Mặc Cảnh Thâm nhìn cảnh này với ánh mắt vô can không dao động.
Dali cười, buông cằm Quý Noãn ra.
Cho đến khi bị lôi ra ngoài thì Quý Noãn mới bừng tỉnh, hình như cô lại thoát một kiếp nạn nữa rồi.
Ở những nơi như thế này, đấu trí không chỉ dựa trên chỉ số thông minh, mà phải xem ai vững vàng hơn.
Chẳng trách Phong Lăng từng nói Mặc Cảnh Thâm chỉ cần ra một quyết sách là đã có thể khiến đối phương tổn thất hàng tỷ đồng. Mặc Cảnh Thâm với khả năng đọc vị suy nghĩ của đối thủ, thậm chí còn có cách đọc vị chính xác toàn bộ diễn biến tâm lý và sự đắn đo của đối phương, Dali trước mặt anh vừa rồi rõ ràng chẳng khác gì thua trắng tay.
Mặc Cảnh Thâm đã sớm nhìn ra âm mưu của bọn chúng, Quý Noãn chỉ ngoan ngoãn phối hợp. Nhưng người thật sự làm chủ cuộc chơi vẫn là Mặc Cảnh Thâm.
Quả thật lúc nào anh cũng biết tiết chế năng lực.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quý Noãn bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô tin rằng cô chỉ cần sống sót được thêm một giờ, nhiều lắm là một ngày, thì hi vọng cô và anh cùng nhau sống sót ra khỏi nơi này lại nhiều hơn một phần.
Cứ như vậy, Quý Noãn yên tâm trải qua một đêm.
Nhưng đêm này dài vô tận. Đêm đầu tiên đến đây, cô sợ hãi hơn là bình tĩnh. Dù sao cô cũng là một người sống trong thế giới hòa bình ở Hải Thành, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện sinh mạng bị khống chế dưới họng súng của người khác, cô có nói đây là nơi cắt máu ăn thịt người cũng không quá lời.
Đêm nay tâm trạng của cô được thả lỏng một chút, vì cô biết tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Mặc Cảnh Thâm.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua một cách vật vã, đèn dầu trong căn nhà gỗ đã cháy hết. Quý Noãn ngẩn người ngồi trong phòng, rồi lại lên giường nằm, khẽ lăn qua lộn lại. Bà cụ lớn tuổi nên ngủ không được sâu, cô chỉ cần cựa người là cũng đánh thức bà cụ. Vì vậy Quý Noãn cử động vô cùng nhẹ nhàng.
Đêm khuya thanh vắng, lính gác doanh trại cũng tạm ngồi xuống đất lim dim nghỉ ngơi, nhưng tay tên nào cũng ôm cây súng trong tay.
Quỹ Noãn chợt muốn đi vệ sinh. Hai ngày nay những vấn đề sinh lý vệ sinh này đều có bà cụ đưa cô đi tìm chỗ an toàn trong rừng rậm, hơn nữa xung quanh còn có người canh gác, rất không tiện.
Bây giờ bà cụ còn đang ngủ, Quý Noãn cẩn thận đứng dậy, rón rén ra khỏi căn nhà gỗ. Thấy bên ngoài nhà gỗ có hai tên lính gác ngồi tựa vào thân cây ngủ, Quý Noãn nín thở đi vòng ra ngoài. Cô phải mất mười phút, suýt bị lạc đường thì mới tìm được đến nhà vệ sinh.
Trong khoảng thời gian này, cô còn thuận lợi né được tầm mắt của hai tên lính đang đi tuần tra trong doanh trại.
Cây cối bên ngoài rậm rạp, thân cây lá cây che khuất bầu trời, xanh um tươi tốt che khuất ánh trăng. Tiếng côn trùng, tiếng chim hót vang lên trong không khí oi bức.
Quý Noãn chuẩn bị quay về, mới đi được hơn mười mét thì khựng lại.
Từ khi bị bắt đến đây, cô chưa bao giờ đi ra ngoài một mình. Cho dù nơi này không cách xa doanh trại mấy, nhưng dù sao cô cũng cảm nhận được cảm giác tự do.
Cô quay người, lang thang đi về phía trước. Cho dù bây giờ có khi cô cũng có thể chạy thoát được, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn còn ở đây, cô không thể bỏ đi một mình.
Bất chợt bắp chân cô đau nhói lên, cô tưởng trong rừng có rắn bò lên cắn trộm, liền cúi xuống nhìn. Hóa ra là cô không may đạp phải bụi gai, may là không phải rắn.
Quý Noãn không dừng lại, nhịn đau tiếp tục bước đi. Cho đến cách xa doanh trại một đoạn, phát hiện bụi cỏ đằng trước như người bị lật lên, mặt đất nhìn qua cũng không dày chắc thì cô dừng bước lại.
