“Không biết có nuốt được không, nhưng chắc chắn nhà họ Tô sẽ không để người khác yên ổn chiếm lấy vị trí bà Mặc đâu. Dù sao đây cũng là vị trí mà Tô Tri Lam thiết tha mơ ước.” Nam Hành cười như không cười, nói: “Lúc ở Trung Quốc, Phong Lăng đã cài phần mềm liên kết tin nhắn với điện thoại của Quý Noãn. Một khi có tin nhắn không rõ nguồn gốc hoặc số lạ gọi tới máy của Quý Noãn là Phong Lăng đều sẽ thấy được. Tối qua Quý Noãn nhận được mấy bức ảnh, nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh, xóa hết ảnh đi rồi. Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc bây giờ cô ấy vẫn chưa kể chuyện này cho cậu nghe.”
“Ảnh nào?” Mặc Cảnh Thâm để máy tính qua một bên, nhìn anh ta.
“Lúc trước, khi Tô Tri Lam ở bên cạnh cậu, trợ lý của cô ta rất thích chụp ảnh hai người. Góc chụp của những tấm hình đó rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Có thể tìm ra vài tấm gây hiểu lầm trong số rất nhiều tấm được chụp cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Đến bây giờ Quý Noãn vẫn bình tĩnh không hỏi câu nào, lại càng là chuyện không dễ.”
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đến nỗi Nam Hành lạnh cả sống lưng. Rõ ràng là anh không có tâm trạng thừa nước đục thả câu với anh ta.
“Ảnh chụp?” Giọng điệu của Mặc Cảnh Thâm chẳng hề thân thiện.
Nghe xong lời này, Nam Hành biết ngay thói quen thỏa hiệp và nhượng bộ của Mặc Cảnh Thâm đối với những chuyện liên quan đến Quý Noãn, anh ta cũng không vòng vo nữa, thoải mái ném di động cho anh: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ba tấm hình này là vào lúc Tô Tri Lam cãi nhau với ông nội mình, bỏ nhà đi thuê một căn hộ và sống một mình ở đó. Ban đêm cô ta gọi điện cho cậu nói rằng bình nước nóng trong nhà bị hỏng, nhờ cậu qua xem giúp cô ta. Đêm đó cô ta định giữ cậu ở lại, kết quả cậu đến chưa đầy nửa tiếng đã ra về. Thật sự tôi tò mò chuyện này nhiều năm rồi mà chưa tìm được cơ hội để hỏi. Đêm hôm đó, rốt cuộc là cậu hoàn toàn không chạm đến cô ta, hay là… làm quá nhanh?”
Lúc hỏi câu này, trong mắt Nam Hành lóe lên ý cười, rõ ràng là trêu chọc.
Mặc Cảnh Thâm nhìn mấy tấm hình trong điện thoại di động, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không chạm.”
“Cô ta có thể cắt hình của cậu trong camera giám sát và giữ đến tận bây giờ, đủ thấy thật sự trái tim cô ta đến giờ vẫn chưa nguội lạnh. Quý Noãn xem được ba tấm hình này, đoán chừng trong lòng đã phải trải qua cơn động đất cấp mười. Thật sự là tối qua cô ấy đến chỗ cậu ngủ mà không nói gì hả?”
Mặc Cảnh Thâm nhớ lại cảnh tối qua Quý Noãn ở đây xử lý tài liệu giúp anh đến khuya, ánh mắt lại càng sa sầm.
Anh tắt màn hình điện thoại di động, nhìn ra cánh cửa đóng lại khi Quý Noãn rời đi ban nãy.
***
Quý Noãn không trở lại phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm. Sau khi rửa mặt xong, cô gọi điện rủ Phong Lăng đi ra phố thương mại đối diện bệnh viện để giải sầu.
Mặc dù bác sĩ đã thông báo Quý Noãn phải nằm viện nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nhưng nếu chỉ đơn thuần là dạo phố giải sầu thì cô vẫn được đi. Dù sao Quý Noãn cũng không bị thương, thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng tốt cho sức khỏe và em bé.
Huống chi, tối qua Phong Lăng đã nhìn thấy mấy tấm hình mà Quý Noãn nhận được. Lúc Quý Noãn gọi tới, cô không nhiều lời, liền đi qua dẫn Quý Noãn ra khỏi bệnh viện.
Lâu rồi chưa về Mỹ, ngoài một số cửa hàng và các tòa nhà nhỏ, thì cơ bản đường phố Los Angeles không có bất kỳ thay đổi gì. Đây đã là thành phố quốc tế hóa hoàn toàn, không giống như Trung Quốc đang phát triển toàn diện có rất nhiều cơ hội đầu tư và kinh doanh.
Bệnh viện mà bọn họ điều trị là bệnh viện tư nhân chuyên nghiệp lớn nhất và được trang bị đầy đủ thiết bị ở Los Angeles. Vị trí của bệnh viện nằm gần trung tâm thành phố, rất gần con phố thương mại sầm uất nhất nơi đây.
