấy Quý Noãn nhẹ nhàng lắc ly đế cao trong tay, chậm rãi đưa đến trước mặt Hứa Dao, nâng ly lên, bắt đầu đổ Champagne từ thắt lưng cô ta, rượu theo đó chảy xuống làn váy. Hứa Dao chỉ đứng yên một chỗ không dám động đậy. Đôi môi đã cô ta bị cắn đến trắng bệch, ngay cả mắt cũng chẳng dám trừng cô.
Quý Noãn nhìn rượu chảy dọc xuống dưới, ánh mắt chợt lia về phía Lăng Phi Phi vẫn đang núp sau lưng lãnh đạo trường: "Rượu cứ chảy xuống đất thế này thì đáng tiếc quá, hay là cô Lăng sang đây uống vài giọt đi."
Uống trong ý của cô chính là muốn Lăng Phi Phi đến đây, nằm trên mặt đất hứng rượu chảy từ váy Hứa Dao xuống.
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc tại sao Quý Noãn lại nhắm vào Lăng Phi Phi thì đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, từ tốn nói: "Không phải cô thích chụp lén chúng tôi rồi tung hình lên mạng, sau đó còn đứng sau lưng bịa chuyện bôi xấu này nọ sao? Cô đã có gan làm thế, sao bây giờ lại núp sau lưng lãnh đạo trường?"
Ánh mắt nghi hoặc của mọi người thoắt cái đã sáng tỏ.
Thì ra người đầu têu chính là Lăng Phi Phi!
Lăng Phi Phi vẫn rụt cổ không dám nói lời nào. Vừa rồi Mặc Cảnh Thâm không ở đây, cô ta cũng chẳng dám làm gì vì sợ Quý Noãn và Phong Lăng. Bây giờ nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, cô ta lại càng chẳng dám mở miệng.
Lăng Phi Phi chỉ cắn môi đứng sau lưng lãnh đạo trường. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô ta lại càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Lãnh đạo trường nhíu mày, quay lại chất vấn: "Cô làm chuyện như vậy thật sao?"
Lăng Phi Phi ra sức lắc đầu, nhưng ngoài miệng lại không dám phản bác. Cuối cùng cô ta cũng chỉ đành đưa mắt cầu cứu Bạch Vi đang đứng sau lưng Quý Noãn, hi vọng cô có thể nể mặt đã từng là bạn cùng phòng mà nói giúp vài câu.
Nhưng ánh mắt Bạch Vi chỉ nhìn cô ta với vẻ khinh thường, sau đó nhếch môi, chế nhạo cô ta đáng đời.
Trong nháy mắt Lăng Phi Phi lại trở thành mục tiêu để mọi người công kích. Rõ ràng mục đích ban đầu của Lăng Phi Phi chỉ là muốn bôi nhọ danh dự của Quý Noãn ở trường, để Quý Noãn không dám tham dự buổi tiệc kỷ niệm thành lập trường, không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra thế này!
***
Dù sao cũng là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập Đại học T, vụ xung đột nhỏ giữa sinh viên với nhau chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, buổi lễ vẫn tiếp tục được tiến hành. Hơn nữa vì Mặc Cảnh Thâm đích thân giá lâm nên tinh thần lãnh đạo trường rất phấn chấn, một đám người thi nhau tiến cử giới thiệu trước mặt Mặc Cảnh Thâm.
Hoạt động cuối cùng trong buổi kỷ niệm thành lập trường hôm nay là lấy sinh viên làm chủ đề. Lãnh đạo trường và sinh viên Đại học T cùng nhau chơi các loại trò chơi trong nhà, ví dụ như chạy cự ly ngắn trên tấm mát xa chân giống như đệm Acupresure. Những trò này cũng giống với những trò chơi lưu hành mười năm sau. Còn có nhảy dây, kéo co, cướp thú bông, đánh trống chuyền hoa, nói thật hay mạo hiểm, tiếng cười của những người tham gia trò chơi bên trong hội trường vang lên không ngớt.
Đám sinh viên trong lớp Giáo sư Lâm chơi trò kéo co, đội Quý Noãn thắng một trận, sau đó tiếp tục kéo nhau thi chạy trên tấm đệm mát xa chân.
Quý Noãn cởi giày, vừa bước một chân lên tấm mát xa, cô đã bị đau đến nỗi phải rụt chân về.