Ở đây có phải là bãi mìn mà bọn họ nói không?
Nhưng đúng lúc này, Quý Noãn bất chợt nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ đằng xa, giống như tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng mà cô từng xem trên tivi đang từ từ tiến lại.
Máy bay trực thăng?
Là Phong Lăng và Nam Hành sao?
Mắt Quý Noãn chợt sáng ngời, cô ngẩng phắt đầu lên. Nhưng lá rừng phía trên quá rậm rạp nên cô không thể nhìn thấy gì.
Nhưng nếu cô có thể nghe thấy tiếng máy bay trực thăng thì lính gác trong doanh trại cũng sẽ nghe thấy. Lúc này, cô không chắc tình huống bên trong như thế nào, những tên kia tạm thời cũng sẽ không thể nào để ý hành tung của cô, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn đang ở đấy!
Quý Noãn không nghĩ ngợi thêm, lập tức quay người đi về.
Cô về gần đến doanh trại thì liền nhận ra, rõ ràng toàn bộ đám lính tuần tra và lính canh gác đều đã đứng dậy. Doanh trại bây giờ còn được canh gác nghiêm ngặt hơn cả ban ngày. Lính gác và lính đi tuần cũng đột ngột tăng lên rất nhiều.
Khi Quý Noãn quay về thì cũng đúng lúc bà cụ vội vội vàng vàng chạy ra ngoài tìm cô. Thấy cô trở lại bà mới liến thoắng hỏi cô một tràng.
Quý Noãn làm mặt vô tội, chỉ ra đằng trước về hướng nhà vệ sinh mà bà cụ từng dẫn cô đi. Bà cụ nhớ ra, buổi tối trước khi đi ngủ cô đã uống không ít nước. Hiểu rồi thì bà lại vội vàng kéo cô quay về nhà gỗ, tránh ra ngoài làm vướng chân những tên kia.
Đêm nay bọn trong doanh trại đã sợ bóng sợ gió một phen. Tiếng máy bay trực thăng vang lên một lần chợt ngưng bặt, một tiếng sau lại bất chợt có tiếng máy bay trực thăng đến gần. Trong lúc tất cả mọi người đều đứng dậy phòng thủ, hơn nữa còn đề phòng người thả dù thì âm thanh lại ngưng bặt lần nữa.
Cho đến tận khi trời sáng, mọi người trong doanh trại đều thức cả đêm, luôn đề cao cảnh giác. Vậy mà bọn chúng canh suốt một đêm vẫn không nhìn thấy bất kỳ một chiếc máy bay trực thăng nào xâm nhập vào.
A Cát Bố là người vô cùng giảo hoạt và cẩn trọng. Những kẻ dưới trướng hắn có thể nói là thổ phỉ hung bạo, cao lớn thô kệch, tên nào tên nấy đều rất hung ác.
Nhưng cho dù có hung ác đến mấy thì bọn chúng cũng đều là người, cũng cần phải nghỉ ngơi.
Bọn người A Cát Bố biết rằng những người ở bên ngoài đang cố ý làm gián đoạn sự nghỉ ngơi của bọn chúng, không cho bọn chúng thời gian dưỡng sức. Hơn nữa, mỗi lần máy bay tiếp cận thì bọn họ cũng sẽ trinh sát tình huống trong rừng này. Nhưng cho dù tình huống thế này thì bọn chúng cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ. Tố chất cơ thể của những người này rất tốt, không ngủ một đêm cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng cứ bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác, khó trách sẽ có người cảm thấy bất mãn. Sau khi bị máy bay trực thăng nhử mấy lần rồi lại không nghe thấy tiếng, có một đám người đã không thèm cử động, tiếp tục ngồi yên một chỗ nghỉ ngơi.
Chỉ là nhiệm vụ lần này lại dính líu đến thù mới thù cũ với căn cứ XI, còn với cả Mặc Cảnh Thâm, cho nên dù tâm trạng có bất mãn thì bọn chúng cũng không dám quá khinh suất.
Sáng sớm Quý Noãn theo bà cụ tiếp tục đưa cơm cho mọi người, rồi lại nhân lúc bọn chúng ăn cơm thì đi ra đằng sau với bà cụ. Dali hiện tại không đi theo cô nữa, mọi chuyện xảy ra ở chỗ Mặc Cảnh Thâm hôm qua cũng tạm khiến Dali yên tâm về cô.
Quý Noãn nhân thời điểm hòa hoãn này đưa cơm cho Mặc Cảnh Thâm, một mình đi vào trong căn nhà gỗ sâu trong doanh trại.
Mấy tên lính bên ngoài nhìn thấy cô đi tới, biết cô đến đưa cơm thì mở cửa ra, không nén được giục cô một câu, ý muốn cô đưa cơm nhanh lên đừng có lề mề. Quý Noãn gật đầu một cái rồi bước nhanh vào.