Lần này bọn họ về Mỹ rất đột ngột, vì thế chỉ mang theo vài bộ quần áo.
Quý Noãn dựa theo thời tiết ở Los Angeles và Hải Thành lạnh như nhau mà mua cho mình một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu trắng thật dày, cũng mua cho Mặc Cảnh Thâm một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu đen. Một đen một trắng, quả thật là được cô phối theo kiểu tình nhân.
Nhân tiện cô mua thêm vài bộ trang phục mặc hàng ngày.
Sau khi đi mệt, hai cô đi ngang qua một quán trà sữa. Hiện giờ Quý Noãn không thể uống thức uống bậy bạ, càng không thể đụng vào cà phê và trà sữa. Thấy quán này có bán sữa bò nóng, hai cô quyết định xách túi lớn túi nhỏ đi vào quán ngồi.
Từ lúc đi cùng, Phong Lăng không hề thúc giục Quý Noãn về bệnh viện sớm. Quý Noãn muốn vào quán ngồi một lúc thì Phong Lăng ngồi với cô, Quý Noãn muốn uống sữa tươi thì Phong Lăng đi mua cho cô. Tóm lại vì để Quý Noãn bình tĩnh tiêu hóa hết những cảm xúc không mấy vui vẻ giấu giếm trong lòng, Phong Lăng cứ ở cạnh Quý Noãn như thế, tránh để cô không biết trút vào đâu, cứ ra vẻ bình thản mà bực bội đến chết.
Quý Noãn ngồi cạnh cửa sổ trong quán trà sữa, Phong Lăng xếp hàng mua sữa tươi cho cô trước, sau đó mới đi sang bên cạnh xếp hàng mua bánh cupcake.
Quý Noãn vừa ngồi uống sữa tươi vừa xem điện thoại di động. Không lâu sau, cô chợt cảm thấy hình như có một ánh mắt cứ nhìn chăm chú về phía mình.
Cô nhìn ra ngoài, thấy ở ven đường gần cầu vượt có một cô gái trẻ mặc chiếc áo khoác màu lam cao cấp được thiết kế riêng đứng đó. Ánh mắt cô ta xuyên qua khoảng cách xa xôi, cách cửa sổ, nhìn chăm chăm về phía Quý Noãn.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Quý Noãn nhận ra cô gái mặc áo khoác màu lam kia là ai.
Đó chính là cô gái trong tấm hình tối qua.
Nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?
Quý Noãn nhíu mày, cô lớn như vậy rồi, đã từng gặp không ít các thiên kim danh giá với đủ tính cách khác nhau trong giới, từ hạng người giấu giếm tâm cơ đối đầu với cô từ nhỏ đến lớn như Quý Mộng Nhiên, cho đến các cô gái nhiều chuyện không an phận. Cô còn tưởng một cô gái từng có quá khứ như vậy với Mặc Cảnh Thâm ít ra cũng là người trầm ổn, hoặc tính cách và thủ đoạn cũng phải cao hơn những người kia mấy bậc.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô, hình như đối phương đã mất hết kiên nhẫn.
Cô gái mặc áo khoác màu lam thấy Quý Noãn nhìn về phía bên này, lại thấy Phong Lăng thường đi cùng với cô suốt hành trình không ngồi phía đối diện, liền trầm ngâm một lát rồi quyết định đi vào quán trà sữa. Sau khi đi vào thì cô ta đi thẳng về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như thế, Quý Noãn chậm rãi uống sữa tươi nóng trong ly. Ly sữa tươi này có cho thêm ít đường, ngọt mà không ngán, thật sự dễ uống đến nỗi khiến người ta không muốn đặt xuống.
Cô cứ thế lạnh nhạt nhìn cô gái mặc áo khoác lam. Đối phương đang chuẩn bị đi tới thì lại đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng đang xếp hàng ở khu bánh ngọt. Sau khi do dự một lát, cô ta lại nhìn Quý Noãn, nói: “Cô Quý có muốn cùng đi nhà vệ sinh không?”
Quý Noãn nhìn cô ta.
Người đẹp áo lam này hoàn toàn không chỉ đơn thuần muốn đi vào nhà vệ sinh. Trên mặt cô ta viết câu “Tôi muốn đấu miệng với cô, thật tàn khốc ác liệt.”
Cô cũng không ngốc, sao cô có thể đi cùng một cô gái đang né tránh tầm mắt của Phong Lăng mà uy hiếp mình chứ?
Hơn nữa, cô uống nước ở đây là được rồi, tại sao phải vào phòng vệ sinh với cô ta?
Quý Noãn khẽ nhếch môi, ngồi yên tại chỗ, chỉ vào chỗ ngồi trước mặt mình, giọng điệu biếng nhác, cười nhẹ: “Ngay cả ly trà sữa cũng chưa uống mà cô đã vội vã đi vào nhà vệ sinh làm gì? Cô muốn uống gì? Tôi mời.”