Đồ chơi này hình như còn đáng sợ hơn đệm Acupressure của mười năm sau, trên đệm được phủ đầy những cục đá nhỏ, lại còn nhọn hoắt!
Tiếng còi của trọng tài bỗng vang lên, Quý Noãn nhịn đau xông lên chạy băng băng, tay xách váy, mặc kệ đau đớn dưới chân.
Khi cách điểm cuối cùng khoảng sáu mươi mét, Quý Noãn đã đau gần chết, khó khăn lắm cô mới có thể chạy về đích. Trong trò chơi này, năm người một tổ, Quý Noãn đứng hạng hai.
Đến đích, Quý Noãn chợt hẫng chân, bổ nhào về phía trước, không ngờ lại nhào vào một khuôn ngực.
Cô ngẩng đầu lên, là Mặc Cảnh Thâm.
Vừa rồi cô chơi quá hăng, không chú ý anh đã thoát khỏi vòng vây của lãnh đạo trường đến đây từ lúc nào.
Giờ đây, Quý Noãn đã cởi giày ra, chân trần mặc lễ phục, dáng vẻ chẳng ra làm sao cả. Chơi hết nửa ngày, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, Quý Noãn cười với anh một cái, mượn anh để lấy thăng bằng. Đồng thời, cô cũng cảm giác được một đám nữ sinh xung quanh đang bắn ánh mắt hâm mộ và ghen tị về phía này.
"Đau lắm à?" Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ đau đến nghiến răng của Quý Noãn. Anh cúi đầu nhìn bàn chân dưới làn váy của cô.
"Không sao, không sao. Đệm này vốn dùng để mát xa huyệt vị dưới bàn chân, lúc chạy thì có đau, nhưng bây giờ xong rồi nên em không còn đau nữa." Quý Noãn vội mang giày vào.
Cô chơi hết nửa ngày, vừa kéo co, vừa thi chạy, vì vận động nhiều mà nhịp tim tăng nhanh hơn bình thường. Không biết có phải vì vận động nhiều hay vì bị nhiều người nhìn chằm chằm mà mặt cô nóng lên. Cô đứng ngay ngắn bên cạnh anh, không định chơi tiếp nữa. Dù sao cô chơi hai trò là đủ rồi, nếu chơi tiếp không chừng bộ lễ phục này sẽ không mặc được nữa, đúng là nóng chết đi được.
"Này, em khát chưa?" Bạch Vi tinh mắt, lấy qua một ly Champagne và một chai nước suối đưa cho Quý Noãn: "Em uống cái nào?"
Quý Noãn còn chưa nói, Mặc Cảnh Thâm đã nhận lấy chai nước suối từ tay Bạch Vi. Anh gật đầu cảm ơn cô, sau đó mở nắp chai ra, nhét vào tay Quý Noãn: "Tối nay em đã uống ba ly Champagne rồi, giờ chỉ có thể uống nước thôi."
Quý Noãn biết tửu lượng của mình chỉ chịu được tầm ba bốn ly, nếu cô uống nữa không chừng sẽ mất mặt chết. Cô uống một hớp nước, sau đó thở phào một hơi, giơ tay lên quạt trước mặt: "Tuy hội trường có máy điều hòa nhưng bên trong đông người quá, em mới chạy mấy bước mà đã nóng kinh hồn."
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì nóng của Quý Noãn thì đôi mắt chợt sẫm lại.
Đám người đứng đối diện đang định nhân cơ hội này nói vài lời với Tổng Giám đốc Mặc, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.
Kết quả người còn chưa bước qua, xung quanh còn có mấy sinh viên và lãnh đạo trường vẫn chưa phục hồi lại tinh thần trong không khí của trò chơi thì một giây tiếp theo, mọi người chỉ nghe được một tràng tiếng thét chói tai vang lên. Đến khi quay đầu lại, tất cả đều nhìn thấy vị Tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo trong truyền thuyết của Mặc thị đang ôm Quý Noãn trong vòng tay, cúi đầu hôn lên môi cô.
Quý Noãn không kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy ánh đèn trong hội trường đột nhiên chiếu về phía này. Cô theo bản năng ngước mắt lên nhìn, thấy Mặc Cảnh Thâm chắn ngang ánh đèn chói chang trước mắt, ánh sáng vụt tắt, trời đất tối tăm, nhật nguyệt lu mờ.
Tất cả chỉ còn lại cảm giác mềm mại ấm áp trên vành môi.